Hạ Thiên chưa kịp phản ứng thì cô nàng đã dẫn cô đi đến đầu cầu thang ở cuối hành lang bên ngoài sân bóng rổ, kéo cô trốn sau tường, lén lút quan sát tình hình ở góc cầu thang.

Từ Bất Châu và Lương Gia Di đang nói chuyện ở ngay tại góc cầu thang.

Hạ Thiên cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện thật sự rất tệ, cô quay người muốn rời khỏi nhưng Kiều Dược Dược lại nhanh chóng giữ chặt lấy cô, muốn cô ở lại đây.

"Đừng làm thế."

Kiều Dược Dược làm động tác yên lặng, ấn đầu Hạ Thiên và cùng cô nàng đi về phía cầu thang.

Từ Bất Châu uể oải dựa vào tay vịn cầu thang, dưới vành mũ là khuôn mặt lạnh lùng, những đường nét sườn mặt rõ ràng.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ trên mái nhà, chiếu xuống cánh tay trắng trẻo của cậu, đầu ngón tay cậu liên tục gõ nhẹ vào tay vịn bằng gỗ đã phai màu, hình như cậu không quá kiên nhẫn .


"Có chuyện gì thì nói nhanh lên."


"Từ Bất Châu, thậm chí bây giờ cậu còn không muốn cho tớ một chút thời gian sao?"

"Thời gian huấn luyện rất gấp, học trò còn đang đợi tôi."

Kiều Dược Dược quay đầu lại, nhìn Hạ Thiên với ánh mắt đầy ẩn ý rồi mở miệng làm khẩu hình miệng: "Học trò à!"

Trái tim Hạ Thiên thắt chặt lại, cô không chớp mắt nhìn bọn họ một cách chăm chú.

"Từ Bất Châu, tớ thật sự biết sai rồi, tớ không nên chụp ảnh cậu." Lương Giai Di vẫn giống như lần trước, cô ta nắm lấy góc áo của cậu, hai mắt đẫm lệ: "Cậu có thể tha thứ cho tớ lần này hay không, một lần cuối cùng thôi."

"Không thể." Giọng nói của Từ Bất Châu rất lạnh nhạt: "Đừng có khóc sướt mướt như đang đóng phim nữa, khiến cho người ta thấy ngại."

"Xin cậu, Từ Bất Châu, không ai thích cậu hơn tớ cả."
Cuối cùng sự kiên nhẫn của Từ Bất Châu cũng hoàn toàn bị tiêu hao hết, cậu bước xuống cầu thang.

Lương Gia Di đuổi tới, khi cậu ở ngay phía trước, cô ta ôm chặt lấy thắt lưng gầy nhưng rắn rỏi của cậu, hít lấy mùi hương cuối cùng làm cô ta say mê.

"Từ Bất Châu, trên thế giới này không có ai thích cậu hơn tớ cả..."

Nói xong, cô ta nhón chân lên muốn hôn cậu nhưng Từ Bất Châu lại nghiêng đầu, khiến cô ta không chạm đến.

Điếu thuốc trên tay cậu đã sắp cháy hết, giọng nói của cậu lạnh nhạt.

"Đủ rồi."

Lương Gia Di buông cậu ra, cô ta đã nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt của cậu thiếu niên.


Tro bụi đã lụi tàn không thể nào cháy lên được nữa, cô ta đã gây ra một sai lầm không thể bù đắp, vĩnh viễn mất đi Từ Bất Châu.

"Từ Bất Châu, cậu vốn không có tình cảm, cậu không xứng đáng được người khác đối xử chân thành."
Cô ta khóc lóc chạy xuống cầu thang, lúc đi ngang qua Hạ Thiên và Kiều Dược Dược, cô ta nhìn họ một cách hằn học.

Lúc này, tiếng bước chân của cậu thiếu niên đang đi xuống tầng truyền đến.

"Xem đủ chưa?"

Nhận thấy tình hình không ổn, Kiều Dược Dược co cẳng bỏ chạy, biến mất trong nháy máy.

Hạ Thiên quay người cũng muốn chạy, không ngờ Từ Bất Châu đã đi qua góc tường, một tay túm lấy cổ áo cô: "Cậu đã tập bóng tốt rồi sao mà lại quan tâm đ ến việc vớ vẩn của người khác vậy?"

"Chưa, chưa." Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu: "Rất xin lỗi."

Từ Bất Châu túm lấy cô và ấn cô lên bức tường trắng như tuyết. Thân hình của Hạ Thiên thấp bé hơn cậu nhiều, giống như búp bê vải bị cậu tùy ý chơi đùa, mặc cho cậu đóng lên tường.

Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của cậu dí sát vào cô, giở trò xấu mà phả hơi thở ấm áp vào vành tai cô: "Sao tai lại đỏ vậy?"
"Vừa mới chơi bóng."


"À."

Cô cố gắng tránh khỏi cậu, cô cúi đầu xuống, cắn răng, không nói một lời nào.

Từ Bất Châu đề cho cô đẩy mình ra, khóe mắt khẽ nhếch, đưa tay lên vén những sợi tóc rối ra sau vành tai đỏ bừng của cô: "Sao vậy, rất quan tâm đ ến cuộc sống tình cảm của tôi à?"

"Không... Không phải tớ." Hạ Thiên cố gắng giải thích, "Kiều Dược Dược kéo tớ ra đây xem, tớ... Tớ đi cùng cô ấy."

"Đừng nói rằng cậu ta thích tôi nhé."

"Đúng vậy."

Cậu mỉm cười, đôi môi mỏng khẽ cong lên với vẻ lưu manh, giống như một tên vô lại: "Vậy nhờ cậu chuyển lời cho bạn thân của cậu rằng tôi cảm thấy cậu ấy khá thú vị."

....