Cả hai đã chốt với nhau được vấn đề quan trọng nhất, nhưng Tịch Hy không mấy vui vẻ dù đây là kết quả cô muốn.
- Có thể làm đính hôn trước.
- Cô không tự tin sao? Tôi có thể kết hôn ngay.
Tịch Hy đâm lao nên phải theo lao, bèn nói một câu tròn vành rõ chữ, quyết không chịu lép vế:
- Nếu anh không phiền, mai chúng ta có thể đăng kí kết hôn ngay.
- Được!
Tuy trong lòng đang rối và căng thẳng vì nhận lời kết hôn chóng vánh, nhưng Tịch Hy vẫn cố tỏ ra là mình ổn.

Cô chào Tần Lãnh để về, thì vừa đứng lên, áo sơ mi trắng của cô bị một giọt đỏ tươi từ mũi rơi xuống.

Do mấy ngày nay cô đã quá sức giải quyết công việc, nên bị chảy máu cam rồi.

Cô luống cuống lấy tay che mũi, ngửa cổ lên, tay còn lại khua khua túi xách tìm khăn của mình.
Bỗng có một chiếc khăn mềm được đặt vào tay cô.
- Cô lấy lau tạm đi.
Tần Lãnh ôn tồn nói, Tịch Hy nói cảm ơn anh.

Đưa lên cô còn ngửi thấy mùi trầm hương rất dễ chịu.
- Tôi đưa cô về, với tình trạng của cô, lái xe sẽ không an toàn.
- Tôi không sao, tôi sẽ gọi trợ lý.
- Mai chúng ta sẽ là vợ chồng, cô hãy để chồng tương lai này chăm sóc cô đi!

Tịch Hy nghe vậy thì sượng trân luôn.

Anh ta có thể tỉnh bơ nói rất tự nhiên như vậy sao.

Còn Tần Lãnh đứng nhìn cô lại khó chịu trong lòng, xem ra cô đã quá vất vả rồi, là phụ nữ sao phải cố gồng gánh như vậy.

Đằng nào cũng có ý đồ với anh, thì giờ tận dụng đi cho rồi.
Hai người đi chầm chậm ra sảnh, Tịch Hy có giữ khoảng cách nhất định với anh.

Trợ lý Lâu Nghiêu đã đợi sẵn, nhìn thấy hai người, ánh mắt có chút phức tạp:
- Tần tổng, xe đã sẵn sàng, mời ngài!
Tần Lãnh nhìn về phía Tịch Hy, anh cố ý đi chậm lại đợi cô.

Thấy cô vẫn còn lưỡng lự, anh chủ động mở cửa xe, rồi gọi cô:
- Tịch Hy, lên xe đi.
Tịch Hy ngại ngùng cúi người ngồi vào xe, không quên để ý thấy anh đưa tay đỡ phía trên tránh cô bị va đầu.

Sau đó, Tần Lãnh cũng đi về phía bên kia, mở xe ngồi vào cạnh cô.

Hai người ngồi yên lặng không nói gì, Lâu Nghiêu lần đầu thấy Tần Lãnh mở cửa xe cho phụ nữ.


Đây cũng là lần đầu có phụ nữ ngồi trên xe Tần tổng.

Nhìn qua gương, anh thận trọng quan sát nét mặt chủ của mình, hỏi nhẹ:
- Giờ tôi đưa hai vị tới đâu ạ?
- Tịch gia.
- Khu căn hộ Lancaster DS.
Hai người cùng trả lời làm Lâu Nghiêu bối rối.

Thấy Tần Lãnh quay sang nhìn mình, Tịch Hy bèn giải thích:
- Tôi ở một mình.
Tần Lãnh không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi nhìn ra ngoài cửa xe.
Ngồi bên người sẽ làm chồng mình, Tịch Hy khá căng thẳng, lại thêm không khoẻ, cô toát cả mồ hôi.

Bẽn lẽn lấy một chai nước ở hộc giữa chỗ ngồi hai người, đang định vặn mở thì Tần Lãnh đã nhẹ nhàng đón lấy, mở nắp rồi đưa cho cô.
- Cảm ơn anh, Tần Lãnh!
Tần Lãnh miệng nói không có gì, nhưng trong lòng có chút xao động.

Cô đã gọi tên anh.

Và ngoài mẹ anh ra, cô là người phụ nữ đầu tiên gọi tên anh như vậy.

Không cô gái nào dám gọi thẳng tên người đứng đầu giới tài chính ở cái thành phố phồn vinh này.
Tới dưới khu căn hộ, Tịch Hy tạm biệt anh ra về, trước lúc xuống xe, cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Hẹn sáng mai gặp anh tại Uỷ ban thành phố!
Tần Lãnh nhìn cô đi khuất, rồi xe mới lăn bánh.

Không hiểu sao, anh luôn cảm giác Tịch Hy rất cô đơn..