Hôm nay Lê Đàm Hoan muốn khảo sát thực tế tình trạng kinh doanh của Mark Key, hiếm lắm người đứng đầu Lê gia mới thân chinh xuất đầu lộ diện.

Nhiều kẻ biết được tin này đều cảm thấy mình may mắn, có thể nhân dịp này nịnh nọt, chào hỏi lấy lòng lão hồ ly, mai sau cũng thuận tiện trong việc làm ơn hơn.
Bị một đám người chào tới hỏi lui Lê Đàm Hoan phiền đến muốn nổi cáu.

Đến khu vực bar pub lão nghe quản lý báo có Lâm công tử dẫn bạn đến chơi, lão chỉ gật đầu toang đến tầng dành cho Casino - đây mới là nơi quan trọng nhất của Mark Key cũng là nơi mà lão muốn xem nhất, doanh thu chính là từ nó sao không quan trọng cho được.
Trương Ý Nhi hơi ngột ngạt bởi không khí trong phòng, liên tục bị mấy cặp mắt không thiện chí thay phiên nhau nhìn chằm chằm khiến cô khó chịu, cô nghĩ nhân dịp lấy cớ đi vệ sinh rồi bịa đại một lý do chuồng cho rồi, mặt mũi gì đó mặc kệ đi.

Tống Vô Ưu đã không còn coi cô là bạn, thậm chí đã tính toán trên người cô vậy thì cô không cần thiết phải hạ mình để níu kéo tình bạn mà chỉ có cô xem trọng.
Tiểu Trì đương nhiên cũng theo sau cô mặc cho bọn họ lôi kéo, kéo cái khỉ, anh ta là vệ sĩ của cô Trương đó, cô ấy đi đâu thì anh ta sẽ theo đó, bọn họ là cái đinh gì mà muốn ngăn cản.
“Về luôn hay sao ạ?” Tiểu Trì thấy Trương Ý Nhi không có ý định đi vệ sinh nên dò hỏi thử, nếu cô ấy muốn chơi vài trò ở Mark Key một lát nữa cũng không sao.
Trương Ý Nhi lắc đầu, kéo một lọn tóc ra đằng trước vân vê: “Tôi muốn đến Casino chơi tí.”
Tiểu Trì đáp ứng, cả hai đi thẳng đến thang máy, cách khoảng chục mét đã thấy đương gia Lê Đàm Hoan của Lê gia đang đi về hướng này, bên cạnh lão vẫn là tay thuộc hạ mất một mắt trái.
Tiểu Trì sững sờ, theo phản xạ đứng gần Trương Ý Nhi hơn, cặp mắt đen láy chú ý từng chút một trên người Lê Đàm Hoan và thuộc hạ của lão.
Trương Ý Nhi cũng ngạc nhiên khi bất ngờ chạm mặt đại phật gia này, với ai thì may mắn còn riêng cô, cô chỉ cảm giác xúi quẩy.
Rốt cuộc cũng là người mà cô không thể thất lễ, hơi khom người chào hỏi: “Xin chào Lê tổng.”
Lê Đàm Hoan đương nhiên cũng khá ngạc nhiên khi gặp cô gái “trùng nhóm máu hiếm” với lão, còn là người phụ nữ của Frederick Nhược Đông.

Đây là lần đầu tiên lão tiếp xúc trực tiếp với cô, và vẫn là cái cảm giác quen thuộc như trước.


Tại sao lại như vậy? Lão đã nghĩ rất kỹ, tuy tuổi tác lão đã cao nhưng trí óc của lão vẫn còn hoạt động rất tốt, vậy mà lão không sao tìm ra được “sự quen thuộc” đối với người con gái này là xuất phát từ đâu.
Lúc này lão dùng ánh mắt chứa đầy sự tìm tòi và đánh giá một lượt khắp người Trương Ý Nhi, ánh mắt đó không hề mang ý xúc phạm nào nên Trương Ý Nhi không khó chịu, cô chỉ cảm thấy là lạ, một người cao cao tại thượng như lão lại dùng cái nhìn đó với nhân vật bé nhỏ còn chẳng bằng hạt cát như cô đây.

Cô thừa nhận cô không hề có ác cảm với lão.
Lê Đàm Hoan cười với cô, nụ cười rất nhạt nhưng vẫn thấy được, khuôn mặt lão đã hằn đầy dấu vết của năm tháng từng trải nhưng vẻ tinh anh, cao quý và gian xảo không hề suy giảm, thậm chí tuổi càng già chúng còn hiện rõ theo từng nếp nhăn sâu đậm của lão.

Đúng như câu “gừng càng già càng cay” chính là để chỉ Lê Đàm Hoan.
Lão lên tiếng: “Chào cô Frederick Ý Ý.”
Có lẽ cái tên này đã không còn xa lạ với Trương Ý Nhi nên cô không khựng lại khi nghe đến như ban đầu, có điều nó được thốt ra từ miệng của lão hồ ly khiến Trương Ý Nhi hơi chột dạ, như thể toàn bộ thân phận mà ngài Fred đã cất công dựng nên đều bị lột trần trước mắt lão.

Cảm giác này thật bực bội.
Trương Ý Nhi gượng cười, cửa thang máy mở ra vừa hay đánh vỡ không khí kỳ dị giữa một già, một trẻ.
Tiểu Trì đợi bọn họ vào mới tới lượt mình, anh ta còn rất biết điều mà hỏi: “Lê tổng đến tầng nào?”
“72.” Người trả lời là thuộc hạ một mắt.

Cái âm giọng này thấp đến cực điểm khiến Trương Ý Nhi bị thu hút, ánh mắt lặng thầm đặt trên người hắn ta quan sát một chút.

Người đàn ông trẻ tuổi này gần như mang một sự u ám nào đó khiến người ta cảm thấy thật nặng nề khi gần hắn.

Đến cả giọng nói của hắn cũng tựa như bị ngàn cân đè nặng.


Chỉ hai giây cô đã thu hồi tầm mắt trên người hắn, trở lại tập trung vào bảng nhảy số tầng.
Thang máy này được lắp gương bao quanh, trốn tránh kiểu nào cũng sẽ chạm mắt nhau, nhưng Trương Ý Nhi đã rèn luyện trình phớt lờ người bên cạnh đến độ thượng thừa rồi.

Như hiện tại, có vô ý mà đụng phải cái nhìn nhàn nhạt của lão hồ ly, cô chỉ nhếch miệng đáp lại.

Quả nhiên đã tiến bộ không ít.

Nếu ngài Fred mà biết chắc sẽ khen thưởng cô một cái hôn đó nha, Trương Ý Nhi bị ý nghĩ trẻ con của mình làm cho ngượng ngùng.

Tự nhiên nghĩ đến ngài ấy nữa rồi.

Rõ ràng cả đêm qua đều cùng hắn, mới xa nhau vài tiếng đồng hồ đã xuân tâm nhộn nhạo.

Còn đang xấu hổ, chột dạ thì thang máy ting một tiếng, hồn cũng được kéo về.
Ra khỏi thang máy, bọn họ cùng địa điểm đến nên không cách nào tránh mặt nhau.
Lê Đàm Hoan để cô đi trước, lão ở phía sau suy tư vài giây bỗng hỏi: “Cô Frederick am hiểu bài bạc không?”
Hơi bất ngờ, Trương Ý Nhi bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn lão, trên môi là nụ cười tự nhiên: “Tôi không biết nhiều, chỉ biết chơi mỗi Sic bo.”
Lão ồ một tiếng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ cười cười lại hỏi: “Cô từng đến Mark Key rồi nhỉ?”

Lão biết cô không phải lần đầu tiên đến đây cũng rất bình thường, Trương Ý Nhi gật đầu: “Từng có dịp ghé một lần.”
Vừa đến ngã rẽ, cửa chính của Casino ở cuối hành lang.

Đoạn đường ngắn ngủi sau đó lão không hỏi gì nữa mà Trương Ý Nhi càng chẳng rảnh đâu đi trò chuyện cùng một lão hồ ly toan tính như Lê Đàm Hoan.

Tránh xa còn không kịp.
Trương Ý Nhi không biết đến chuyện Lê Đàm Hoan từng truyền máu cho mình.

Lần chắn cho Frederick Nhược Đông một nhát dao, sau khi tỉnh lại cô chỉ nghe Mạc Chính Thiên nói rằng ngài Fred vì để có máu truyền cho cô đã nhường lô đồ cổ quý giá cho lão hồ ly, cô luôn cho rằng là thuộc hạ của Lê Đàm Hoan trùng nhóm máu với cô mà không phải là chính lão, Frederick Nhược Đông không nói rõ mà lúc đó cô cũng biết thân biết phận không hỏi tới.

Đến tận bây giờ cô cũng không hay biết chuyện Lê Đàm Hoan sở hữu Rh Null.

Đương nhiên dù có biết thì có chăng cô cũng chỉ mang chút kinh ngạc, ngoài ra hoàn toàn chẳng nghĩ đến chuyện gì khác.
Chơi liên tục năm ván, thua vẫn hoàn thua, không có ngài Fred trợ giúp thì coi như xong, cô thật sự không có chút may mắn hay tiềm năng nào đối với bài bạc.

Thở dài thườn thượt, tay chống cằm nhíu mày tiếp tục cược ván thứ sáu, hai mắt không rời khỏi bàn tay của nhà cái, như thể dưới bàn tay anh ta là một kho báu tiềm tàng cô đã khao khát bao lâu nay.
Có lẽ cái nhìn của cô chăm chú đến mức căng thẳng nên Lê Đàm Hoan theo thói quen đứng chống tay vào thành chắn ở tầng hai liền bị cô thu hút.

Ban đầu lão cũng quan sát cô chơi Sicbo nhưng thật sự cô chơi quá tệ, như một con gà mờ không hề có chút mẹo vặt, như một tay nhà giàu vô dụng có quá nhiều tiền nên tìm bài bạc để tiêu tán bớt.

Chỉ chăm chú vào Trương Ý Nhi bằng thời gian một ván Sicbo là dừng lại.
Lúc này lại bởi vẻ mặt căng thẳng vì sắp mất tiền của cô lần nữa khiến lão không sao dời mắt đi nổi.

Sườn mặt tinh tế, làn da trắng sáng không tì vết, cánh mũi dọc dừa thanh tú, lông mi mềm mại, cong vút không chút rung động vì chủ nhân không chớp mắt lấy một cái, môi cô nàng đang mím chặt nhưng vẫn có thể phát họa rõ đường viền xinh đẹp.


Góc nghiêng thanh tú cũng quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho trái tim già nua của lão bất chợt đập mạnh mẽ.

Một khuôn mặt thanh tú, thuần khiết trong quá khứ từng khiến lão điên cuồng say mê dần hiện lên, mắt, mũi, miệng, hình dáng khuôn mặt, ánh nhìn, khí chất, cuối cùng là sự trùng hợp trong từng chi tiết của hai khuôn mặt khi đặt cạnh nhau.

Hai bàn tay lão nắm chặt thành chắn bằng gỗ, làn da nhăn nheo căng ra như phô bày ra đóa hoa sứ đã chìm sâu ở nơi nào đó trong con người lão, đó là đóa hoa sứ một thời trẻ trung lão đã theo đuổi.
Cuối cùng sự quen thuộc mà lão luôn cảm giác được trên người Trương Ý Nhi cũng có đáp án, hóa ra là bắt đầu từ người vợ cả của lão.

Tuy không giống hoàn toàn như một khuôn đúc ra, nhưng từng đường nét lại phản ánh rõ ràng sự trùng khớp khiến lão không cách nào tự lừa gạt chính mình.
Lão híp mắt, khuôn mặt lần đầu tiên để lộ ra vẻ hoang mang trong nhiều năm qua, dần dần một công tắc trong não lão tách một cái bật mở, dáng hình mà lão yêu mến từ khi con bé mới sinh ra hiện diện rõ lên không cách nào che giấu.

Lần nữa nhìn thật chăm chú cô gái nhỏ mặt mày không có chút tâm tình vì vừa mới thua.

Cô nhóc này quả nhiên chơi bài bạc tệ đến không dám nhìn, giống hệt với đứa con gái nhỏ trong quá khứ của lão.
Năm đó lão đã chắc chắn cái thai trong bụng con bé đã chết yểu, đúng vậy, làm sao xảy ra trường hợp như lão đang nghĩ đến được.

Hơi thở của Lê Đàm Hoan nặng nề, hắn cầm cây gậy gõ gõ xuống sàn, thuộc hạ một mắt ngay lập tức bám sát lão nhận lệnh.
“Liên hệ với tổ chức Đen, ta muốn có thông tin tất tần tật của Trương Ý Nhi.” Lão khựng lại rồi nhấn mạnh: “Là Trương Ý Nhi mà không phải Frederick Ý Ý, càng nhanh càng tốt, giá cả tùy bọn họ định đoạt.” Lão ghét trường hợp chính mình bị rơi vào những mơ hồ và không chắc chắn.

Việc nhóm máu trùng cũng không đáng ngờ vực, việc hai khuôn mặt có nét tương đồng cũng khá bình thường, người với người trên đời giống nhau vốn dĩ chẳng kỳ lạ, nhưng tổng hợp tất cả những cái bình thường đó lại thành một thể cùng với khí chất không dễ có được, thì mọi thứ dường như đã không còn đơn giản chỉ là trùng hợp nữa.

Dù sự thật cuối cùng là gì thì giác quan thứ sáu đã nói cho lão hay, có một số việc, một số người đã bất ngờ xuất hiện cản trở con đường lão đang đi..