Hàn Định Dương là chính nhân quân tử, nhưng cũng là một tên hỗn đản, ai cũng không sợ.

Sau này về già nhớ lại, đời này anh cũng chỉ sợ hai người phụ nữ. Một người là mẹ anh, một người nữa là vợ bảo bối của anh.

Nửa đời trước của anh, mẹ anh – Dương Triệu nữ sĩ có thể nói là bóng ma thời thơ ấu.

Bà ấy đã từng là bá vương của khu này, tính tình nóng nảy, từ trước đến giờ luôn rất nghiêm khắc với Hàn Định Dương. Vậy nên Hàn Định Dương thấy bà như chuột thấy mèo vậy.

Đương nhiên, lúc Dương Triệu hiền từ, bà quả đúng là người mẹ tri kỷ nhất thế giới. Nhưng một khi suy sụp, sự bình tĩnh và uy nghiêm của bà cũng làm người ta khiếp sợ.

Ví dụ như hiện tại.

Bà đi đến trước mặt Hàn Định Dương, lạnh giọng hỏi: “Tiểu tử thối, thành thật nói cho mẹ biết, con làm gì Nhu Nhu?”

Hàn Định Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Nhu một cái, đang định nói thì Tạ Nhu mở miệng: “Dì Hàn, A Định không làm dì cháu hết…”

Tạ Nhu đúng là không dám nói chuyện này ra.

Tội rình xem có lớn có nhỏ, trong nhà còn được, nếu lộ ra ngoài cho người khác biết, danh dự Hàn Định Dương chắc chắn sẽ bị hao tổn.

Tạ Nhu cứ tức giận, nhưng cô vẫn theo bản năng muốn bảo vệ anh.

Hai người có thể tùy ý nổi nóng, thậm chí đánh một trận để trút giận. Nhưng trước mặt người lớn, bọn họ nhất định phải đứng chung một mặt trận chiến tuyến.

“Cháu không cần nói giúp tên nhóc thối tha này, bác là mẹ nó mà còn không hiểu nó ư? Trước mặt người khác thì giả vờ đứng đắn, thực chất thì rất gian xảo! Từ nhỏ nó đã bắt nạt cháu, bây giờ đã thành niên rồi, vậy mà vẫn còn xem mình như đứa con nít ư?”

Trong lòng Tạ Nhu thầm nói, đúng là không ai hiểu con bằng mẹ.

Dương Triệu chỉ vào Hàn Định Dương, tức giận đến run môi: “Trước kia thì giấu tạp chí sắ.c tình với đĩa CD trong phòng, bị mẹ tìm thấy, con lại thề thốt bảo đó là Tưởng Thừa Tinh nhờ giấu giúp. Khi đó mẹ không nên tin con. Bây giờ con biến thành cái dạng này, là do mẹ chưa làm tròn trách nhiệm.”

Hàn Định Dương oan ức gần chết. Mấy cái đĩa CD kia thật sự là do Tưởng Thừa Tinh không dám để trong nhà mới giấu ở chỗ anh mà.

Được rồi, tuy rằng bọn họ có xem cùng nhau…

“Dì Hàn, A Định thực sự không làm gì cháu cả.”

Tạ Nhu chỉ có thể căng da đầu tiếp tục giải thích, “Lúc A Định ở canh cháu vẫn luôn rất nghiêm túc, không làm gì xấu hết. Chỉ là bọn cháu đột nhiên cái nhau, nói đùa mà thôi. Vừa rồi nổi lên tranh chấp, là do cháu ích kỷ nên không vui, thật sự không có gì hết.”

Dương Triệu nghe vậy vẫn chưa tin hẳn, hỏi Hàn Định Dương: “Con nói đi, là vậy sao?”

Tạ Nhu nhìn Hàn Định Dương, nháy mắt với anh.

Nhưng Hàn Định Dương chỉ im lặng một lát rồi nói, “Không, quả thật con có làm chuyện không tốt với Nhu Nhu, cái này con nhận.”

Tạ Nhu chấn động, không nghĩ đến anh thừa nhận dứt khoát như vậy.

Hàn Định Dương ngẩng đầu nói với Dương Triệu: “Mẹ phạt con đi, lần này con không oán giận đâu.”

Cơn giận của Dương Triệu lắng xuống một chút.

Dù bên trong Hàn Định Dương xấu xa thế nào, nhưng tốt một điểm, đó là dám làm dám chịu.

Bà biết quan hệ của hai đứa rất tốt, ngày thường có thể sẽ cãi nhau hơi quá trớn. Nhưng đây đều là bí mật của bọn trẻ, nói ra có thể sẽ xấu hổ nên bà cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ dạy dỗ Hàn Định Dương một phen, bắt anh xin lỗi Tạ Nhu, phạt anh không được ăn cơm tối, để anh tự kiểm điểm bản thân.

Hàn Định Dương vui vẻ đồng ý.

Chuyện này xem nhưỡng.

Tạ Nhu vội về nhà, nhét xe điều khiển vào trong tủ khóa lại rồi lập tức hỏi A Xuân: “Vừa rồi cậu có thay đồ trong phòng không vậy?”

A Xuân mờ mịt lắc đầu: “Không có.”

Tạ Nhu nhẹ thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

“Sao thế?”

Cô suy nghĩ, quyết định vẫn không nói dối A Xuân.

Giữa hai người các cô chưa từng có bí mật nên Tạ Nhu kể lại chuyện này.

Sau khi nghe xong, A Xuân giận dữ không thôi: “Thật ghê tởm!”

Phản ứng của A Xuân nằm trong dự kiến của Tạ Nhu.

Vốn dĩ cô có khuynh hướng bài xích nam sinh, nghe chuyện này chắc chắn sẽ nổi giận.

“Mới nãy tớ cũng tức giận, nhưng sau khi bình tĩnh lại, tớ lại nghĩ, A Định nói chỉ xem một lần rồi không mở lại nữa. Tớ cảm thấy anh ấy không gạt người đâu.”

Tuy ngày thường Hàn Định Dương hơi độc mồm độc miệng, thích trêu đùa cô, chẳng chút đứng đắn, nhưng nhân phẩm vẫn tin được. Anh chắc chắn sẽ không làm rình coi bại hoại này, nếu làm sẽ thừa nhận ngay.

“Nhu Nhu, tớ cảm thấy cậu nghĩ về cậu ta quá tốt rồi.”

A Xuân đề phòng nói, “Nhân phẩm đàn ông đều do nửa thân dưới quyết định, cậu không thể vì yêu thích mà tô đẹp cậu ta như vậy được. Về bản chất, cậu ta là đàn ông, đàn ông đều là loại hạ lưu.”

“Không… Không đâu, A Định tuyệt đối không hạ lưu.”

“Cậu nghĩ lại đi, gắn camera trong phòng con gái, mở ra là có thể thấy cô ấy ngủ, thay quần áo, làm những việc tư mật khác, sao cậu ta có thể nhịn được! Cái gì mà chỉ xem một lần, chắc chắn là nói dối!”

Cảm xúc của A Xuân ngày càng kích động, “Đàn ông đều là loại như vậy, thật kinh tởm.”

Trong lòng Tạ Nhu hơi nghi hoặc, nhưng cô vẫn không tin Hàn Định Dương lại như vậy.

Anh không phải loại người A Xuân nói, anh không kinh tởm.

Cô thích anh như vậy, dù cho anh có khuyết điểm, nhưng những khuyết điểm đó trong mắt Tạ Nhu cũng khiến người ta thích.

“Tớ cảm thấy cậu có chút hiểu lầm với A Định. Sau này quen nhau lâu rồi, cậu sẽ biết anh ấy thật sự không phải dạng người như cậu nghĩ đâu.”

Tạ Nhu chắc nịch.

A Xuân hiểu Tạ Nhu, cái cô nhận định rất khó thay đổi.

Cô ta không muốn vì chuyện này mà phá hư tình cảm giữa hai người nên không thêm ý kiến gì nữa, chỉ nói: “Vứt chiếc xe gắn camera đi.”

Tạ Nhu nói: “Để tớ đu trả, dù sao cũng là đồ chơi của A Trì.”

A Xuân gật đầu, dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lúc dắt chó đi dạo buổi tối, Tạ Nhu đi đến sân sau của Hàn gia.

Sau tiếng huýt sáo quen thuộc, Hắc Bối lập tức chui vào ô cửa nhỏ dưới chân tường mà Hàn Định Dương đã đào cho nó.

Hàn Định Dương ở bên trong, cúi người hỏi Hắc Bối: “Mẹ đâu?”

Tạ Nhu ngồi xổm xuống, ngó qua ô cửa nhỏ: “A Định, em ở đây.”

Hàn Định Dương cũng ngồi xổm xuống, xuyên qua ô cửa nhìn cô, muốn giải thích: “Anh thực sự chỉ nhìn đúng một lần. Nếu biết em nhặt về rồi để trong phòng, chắc chắn anh sẽ không xem!”

Dáng vẻ vội vàng giải thích của anh khiến Tạ Nhu tin tưởng: “Thật hả?”

“Mở video sẽ lưu lại nhật ký, anh có thể cho em xem nhật ký hoạt động, em chờ một chút.”

Không đợi Tạ Nhu trả lời, Hàn Định Dương đã vội rời đi, chạy lên lầu lấy máy tính rồi mở trang nhật ký ra, đưa cho Tạ Nhu qua ô cửa nhỏ.

Tạ Nhu nhìn một đống mật mã kia: “Em đọc không hiểu.”

“Để anh chỉ em. Từ đây có thể thấy lần mở gần nhất là năm ngoái, trước đó không có, sau này cũng không có.”

Tạ Nhu đẩy máy tính về, nói: “Không cần đâu, em tin anh.”

Hàn Định Dương thở nhẹ ra: “Chúng ta quen biết từ nhỏ, tuy rằng có đôi lúc anh hơi quá trớn với em, thích trêu chọc em, anh thừa nhận điều đó. Nhưng dù anh dục cầu bất mãn thế nào cũng sẽ không làm ra loại chuyện như thế với em đâu.”

Tạ Nhu nghĩ đến câu “Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang” lần trước anh nói, đột nhiên có chút không vui, cảm giác mất mát ấp đến trong lòng.

“Em nghĩ gì vậy?”

Hàn Định Dương thấy cô mãi không nói gì, hỏi: “Hay trong lòng em vẫn còn nghi ngờ hả?”

“Không có.”

Tạ Nhu mất hứng, đưa xe qua cửa: “Trả lại cho A Trì.”

Hàn Định Dương không nhận mà nói: “A Trì có đồ chơi mới rồi, em thích thì giữ đi.”

Tạ Nhu nhận xe, nói: “Cái này có pin không?”

“Có, nếu em sợ bị anh nhìn thì cứ tháo pin ra.”

“Ừm.”

Tạ Nhu lại hỏi, “Anh bị phạt chưa ăn à?”

“Vẫn chưa.”

“Đói không?”

“Rất đói.”

Tạ Nhu lấy cái bánh mì nhỏ trong cặp ra, đưa qua cửa cho anh.

“Vẫn là vợ thương anh.”

“Đừng nói lung tung.”

Tạ Nhu đỏ mặt.

Hắc Bối vội chồm tới, thè cái lưỡi to, ngửi ngửi.

Hàn Định Dương dịu dàng giơ bánh mì lên: “Đây là đồ ăn cứu tế của mẹ cho ba, ngoan chút đi, đừng cướp.”

“Hắc Bối, về đây.”

Tạ Nhu gọi một tiếng, “Đừng làm phiền ba con ăn tối.”

“A…” Hàn Định Dương phồng miệng ăn bánh mì, gọi Tạ Nhu, “Nhà em có bao nhiêu phòng thế? Để cho bạn thân của em một phòng, đừng ngủ chung với cô ta.”

Tạ Nhu đang kéo dây xích của Hắc Bối, nghe vậy thì ngẩn người, không hiểu sao Hàn Định Dương lại nói chuyện này.

“Em ngủ với A Xuân thì làm sao?”

Hàn Định Dương vừa mới nghĩ đến hình ảnh A Xuân tùy ý ra vào phòng Tạ Nhu trong video, trong lòng anh bỗng có cảm giác không thoải mái.

Hàn Định Dương không biết có phải do mình ảo giác hay không, anh cảm thấy ánh mắt A Xuân nhìn Tạ Nhu hơi kỳ lạ.

Nhưng anh không muốn nói cảm giác khó chịu này với Tạ Nhu. Anh xoa xoa bao bọc bánh mì, nói: “Không phải em mất ngủ sao, hai người vẫn ngủ được à?”

“Cũng được, dù sao một người mất ngủ, hai người có thể tâm sự.”

Đối với chuyện này, giọng Hàn Định Dương lại vô cùng kiên quyết: “Anh nói, đừng ngủ chung với cô ta.”

“A Định?”

“Em đồng ý đi.”

“Anh cũng phải cho em một lý do chứ.”

Tạ Nhu bất đắc dĩ, cảm thấy anh hôm nay hơi lạ.

“Không có lý do gì, dù sao thì em cũng không được ngủ với cô ta.”

“Anh đúng là gây sự vô lý.”

Tạ Nhu kéo Hắc Bối rời đi.

“Tạ Nhu, nhớ đó, không được ngủ chung với cô ta.”

Giọng Hàn Định Dương từ trong nhà vang ra. Tạ Nhu rất ít khi thấy anh cố chấp với chuyện gì như thế.

Tạ Nhu không hiểu sao. Khi về nhà, cô vẫn dọn một phòng cho A Xuân, tính đợi sau khi cô làm việc tan tầm thì sẽ ở đó.

“Là phòng cách vách thôi, nếu cần gì thì gọi tớ, buổi tối tớ cũng không đóng cửa.

Lúc nói chuyện này với A Xuân, Tạ Nhu hơi thấp thỏm, mà sắc mặt A Xuân nháy mắt đã trở nên tái nhợt.

“Nhu Nhu, cậu không muốn ngủ chung với tớ? Vì sao thế? Tớ khiến cậu không vui à?”

Tạ Nhu rất sợ vẻ mặt này của A Xuân, nghĩ ngợi lung tung.

Cô nói: “Không phải, cậu biết buổi tối tớ ngủ không tốt lắm mà, cho nên tớ nghĩ tách phòng sẽ tốt hơn.”

“Thật à?”

A Xuân nghi ngờ hỏi, cúi đầu suy nghĩ rồi nói, “Hôm nay có phải cậu đi tìm Hàn Định Dương không?”

“Ừ, tớ đưa đồ ăn cho anh ấy.”

“Có phải cậu ta nói xấu tớ không?” A Xuân hỏi.

“Không phải đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.”

A Xuân cả đêm rầu rĩ không vui, trong lòng Tạ Nhu lại thấp thỏm bất an. Cuối cùng, cô vẫn ngủ cùng A Xuân.

Tối hôm đó, A Xuân nằm bên gối thì thầm với Tạ Nhu: “Sau này chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau, là bạn thân mãi mãi chứ?”

Ý thức Tạ Nhu mơ hồ, nhẹ đáp: “Ừm.”

“Không ai có thể tách chúng ta ra.”

“Ừm.”

“Không ai có thể cướp cậu khỏi tớ, chúng ta phải làm bạn thân cả đời.”

Tạ Nhu đã chìm sâu vào cảnh mộng, không hề nghe thấy tiếng nỉ non nhỏ nhẹ của A Xuân.

Thời gian trôi rất nhanh, kỳ nghỉ thoáng cái đã hết. Đại học B chào đón tân sinh viên nhập học.

Tạ Nhu và A Xuân đều học ngành kịch nói của khoa nghệ thuật, còn được phân tới cùng ký túc xá. Còn Hàn Định Dương thì học chuyên ngành tự động hóa nâng cao của khoa điện tử.

Đại học B nằm trên vành đai thứ hai của thành phố B, xem như trung tâm thành phố, giao thông đi lại cũng như các mặt khác rất tiện lợi.

Tạ Cẩn Ngôn lái xe chở Tạ Nhu và A Xuân đến trường để báo danh và dọn dẹp ký túc xá.

Hàn Định Dương khá thảm. Dương Triệu nữ sĩ kiên quyết đề cao triết lý giáo dục rằng đàn ông phải tự lập từ cường, nên không để tài xế trong nhà đưa anh đi, bảo anh tự sửa sang lấy phòng ký túc.

Bởi vì khác khoa nên Tạ Nhu đến trường sớm hơn Hàn Định Dương mấy ngày.

Bởi vì đón tân sinh viên, cổng trường trở nên rất náo nhiệt. Không ít tân sinh viên cùng cha mẹ cùng vào trường học, tìm những người trong đội ngũ đón người mới để báo danh.

Hàn Định Dương xách theo hành lý lớn nhỏ xuất hiện tại cổng trường. Anh đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, vừa nhìn đã thấy ngầu.

Tại bàn chào đón người mới của khoa điện tử, một nhóm đàn chị thấy anh từ xa đã bắt đầu thét lên chói tai.

“A, đàn em đẹp trai kia không phải ở khoa chúng ta chứ!”