Tần Lãnh tới nhà hàng đã từng quen thuộc, suốt 5 năm mà vẫn còn, thậm chí chả khác gì trước đây.
Nhân viên đưa anh tới một phòng riêng, anh đã nhìn thấy Tiêu Ngọc đang ngồi trong đó.

Vừa nhìn thấy anh, cô đã dịu dàng gọi:
- Anh, em về rồi!
Tần Lãnh nhìn lướt qua, không vội đáp mà ngồi đối diện.
- Về khi nào?
Thấy anh có vẻ lạnh nhạt, Tiêu Ngọc ỉu xìu một chút:
- Vừa về đêm qua, nay tới gặp anh ngay.
- Chúng ta đâu có gì để nói.
- Nghe tin anh lấy vợ rồi...
- Ừm, cô ấy đang đợi anh, nên em có điều gì muốn nói thì nói đi.
- Anh có vẻ quan tâm cô ấy nhỉ? Hai người có yêu nhau không?
- Em hỏi thế là có ý gì?
- Thông tin kết hôn đúng lúc công ty đang trục trặc, ai nhìn cũng biết là cô ấy dựa hơi anh.....
Tiêu Ngọc còn chưa nói hết câu, Tần Lãnh đã gắt lên:
- Tiêu Ngọc, anh tới đây không phải để nghe em phán xét về chuyện vợ chồng anh.

Em chỉ cần biết, người anh chọn là cô ấy, không phải bất kì ai khác, và không ai có thể so sánh được.
- Anh yêu cô ấy thật sao?
Tiêu Ngọc mắt đã long lanh nước, chờ đợi câu trả lời.
- Không còn nói gì nữa thì anh phải đi đây.
- Sao anh không trả lời, anh không yêu cô ấy, đúng chứ?

Tiêu Ngọc nước mắt đã rơi, vội vàng nắm lấy tay Tần Lãnh như sợ bị anh bỏ lại, nghẹn ngào nói tiếp:
- Anh, em đã hối hận rồi.

Ngày ấy em đi nên giờ đã mất anh.

Đó là cái giá em phải trả, em xin lỗi.

Tới giờ em vẫn không thể quên anh được.

***
Nay Vân Trì cũng tình cờ hẹn khách ở nhà hàng này.

Dĩ nhiên anh không biết Tần Lãnh cũng ở đây.

Cố Hải đi ra ngoài, vô tình đúng lúc nhân viên mở của phòng nọ, anh vốn không để ý lắm, nhưng lại bị một hình bóng có chút quen làm cho dừng lại.
- Sao Tần tổng lại trong đó?
Một màn cầm tay của Tiêu Ngọc vừa hay bị Cố Hải ghim vào.

Cố Hải ngay lập tức rời đi, vào một phòng lớn khác, nói nhỏ vào tai Vân Trì.
Vân Trì nghe vậy liền nhíu mày, rồi bàn giao cho Cố Hải tiếp khách để anh ra ngoài gọi điện.
- Liệu Tịch Hy có biết chồng mình mới cưới vài ngày đã ra ngoài cầm tay phụ nữ khác không?!
Anh rất lo cho bạn thân mình.

Gọi điện cho cô, quả nhiên Tịch Hy không hay biết, vẫn thong dong đi dạo.

- Mình mời cậu ăn trưa, tới chỗ cũ nhé!
Rồi ngay lập tức Vân Trì lái xe tới một quán ăn khác.

Đây là một quán nhỏ, có món bún riêu rất ngon mà Tịch Hy thích.

Trước kia cô thường hay rủ anh tới ăn cùng.

Vân Trì vốn không quen những quán có vẻ bình dân như vậy, nhưng chỉ cần Tịch Hy thích thì anh sẵn sàng đáp ứng cô.
Tịch Hy đi taxi tới trước một lát, cô đã gọi sẵn hai tô bún rồi, Vân Trì tới là có thể ăn.

Cũng lâu rồi không tới đây nên nay ăn lại có chút thích thú.
- Vân Trì, bên này.
Cuối tuần nên quán có vẻ hơi đông, chủ yếu học sinh và người lao động ngồi.

Bỗng có chiếc oto đắt đỏ đỗ ngay gần cửa nên ai cũng tò mò người đàn ông bước vào.

Một thân hình cao lớn, lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm, khiến người đối diện có cảm giác khó gần.
Thấy Tịch Hy vẫy vẫy tay, lúc này Vân Trì mới mỉm cười đi tới.

Anh vừa ngồi xuống, Tịch Hy đã cười:
- Sao nay lại có nhã hứng mời mình ăn trưa vậy?
- Chẳng phải vừa hay cậu cũng một mình chưa ăn sao!
- Ừ, cứ như cậu biết vậy!
- Nay cậu đi dạo một mình à, Tần Lãnh lẽ ra phải ở bên cậu mới phải, dù gì cũng mới cưới.
- Anh ấy có việc, vốn định dẫn mình đi chơi tennis, nhưng có vẻ bể kèo rồi, nãy giờ chưa thấy liên lạc.
Vân Trì không đáp, dĩ nhiên anh biết nên mới gọi cô.

Anh phân vân có nên nói cho Tịch Hy không, nhưng như vậy có vẻ tọc mạch, nhìn cô vui vẻ ăn bún, anh lại không nỡ.

Từ từ rồi tính, nếu Tần Lãnh không biết trân trọng cô, thì anh sẽ ở bên cô vậy..