Trong lúc nhất thời, anh chợt cảm nhận được bầu không khí đặc biệt của những người giàu có.

Phía trên mỗi tủ bảo hiểm ở nơi này đều có số tủ màu vàng.

Chẳng mấy chốc, Giang Dạ đã tìm thấy tủ bảo hiểm thuộc về bản thân.

Số T8866. Vị trí rất đặc biệt, là tủ bảo hiểm cuối cùng.

“Nếu dùng thanh sắt để mở cách cửa này, nói không chừng một tháng còn chưa thể mở ra được.”

Nhìn chiếc tủ bảo hiểm phức tạp, Giang Dạ âm thầm cảm thán.

Cũng may mà anh có mật mã.

“!”

Dựa theo trí nhớ, anh nhanh chóng nhập mật khẩu đầu tiên trên bàn phím số.

Sau khi nhập xong, một vòng tròn màu xanh sáng lên.

“!”


Cách thức không sai, Giang Dạ tiếp tục nhập mật mã thứ hai.

Đèn xanh hình tròn thứ hai bật sáng.

"!"

Nhập xong tầng mật mã cuối cùng.

Đèn xanh hình tròn thứ ba cũng bật sáng.

Sau đó, anh nghe thấy một tiếng “tách” từ tủ bảo hiểm. Đã mởi

“Để tôi xem thử rốt cuộc là thứ gì!”

Ôm tâm trạng kích động, Giang Dạ kéo tay cầm.

Không còn lực cản nào nữa, cánh cửa kim loại nặng nề được mở ra.

“Chậc?”


Hai mắt Giang Dạ mở to, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới.

Có hơi thất vọng.

Chỉ thấy trong tủ bảo hiểm to như vậy hoàn toàn trống rỗng, chỉ có ba tấm thẻ nằm ở dưới cùng.

“Ba tấm thẻ?”

Giang Dạ cúi xuống, cầm ba tấm thẻ lên.

Anh mang theo lòng hiếu kỳ bắt đầu kiểm tra. Tấm thẻ đầu tiên là một tấm thẻ màu đen kỳ lạ.

Cảm giác khi sờ vào không tệ, có một con chip được khảm ở góc bên phải, bên trên thẻ còn có hoa văn.

Nhưng càng kỳ lạ hơn, đó là một bộ xương đội vương miện và mặc áo choàng đen.

U ám, đầy khí phách.

Bên trên có ba chữ màu vàng, điện Quỷ Ngục! “Điện Quỷ Ngục? Đây là cái quái gì?”

Giang Dạ khế cau mày.

Dù nhìn thế nào đi nữa cũng không cảm thấy tấm thẻ này có chỗ nào đặc biệt.

Thật giống như tấm thẻ sưu tầm được trong đồ ăn vặt mà bọn trẻ con hay ăn hơn.