Vì hiện giờ đang là buổi trưa nên Thẩm Lão Gia giữ Bạch Ưng ở lại dùng cơm.

Tiện thể hỏi thêm về những bức tranh cô ta vẽ.

Thẩm Ý Thi thấy cả nhà thích Bạch Ưng thì vô cùng kiêu ngạo, cô ta đắc ý nhìn Thẩm Lạc Ngưng.

Nhưng Thẩm Lạc Ngưng vẫn giữ vẻ mắt hóng chuyện, tỏ vẻ như chẳng liên quan gì tới mình, càng làm Thẩm Ý Thi chướng mắt.

"Ông Nội.

Vài ngày nữa Bạch Ưng có một cuộc triển lãm tranh đó" Thẩm Ý Thi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Đúng vậy.

Đây là thiệp mời tham dự.

Ở đây đều dành hết cho mọi người.

Hy vọng mọi người sẽ đến tham gia.".

Bạch Ưng lấy thiệp mời trong túi sách ra đưa cho từng người.

"Nhất định sẽ đến" Sở Vân Dung cầm thiệp mời trong tay có chút phấn khích.

" Lạc Ngưng.

Hôm đó em cũng đến nhé?" Thẩm Ý Thi đưa thiệp mời cho Thẩm Lạc Ngưng.

Thẩm Lạc Ngưng đưa tay ra nhận.

" Được"
Thẩm Lạc Ngưng có chút hứng thú, tò mò.

Alex cũng có nói với cô chuyện này nhưng chưa nói đến chuyện sẽ có thiệp mời dành cho khách đến tham dự.


Cô nhìn Bạch Ưng với ánh mắt hứng thứ, cô nàng giả mạo này cũng có chuẩn bị nhỉ.

Nhận ra được ánh mắt Thẩm Lạc Ngưng.

Bạch Ưng đánh mắt sang nhìn.

Cô gật đầu với Thẩm Lạc Ngưng một cái.

Sau khi dùng cơm, Thẩm Lạc Ngưng quay trở về Cầm Viên thăm Vương Lão Gia rồi về căn hộ Đế Đô.

Hôm nay Vương Đình Hi không điện về cho cô.

Cô nhớ lúc trước anh có nói với cô, khi anh làm nhiệm vụ sẽ không nhận điện thoại, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Vì vậy, cô cũng không chủ động gọi đến làm phiền anh.

Ngồi nghỉ một lát, Thẩm Lạc Ngưng lấy điện thoại ra gọi cho Alex.

Rất nhanh đầu dây bên kia nhấc máy.

" Bạch Ưng? Sao thế?"
" Vài ngày nữa có cuộc triển lãm tranh?" Thẩm Lạc Ngưng cất giọng hỏi.

" Đúng vậy.

Em có hứng thú sao?" Alex vui vẻ hỏi, hiếm khi Thẩm Lạc Ngưng chủ động hỏi chuyện về tranh của cô.

" Hôm nay có một người đến trước mặt em tự xưng mình là Bạch Ưng" Thẩm Lạc Ngưng nghịch nghịch tóc của mình.

"Sao cơ? Có chuyện đó à? Lại có người dám giả mạo Bạch Hoạ Sĩ của anh sao?" Alex có chút ngạc nhiên, cười cười hỏi.

" Anh cẩn thận bên đó một chút.

Cô ta còn có cả thiệp mời đấy" Thẩm Lạc Ngưng căn dặn.

Cô thấy chuyện này có chút không đúng rồi.

" Ừm.

Anh sẽ để ý một chút.

Hôm đó em sẽ đến chứ?" Alex trầm giọng hỏi.

Tuy là người ngoại quốc nhưng anh lại nói tiếng Trung rất thuần thục.

" Sẽ đến" Thẩm Lạc Ngưng trả lời.

Sau khi nói chuyện cùng Alex.

Thẩm Lạc Ngưng liền ngồi ngẩn ngơ thật lâu.

Cô suy nghỉ về chuyện của Bạch Ưng.

Có khả năng rất cao là sau lưng cô ta có một chổ dựa lớn.

Cô ta lại còn rất am hiểu về tranh ảnh chứ không phải chỉ giả mạo ở mức tầm thường.

Vài ngày sau, cả nhà họ Thẩm cùng đi dự triển lãm tranh của Bạch Ưng.

Ở đó treo rất nhiều tranh của Thẩm Lạc Ngưng.

Trong sảnh của buổi triển lãm hiện tại cũng rất đông.

Đa số đều là người trong nghành đến tham khảo tranh vẽ của Hoạ Sĩ Giấu Mặt Bạch Ưng.


Ngoài ra, họ nghe nói hôm nay Bạch Ưng sẽ lộ diện nên cũng rất tò mò.

Bạch Ưng từ lúc vào nghành đến giờ vẫn chưa ai biết mặt cô.

Chỉ biết cô là một nữ nhân, già hay trẻ, xinh đẹp hay xấu xí, chẳng một ai biết.

Nhưng cô nàng Bạch Ưng này lại rất có tiềm năng.

Tranh của cô vẽ rất đặc biệt, người ngoài nhìn vào rất dễ bị cuốn hút.

Hiện tại mỗi bức tranh treo tại buổi triễn lãm đều mang một ý nghĩa riêng.

Không có bức nào trùng lặp với bức nào.

Các lão hoạ sĩ nhìn vào đều khen ngợi hết lời.

Càng muốn gặp Bạch Ưng hơn.

Sở Vân Dung nhìn nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Bạch Ưng
"Mẹ.

Chắc cậu ấy đang bận.

Hôm nay dù dì cũng đông như vậy" Thấy Sở Vân Dung đang tìm kiếm xung quanh thì Thẩm Ý Thi khẽ nói.

Thẩm Lạc Ngưng từ đầu tới cuối im lặng.

Cô tự tách ra đi nhìn ngắm những bức tranh tự tay mình vẽ ra.

Trước giờ, sau khi vẽ xong cô liền bảo Alex đến mang đi.

Chưa từng nhìn ngắm thật kĩ bức tranh nào.

Hiện giờ chắc là cơ hội tốt để quan sát.

Thẩm Lạc Ngưng đi một vòng sau đó dừng chân tại một bức tranh vẽ cảnh một bầu trời tối đen mù mịt, nhưng tại bầu trời tối đen đó lại xuất hiện duy nhất một vì sao sáng chói.

Cô nhìn thật lâu như đang suy nghĩ gì đó.

Bỗng dưng có một ông cụ tóc bạc trắng đến, đứng cạnh cô.

Cũng đang chăm chú nhìn vào bức tranh đó.


"Cô gái.

Cô cũng thấy bức tranh này đặc biệt sao?" Cụ già tóc bạc khẽ hỏi.

"Vâng.

Rất đặc biệt" Thẩm Lạc Ngưng gật gật đầu trả lời.

"Mắt nhìn rất tốt.

Bạch Ưng cô ấy vẽ bằng tâm của mình.

Mỗi bức tranh cô ấy vẽ ra đều mang ý nghĩa rất đặc biệt.

Cô biết bức tranh này đang ngụ ý thứ gì không?" Cụ già tóc bạc lại nói tiếp.

" Bức tranh này chắc chắn đang vẽ người mà cô ấy rất yêu thương, người giúp cô ấy vượt qua được cái bóng của quá khứ.

Vì sao sáng chói đó chính là người cứu rỗi cô ấy thoát khỏi bóng đem mù mịt.

Giúp cô ấy có được như hiện tại." Đúng vậy vì sao đó chính là Bà Nội của Thẩm Lạc Ngưng.

Ông cụ tóc bạc nghe Thẩm Lạc Ngưng nói vậy thì có chút hoảng sợ.

Lúc nảy ông cũng có suy nghĩ giống như vậy.

Nhưng lại không thể suy nghĩ một cách sâu sắc như cô gái trước mặt này.

"Cô gái.

Chắc cô là fan cứng của Bạch Ưng nhỉ?" Ông cụ cười hiền hậu nói.

Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy thì quay sang nhìn ông cười một cái nhưng không nói gì.

Sau đó cô tạm biệt ông lão quay người đi về phía cả nhà họ Thẩm đang đứng..