Tống Vãn Chi lại sâu sắc hiểu cái thứ gọi là “tuỳ ý làm bậy”của Giang Tứ thêm một lần nữa.
 
Quá đáng giận, toàn đi làm loạn lòng người.
 
“Nếu anh dám khắc như vậy.” Cô chờ tâm trạng mình ổn định một chút rồi cúi đầu nói với anh: “Thì bà nội sẽ cầm gậy đuổi theo đánh anh đấy.”
 
Giang Tứ dựa vào tấm bia đá, hai cánh tay bảo vệ hai bên người cô gái thật cẩn thận như báu vật: “Em không thích sao?”
 
“Không thích.” Tống Vãn Chi trả lời mà không do dự tí nào.
 
Không chỉ không thích mà riêng cái tấm bia của Giang Tứ cũng đã khiến cô nhìn thấy ghét.
 
Giang Tứ nhướng mày: “Quyết đoán vậy hả? Vậy thì nghe lời em. Để xem, nên đổi thành gì nhỉ… “Xin hãy mang một đoá Sơn Chi tới cạnh tôi”, cái này thế nào?”
 
Tống Vãn Chi: “…Bên cạnh anh?”
 
“Chẳng lẽ em cho rằng anh ôm em lên đây là để bắt nạt em à?” Giang Tứ cười.
 
“?”
 
Dưới cái nhìn khó hiểu của cô, một tay anh đỡ cô, hơi nghiêng người rồi chỉ về chỗ bụi cây phía trước: “Nhìn phía trước đi.”
 
“Hả?” Tống Vãn Chi khẩn trương vịn vai anh, ánh mắt nhìn phía anh chỉ: “Đó cũng là… mộ luôn sao?”
 
“Có thể là vậy, cũng có thể không phải.”
 
“À.” Tống Vãn Chi khó hiểu, cúi đầu không nhìn nữa.
 
Tay trái Giang Tứ vòng qua phía sau cô rồi thả lỏng ở một góc bia mộ, vừa che chở vừa giải thích: “Đó là mộ của các phu nhân, có nhiều lắm nhưng chỉ chôn di vật áo quần thôi chứ không an táng lại đây.” Giang Tứ nghiêng người ngửa mắt lên, chống cánh tay cười như không cười nhìn cô: “Còn phải xem ý muốn của phu nhân nữa.”
 
“…”
 
Một cái liếc mắt của Giang Tứ cũng đủ để cô đỏ mặt cả nửa buổi.
 
Cái cảm giác bị người khác không chế cảm xúc như thế này làm cho Tống Vãn Chi không thích, vì thế căng thẳng vài giây, cuối cùng cô cũng nói lên được: “Trước khi tới anh không phải nói như vậy.”
 
 “Ồ? Anh đã nói gì.”
 
“Tối hôm qua anh còn nói, em có thể lấy thân phận em gái để cúng tế.”
 
Giang Tứ bình tĩnh gật đầu: “Tuy rằng nguyên văn của anh không phải nói như vậy nhưng có thể hiểu như vậy.”
 
“Vậy anh còn nói mộ gì đó chứ.” Tống Vãn Chi nuốt nước miếng một cái rồi mới nói ba chữ: “Mộ phu nhân.”
 
Giang Tứ dừng lại hai giây, tự nhiên nở nụ cười: “Được, vậy thì sửa, sau này sửa thành mộ em gái là được rồi.”
 
Tống Vãn Chi: “...?”
 
Đến lúc này, Tống Vãn Chi mới hậu tri hậu giác* phát hiện, chỉ cần cô theo đề tài vừa rồi của anh thì sẽ bị lọt hố liền.
 
*Hậu tri hậu giác là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
 
Cô tức giận đỏ mặt, nói: “Sau này em mới không chôn ở đây.”
 
Cô di chuyển về phía tấm bia một chút, muốn thử xem là có thể nhảy xuống hay không.
 
Sau đó Giang Tứ phát hiện, anh nắm lấy cổ tay cô, nghiêng người đến trước mặt cô.
 
Đồng thời nói bằng giọng khàn khàn, còn khẽ cười: “Nhưng mà, em phải cầu nguyện là anh chết trước em cơ.”
 
“?”
 
Tống Vãn Chi ngẩn ra, bị anh nắm lấy.
 
Sau đó ngã vào đáy mắt đen nhánh của người nọ.
 
“Nếu không...” Giang Tứ tiến lên một bước, chân dài chống vào tấm bia, anh thong thả ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Tống Vãn Chi rồi bế cô lên trong ánh mắt kinh hoàng của cô gái.
 
Giang Tứ ngửa mặt lên nhìn cô, cười đến đuôi mắt cong cong nhưng lại vô lại phóng túng.
 
“Chi Tử phải chôn cùng với anh.”
 
“…”
 
Lần đầu tiên Tống Vãn Chi ngồi một mình ở nơi cao như vậy, ngoài trừ phải ôm chặt anh thì cũng không biết làm sao, cũng là lần đầu tiên, cô nhìn xuống Giang Tứ từ góc độ như vậy.
 
Ngày xưa, cô toàn ngửa đầu nhìn anh.
 
Nhìn anh đứng giữa đám người, nhìn anh trên đài cao, nhìn thiếu niên xa xôi ngoài tầm với của mình, thiếu niên bướng bỉnh nổi loạn biết bao nhiêu.
 
Khi đó cô cách anh xa như vậy, khi đó trong mắt anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cô, khi đó cô phải cố gắng đuổi theo đến cả sức cùng lực kiệt*, cho dù không nhìn thấy bóng lưng anh và ánh sáng của con đường phía trước… Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
* Sức cùng lực kiệt có nghĩa là ám chỉ việc tiêu hao hết sức lực, sinh lực của bản thân cho một việc gì đó mà mình vừa làm khiến bản thân suy kiệt đến mức độ không thể di chuyển – cử động được nữa

 
Mà nay, cô đã làm hết sức mình để đi đến trước mắt anh.
 
Giờ phút này, trong mắt anh chỉ có mỗi cô.
 
Có gì đáng sợ đâu?
 
Có lẽ Khang Tiệp nói đúng, trước đây cô không phải lựa chọn mà là trốn tránh nhưng có một số việc, không thể tránh thoát.
 
Một ngày nào đó, những hối tiếc ân hận sẽ xâm chiếm con người cô.
 
Cô không muốn đến lúc đó thì hối hận không kịp.
 
Tống Vãn Chi hít một hơi thật sâu, siết chặt cánh tay: “Giang…”
 
Mũi chân chạm đất.
 
Giọng cô gái ngưng bặt.
 
Giang Tứ vừa buông tay ra, quay thẳng người nhìn xuống: “Hửm? Em mới kêu anh hả?”
 
Tống Vãn Chi nghẹn lại.
 
Giang Tứ cúi đầu cười: “Sao hả? Em bé muốn anh bế tiếp hửm?”
 
Tống Vãn Chi: “…!”
 
Cô gái tức giận quay người lại, giấu gò má đỏ bừng đi ra ngoài.
 
Cô định nói mà…
 
Xứng đáng làm chó độc thân!!
 
Phía sau bia.
 
Ý cười anh nhạt phai, nhẹ nhàng ấn lên gáy Chi Tử
 
Dừng vài giây, Giang Tứ buông tay đút vào túi, lười biếng đi theo:
 
“Chi Tử, em muốn anh ôm xuống núi không?”
 
“…”
 
“Cõng cũng được luôn.”
 
“…”
 
“Miễn phí nha, em biết đấy.”
 
“…Giang Tứ!”
 
*
 
Vào cuối tháng mười một, giải đấu môn Bóng rổ theo hình thức vòng tròn* giữa các trường Đại học, Cao đẳng trong thành phố P chính thức khởi tranh.*
 
Thi đấu vòng tròn chia làm 3 loại: Vòng tròn đơn, vòng tròn kép, vòng tròn chia bảng.
 
Có lẽ Phó chủ tịch Giang sắp phải chịu tốn nhiều tiền rồi.
 
Như chúng ta đã biết, phòng Quan hệ Đối ngoại là bộ phận đảm bảo tài chính của Hội sinh viên ở trường, chuyên cung cấp hỗ trợ tài chính mạnh tay nhất cho việc tổ chức các hoạt động khác nhau trong hội trường, trong đó ngoại trừ sự năng nổ, nhạy bén của các trưởng phòng thì không thể thiếu sự hợp tác chặt chẽ dài lâu giữa các công ty với nhà trường, đây là nơi cung cấp tài chính ổn định và đầy đủ, cũng là trụ cột của các loại khoản chi phí.
 
Đương nhiên là trong tình huống bọn họ không có vấn đề.
 
Còn bây giờ.
 
“Mấy người chơi tôi à? Hả?!!” Trưởng phòng phòng Quan hệ Đối ngoại đứng trên hàng lang ngoài cửa văn phòng tức điên máu.
 
“Lửa của giải đấu bóng rổ sắp cháy đến lông mi, thế mà lúc này lại nói với tôi là không tiếp tục nữa? Bảo tôi đi đâu bù cái lỗ này đây? Còn mấy cậu nữa, ai phụ trách liên lạc với công ty này, làm việc cái đéo gì thế!?”
 
“Trưởng phòng, công ty bọn họ mới tuyên bố phá sản trong tuần này, bên chúng ta cũng trở tay không kịp...”
 
“Một câu trở tay không kịp là xong à? Cậu cảm thấy chờ Phó Chủ tịch Giang tới đây, tôi nói một câu trở tay không kịp thì cậu ta sẽ cho qua chắc? Đầu học kỳ này người vi phạm lỗi đầu tiên là phòng Đối ngoại của chúng ta, lúc đó tôi đã cam đoan với cậu ta là không để xảy ra chuyện gì nữa... Hay quá, mấy người giỏi quá, mới có hai ba tháng đã đưa tôi lên lò thiêu!”
 
“...”
 
Phòng họp chỉ cách văn phòng một bức tường.
 
Các thành viên trong phòng Tuyên truyền đang họp thường kỳ hàng tháng hai mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau nhìn về phía trưởng phòng ngồi chủ vị, Nguyên Hạo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Nguyên Hạo ho khan một tiếng: “Gì thế, phòng họp cách âm hơi kém, về tôi sẽ báo với trường một chút. Hôm nay họp đến đây thôi, các cậu ra...” Nguyên Hạo dừng một chút: “Thôi đợi chút nữa rồi ra.”
 
Có một sinh viên nam năm nhất không nín cười được thì bị Nguyên Hạo liếc một cái, lập tức nghiêm mặt.
 

Nhưng chỉ vài giây sau, sinh viên nam kia vẫn mở miệng: “Trưởng phòng, bên phòng Quan Hệ Đối ngoại xảy ra chuyện gì thế, lần đầu tiên em nghe thấy học trưởng Biện nổi giận lớn như vậy.”
 
“Đoán chừng là công ty hợp tác lâu dài tự nhiên có vấn đề, tôi cũng nghe đây là công ty có tiếng tăm, giàu có lắm.” Nguyên Hạo cũng thở dài: “Đầu tháng sau là giải đấu khai mạc rồi mà bây giờ lại muốn ngưng tài trợ tài chính, đúng là một vấn đề đau đầu đau óc.”
 
“Chắc là không có chuyện gì lớn chứ, có Phó chủ tịch Giang ở đây mà.” Có người xen vào.
 
Những người khác cũng gật đầu theo.
 
Nguyên Hạo nghe thì buồn cười: “Các cậu tưởng Giang Tứ là thần tiên chắc, gảnh quá không có việc gì làm nên vá trời cứu đời à?”
 
“Thì chúng em cũng thấy nhà Phó chủ tịch Giang là nhà có bối cảnh, giải quyết vấn đề tài chính cũng dễ như búng ngón…”
 
Còn chưa nói xong thì Nguyên Hạo đã lườm một cái nín miệng, anh ấy nói: “Từ năm hai, Phó chủ tịch Giang không đụng tới một xu một cắc nào trong nhà cho nên mấy chuyện tiền tiền bạc bạc này, cậu ấy không có giúp được đâu, mấy cậu đừng có ra ngoài khua môi múa mép.”
 
“…”
 
Phòng Tuyên truyền nghe thế đều nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không nói gì.
 
Nhưng Tống Vãn Chi lại tin Nguyên Hạo tuyệt đối.
 
Nhìn quan hệ bố con của Giang Tứ và Giang Sùng cũng biết, có chết thì anh cũng không đi xin ông ấy một cắc.
 
Nhưng hết lần này tới lần khác ở bên trung tâm không người lái nên cũng không rảnh rỗi gì. Trong tay anh có một bài luận văn đang tiến hành đến khâu cuối cùng, các đàn anh trong phòng thí nghiệm đều nói, cơ bản là mười hai giờ đêm anh mới về nhà, lúc này lại có chuyện tiền bạc này làm phiền anh, chỉ sợ…
 
Tống Vãn Chi còn đang sầu lo thì bên ngoài hành lang của phòng họp đã kêu một tiếng rất sợ hãi.
 
Chỉ là lần này tràn đầy niềm vui.
 
“Cứu được rồi, cứu được rồi! Trong phòng mới liên hệ với một công ty mới, chưa từng hợp tác nhưng đối phương đồng ý làm nhà tài trợ cho giải đấu! Hơn nữa phía chúng ta giải thích tình huống khẩn cấp nên người phụ trách bên đó tỏ vẻ là hôm nay họ có thể đến!”
 
“Tốt thế hả? Còn hợp đồng thì sao, đã xác nhận với bên họ chưa? Trong điều kiện ban đầu, họ không đề cập đến các điều kiện bổ sung khác chứ?”
 
“Họ đã xác nhận hợp đồng điện tử rồi, họ cũng không dị nghị về điều khoản hợp đồng hết nhưng mà bên đó có một yêu cầu.”
 
“Yêu cầu gì?”
 
“Là, cũng không biết có phải cảm thấy phòng Quan hệ Đối ngoại của chúng ta chưa đủ trọng lượng hay không cho nên đã yêu cầu, lúc ký hợp đồng thì đoàn chủ tịch cũng phải có mặt.”
 
“Đoàn chủ tịch? Được rồi, tôi và Phó chủ tịch Giang sẽ thương lượng, trước tiên cậu lập tức quyết định thời gian địa điểm với đối phương, kí ở phòng họp, còn thời gian cụ thể thế nào thì dựa theo bên đó.”
 
“Vâng.”
 
Khi văn phòng bên cạnh yên tĩnh, bên ngoài cũng dừng lại.
 
Nguyên Hạo vỗ tay: “Được rồi, cuộc họp thường kỳ hôm nay sẽ đến đây, tất cả mọi người trở về đi.”
 
“Hẹn gặp lại, Trưởng phòng.”
 
Mọi người bên cạnh bàn vừa đứng dậy, đột nhiên cửa phòng họp bị gõ vang.
 
Nguyên Hạo còn chưa nói hai chữ “Mời vào” thì cửa đã bị đẩy vào.
 
“Hôm nay phòng Tuyên truyền mới họp thường kỳ đúng không, vừa mới kết thúc hả? May mà còn chưa đi.” Người đi vào là trưởng phòng phòng Quan hệ Đối ngoại, anh ta đi tới rồi kéo Nguyên Hạo lại: “Cứu anh em với anh Hạo ơi, chắc phòng các cậu có người làm PPT* đẹp nhỉ? Có thể cho bên phòng tôi dùng một lát không?”
 
*Powerpoint
 
Nguyên Hạo hoài nghi nhìn anh ta: “Cậu nói rõ ràng đi, dùng làm gì thế?”
 
“Vừa rồi cậu cũng nghe đó, là nhà tài trợ mới nhưng gấp quá, chưa làm PPT kịp à.”
 
“Có thì có nhưng gấp như vậy, hơn nữa cũng không phải là phận sự bên phòng tôi…”
 
“Chời ơi, lúc này rồi mà còn phòng tôi phòng cậu gì nữa, có thể xử lý chuyện này xong, đừng nói tạ lễ, ngay cả bảo “đại anh hùng” là tôi đây dập đầu cũng được nữa là!”
 
“…”
 
Thái độ người ta tha thiết như vậy, cũng thấy đây là tình huống cấp bách nên Nguyên Hạo đành phải đồng ý:
 
“Mang tư liệu tới đây, tôi tìm người cho cậu. Xong việc là nhớ đãi tôi một bữa đấy.”
 
“Được được, đãi liền.”
 
Bởi vì Tống Vãn Chi có làm part-time nên sử dụng các phần mềm văn phòng vô cùng thành thạo, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cô có thể trực tiếp nổi bật trong ba mặt của phòng Tuyên truyền.
 
Vì nhìn thấy việc nghĩa thì không thể không làm nên cái danh xưng mỹ miều “Cứu đại anh hùng cấp bách” rơi xuống đầu cô.
 
Thời gian khẩn cấp, PPT được thực hiện tại chỗ bằng cách sử dụng hai máy tính trong văn phòng bên cạnh.
 

Tống Vãn Chi dò thêm một lần nữa, chắn chắn là không có sai sót gì nữa thì cô vào trong mail rồi sao chép vào USB cho phòng Quan hệ Đối ngoại. Sau đó Tống Vãn Chi cầm USB đi về phía phòng họp bên cạnh, trước khi chính thức trình bày, cô phải dẫn người phụ trách trình chiếu làm quen với từng slide, thuận tiện cho đối phương không bị lố giờ.
 
Chỉ là cô vừa mới ra khỏi văn phòng thì Phó Trưởng phòng phòng Quan hệ Đối ngoại ngăn lại.
 
“Đàn em Tống Vãn Chi đúng không? Em làm bài PPT đó hả?” Đối phương hỏi nhỏ.
 
Tống Vãn Chi: “Đúng vậy, tôi mới làm xong.”
 
“Được, là như vậy, người phụ trách của công ty mới đó tới hơi sớm, ngồi trong phòng họp rồi đó, người bên chúng ta lại không quen trình chiếu cho nên nhờ em làm thay, có được không?”
 
“…”
 
Tống Vãn Chi nghe thế thì ngẩn ra: “Tôi? Nhưng tôi không quen thuộc với nội dung công việc cụ thể của phòng các anh…”
 
“Cái này không sao, triển khai cụ thể và giải thích là do Trưởng phòng phụ trách, em chỉ cần đảm bảo trình chiếu slide không bị ố dề là được, ok không?”
 
“…”
 
Trường hợp không trâu bắt chó đi cày* này, muốn nói không ổn cũng không kịp.
 
*Ép buộc làm việc mà không người ta đủ khả năng, làm khó.
 
Tống Vãn Chi cũng bất đắc dĩ đồng ý.
 
Phó Trưởng phòng hít một hơi thiệt sâu, tự nhiên hơi nghẹn nghẹn: “À, người phụ trách bên kia họ Vu, Vu Thiên Bái. Lỡ anh ta có vấn đề, em cứ coi tình hình mà gọi là Tổng giám đốc Vu hoặc tiên sinh Vu là được.”
 
“Ừm.”
 
Phó Trưởng phòng mở cửa ra.
 
Cô đứng sau cửa, nghe anh ta cẩn thận mở miệng trong phòng họp: “Trưởng phòng, em mang bản trình bày tới đây rồi.”
 
“…”
 
Cũng không biết trong phòng đã làm động tác gì, cũng không có âm thành gì, chỉ thấy Phó Trưởng phòng rút lui, ra hiệu cho cô. Tống Vãn Chi nhẹ nhàng siết chặt USB, đi vào phòng họp.
 
Kít.
 
Cửa phòng họp nhẹ nhàng khép lại.
 
Tất cả đèn trước mắt đều bật nhưng toàn bộ bàn họp yên tĩnh không tiếng động, không hiểu sao mà có cảm giác áp lực tạt vào mặt.
 
Ngoại trừ cô, trong phòng còn có bốn người khác.
 
Trưởng phòng Biện, Giang Tứ và Ngải Ca của đoàn chủ tịch và một bóng lưng xa lạ đưa lưng về phía cửa phòng họp, đương nhiên là vị “Tổng giám đốc Vu” của công ty tư nhân kia.
 
Dưới bầu không khí khẩn trương như vậy, Tống Vãn Chi nhìn về phía Giang Tứ trong bốn người theo bản năng.
 
Mà đúng giây đó Giang Tứ cũng ngước mắt lên.
 
Ánh mắt va vào nhau.
 
Bước chân Tống Vãn Chi hơi chậm lại.
 
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một biểu cảm lạnh lùng vô tình như vậy trên mặt anh...
 
Mà khi anh đối mắt với cô, con ngươi cũng đơ hai giây nhưng sau đấy, anh tỏ vẻ như hoàn toàn không quen biết cũng chưa từng gặp qua cô, bình thản dời mắt.
 
Trong lòng Tống Vãn Chi khó hiểu nhưng trên mặt vẫn bình thường như cũ, chỉ yên lặng gật đầu về phía bàn dài: “Phó chủ tịch, Trưởng phòng, tôi ở đây để trình bày PPT.”
 
Ngải Ca cũng sửng sốt: “Tại sao lại…”
 
Anh ấy quay đầu nhìn về phía Giang Tứ theo bản năng.
 
Giang Tứ đè đôi mắt đen nhánh, mười ngón tay đan xen khép chặt lại mà không một tiếng động.
 
“Hả? Có vấn đề gì sao?” Chiếc ghế đưa lưng về phía cửa phòng họp giật giật, người đàn ông trong ghế xoay lại, thoạt nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi, ánh mắt sau cặp kính hơi híp mắt đánh giá Tống Vãn Chi.
 
Ngải Ca hoàn hồn, cười cười: “Không có, chỉ là không ngờ, Trưởng phòng Biện lại mời cánh tay đắc lực của phòng Tuyên truyền bên tôi tới đây, thế mà không đánh tiếng trước cho bên tôi nghe thế?”
 
Ngải Ca vừa cười, vừa thừa dịp người đàn ông họ Vu kia đánh giá Tống Vãn Chi rồi lắc đầu ra hiệu cho Trưởng phòng Biện.
 
Sau khi Trưởng phòng Biện hiểu ý thì nói ngay: “Không phải đâu, có thể là kêu nhầm người...”
 
“À, phòng Tuyên truyền, tôi có nghe nói rồi.” Bỗng nhiên người đàn ông cười rộ lên, vỗ ghế tay vịn quay về rồi nhìn về phía Giang Tứ: “Có phải là người rất nổi tiếng trên diễn đàn của các cậu không?”
 
“...”
 
Mười ngón tay Giang Tứ đan vào giật một cái.
 
Một hoặc hai giây sau, anh không ngẩng đầu lên, cũng không nhìn cô gái: “Lần này không cần PPT, cô ra ngoài đi.”
 
“Chà, sao Phó chủ tịch Giang lại đuổi người đi rồi? Khoan đã, khoan đi.” Người đàn ông cầm hợp đồng trên bàn bỏ vào trong túi của anh ta: “Không cần PPT cũng được, tôi có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào. Chỉ là tôi còn chưa tham quan phong cảnh của quý trường, không bằng lúc này để cho vị cánh tay đắc lực của phòng Tuyên truyền các cậu dẫn tôi đi coi một chút, chắc là không có vấn đề đâu nhỉ?”
 
Cả phòng họp im lặng.
 
Ngải Ca nhìn phía Giang Tứ, anh không hứng thú mà lạnh lùng rũ mắt, Trưởng phòng Biện bị kẹp ở giữa không dám lên tiếng.
 
Nụ cười của tên Vu Thiên Bái kia khiến Tống Vãn Chi chả có thiện cảm nổi.
 
Nhưng cô cũng nhớ lời của Trưởng phòng Biện và Nguyên Hạo khi nãy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Muốn giải quyết vấn đề tài chính cho giải đấu Bóng rổ thì cách nhất là kí hợp đồng với tên này.
 
“Được, tiên sinh Vu.” Tống Vãn Chi nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi là sinh viên năm nhất, có nhiều nơi trong trường tôi cũng chưa rõ lắm, nếu tham quan thì phải cần mời Trưởng phòng Biện đi nữa.”
 

Mặt Trưởng phòng Biện thả lỏng, vội vàng đứng dậy: “Đương nhiên là tôi nên đi cùng rồi, đàn em Tống nói...”
 
“Không được.”
 
Giọng nói khàn khàn bị đè nén vang vọng trong phòng họp yên tĩnh.
 
Giống như một cây kim từ từ đâm thủng tấm da dê.
 
Giang Tứ nhìn trực diện.
 
Cách bàn dài, cảm xúc thật người đàn ông giấu dưới biểu hiện nhã nhặn của cặp kính tây trang, cuối cùng cũng lộ ra. Cảm xúc trong nụ cười kia của anh ta thật sự dọa người, ánh mắt anh ta liếc qua Ngải Ca khiến anh ấy không khỏi nhíu mày.
 
“Sao lại không kìm chế tính tình thế, chuyện này không giống cậu đâu, Giang Tứ à?” Vu Thiên Bái đỡ kính: “Mấy lời đồn đều nói trong phòng Tuyên truyền của quý trường có người trong lòng cậu, hiện tại xem ra chính là cô ấy à? Vậy thì tôi quá may mắn rồi, ngày đầu tiên trở về có thể nhìn thấy người trong lòng của cậu cả nhà họ Giang nha.”
 
Giang Tứ đứng dậy, lãnh đạm đi qua bàn dài: “Có thời gian mơ mộng, không bằng về nhà tính toán xem nhà họ Vu bị mày tiêu xài hết còn mấy sản.”
 
“Nhà họ Vu nghèo túng nhưng hoạt động như thế này vẫn có thể tài trợ được.” Vu Thiên Bái cười lạnh: “Phó chủ tịch Giang xác định mình có quyền hạn này, có thể làm chủ việc không kí hợp đồng này sao?”
 
Giang Tứ cũng không ngừng lại: “Với đời sống riêng tư thối nát tệ hại của mày, để kí được hợp đồng mà bắt sinh viên nữ thì tham quan với mày thì mặt của Đại học S cũng vất mẹ cho rồi.”
 
“Giang Tứ!”
 
Vu Thiên Bái tức giận đứng dậy, ngăn ở trước mặt Giang Tứ.
 
Bỗng dưng Giang Tứ cũng dừng lại.
 
Bàn tay trong túi siết chặt, cảm xúc nóng nảy nhuộm lên đôi mắt anh. Nhưng chỉ trong chốc lát, con ngươi tối đen như mực hạ xuống, nghiêng người vòng qua Vu Thiên Bái. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tống Vãn Chi ngơ ngẩn.
 
Cô chưa từng thấy Giang Tứ nhẫn nhịn bất kì kẻ nào cả, càng không ngờ đến tên điên khiến anh ghét đến điên người lại là ngoại lệ.
 
Và rõ ràng là mấy người còn lại cũng phát hiện ra điều này.
 
Vu Thiên Bái lại cười rộ lên, ngay cả cặp kính nhã nhặn kia cũng không giấu được khuôn mặt nanh ác* đắc ý của anh ta:  “Sao nào, không dám làm gì tao à? Giang Tứ, cậu cả nhà họ Giang ơi! Mày chịu được à? Không phải mày cao cao tại thượng lắm sao? Sao mẹ nó lần này lại buông tha tao nhanh thế?”
 
*Độc ác và dữ tợn.
 
“…”
 
Giang Tứ mặc kệ coi như không nghe thấy.
 
Mí mắt anh cũng không nhấc lên một chút, trực tiếp đi tới trước mặt Tống Vãn Chi, ngăn cản tất cả tầm mắt trước người cô.
 
“Cho tôi đi.” Giọng nói Giang Tứ trầm thấp khàn khàn nhưng nói chuyện với cô gái của mình, vẫn vô thức nói dịu đi: “Cô có thể về rồi.”
 
Tống Vãn Chi cũng ngơ vài giây sau đó mới đưa USB cho anh: “Được.”
 
Cô phải nhẫn.
 
Dù có bao nhiêu bất bình khó chịu thì cô cũng phải tỏ ra không biết, cô không thể mạo hiểm làm những chuyện tổn hại cho anh.
 
“Ngó lạnh lùng như thế, chắc là không phải người trong lòng của cậu cả rồi?” Vu Thiên Bái đi tới bên cạnh hai người rồi nhìn Tống Vãn Chi: “Đàn em này? Em là gì của Giang Tứ đấy?”
 
Tống Vãn Chi khẽ liếc ngón tay đang cầm USB hơi nổi gân, cô thản nhiên nói: “Là đàn em thôi.”
 
“Ồ, phải không đấy?”
 
“…”
 
Thấy Giang Tứ không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu chào rồi rời đi nhưng vẻ mặt Vu Thiên Bái bắt đầu lạnh lùng: “Nếu chỉ là đàn em khóa dưới thì chắc cậu cả Giang đây không ngại nghe tôi nói chuyện yêu đương với đàn em đâu nhỉ?”
 
Anh ta nói chưa xong đã đưa tay kéo cô tới trước mặt mình.
 
Lòng cô nhảy dựng.
 
Theo bản năng, cô muốn né sang một bên nhưng ai đó đã nhanh hơn…
 
Giang Tứ bước một bước chế trụ xương cổ tay của Vu Thiên Bái, hung hăng đè thẳng anh ta lên cửa phòng họp, tiếng “Rầm” chói tai.
 
Sự việc xảy ra chỉ trong một tích tắc.
 
Tống Vãn Chi nhìn chằm chằm bên cạnh cách đó nửa mét. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Khuôn mặt trong sáng và nghiêm nghị do tức giận nên hơi dữ tợn, chiếc cằm nhọn sắc bén căng thành hình vòng cung như một lưỡi dao lạnh lùng sắp cắt người.
 
“Chuyện của Giang Miên không liên quan gì đến cô ấy.” Giang Tứ lạnh lùng nói: “Nếu mày dám động vào ngón tay của cô ấy, tao sẽ nghiền nát từng xương từng cốt của mày.”
 
Trong phòng họp im lặng như chết, Tống Vãn Chi và cả ba người bị Giang Tứ làm cho sốc đến mức chưa tỉnh lại được.
 
“Mới mấy năm không gặp chứ mấy, Giang Tứ à, mày có người yêu rồi à?” Vu Thiên Bái chịu đau nên vẻ mặt nhăn nhó nhưng cười to: “Mày xong rồi, xong rồi, Giang Tứ à!!”
 
Đột nhiên như Vu Thiên Bái nhớ tới gì đó nên dù vẫn đang trong tư thế úp mặt vào cửa vẫn cố gắng quay đầu lại, nở nụ cười rợn tóc gáy với cô: “Mày là bạn gái Giang Tứ à? Mày quen hắn mấy lâu chưa? Đã biết chuyện kia chưa?”
 
Tống Vãn Chi nghe mà đau đầu.
 
Cô không muốn hiểu thằng điên này nói gì nữa, cô chỉ muốn đưa Giang Tứ đang khá bất ổn ra khỏi đây.
 
Chỉ là ngay lúc cô bước lên, Vu Thiên Bái cười nói với Giang Tứ: “Bạn gái mày biết… mày phạm tội giết người chưa?”
 
“…”
 
Bỗng dưng tay Tống Vãn Chi đang đưa lên thì ngưng lại.