*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhất thời Úc Tiện cũng ngu luôn: “Em phải trốn ở chỗ nào?”

Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, Sầm Niệm gấp đến xoay vòng, chợt cô nghĩ đến chuyện lần trước trốn trong tủ quần áo nhà Úc Tiện.

“Không còn kịp rồi, cậu trốn ở trong tủ quần áo đi.” Sầm Niệm hành động như người từng trải, thành thạo kéo cậu tới phòng ngủ.

Úc Tiện nhìn thấy tủ quần áo không lớn lắm, chắc cậu phải chịu khổ lắm, Sầm Niệm cũng không còn cách nào, nhanh chóng đẩy cậu vào.

“Đừng gây tiếng động, đừng nói gì hết.” Sầm Niệm dặn dò rồi đóng cửa lại.

Đôi chân dài của Úc Tiện chỉ có thể cuộn lại trong cái không gian nhỏ này rồi yên lặng chờ đợi.

Sầm Niệm tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó nhìn trong phòng một lượt rồi dấu giày của Úc Tiện đi.

Xác nhận không có gì khác thường lập tức đi mở cửa.

Sau khi mở cửa cô cười cười che giấu: “Sơ Hạ, sao cậu lại đến đây?”

Doãn Sơ Hạ vừa vào vừa oán trách: “Vốn dĩ định gọi điện thoại nhờ cậu ấn thang máy giúp tớ, không ngờ lại đúng lúc những người ở trên lầu đi thang máy nên tớ đi theo rồi ấn xuống một tầng, cậu làm gì vậy, tớ nhấn chuông cửa lâu vậy còn tưởng là cậu không có ở nhà.”

Sầm Niệm nhanh chóng giải thích: “Vừa nãy tớ ở trong nhà vệ sinh cho nên không nghe thấy. Không phải hôm nay cậu nhận đơn nhóm à, sao lại có thời gian đến đây?”

Doãn Sơ Hạ vừa nghe đến việc đó đã tức giận: “Tạm thời hủy bỏ rồi, cũng không chịu nói sớm một chút làm hại tớ tổ chức sinh nhật cho cậu vào ngày hôm qua.”

Sầm Niệm cảm thấy ấm áp: “Cho nên cậu tới đây muốn tổ chức sinh nhật cho tớ à?”

“Tớ nghĩ hôm nay cậu chỉ ở một mình nên mới tới.” Doãn Sơ Hạ thả túi xách xuống rồi đặt cà phê và bánh ngọt ở trong quán trên bàn trà, ánh mắt cô ấy nhìn về phía bàn ăn: “Cậu vừa ăn cơm xong à?”

“Cậu ăn không?” May là lúc nãy Sầm Niệm đã cất chén đũa của Úc Tiện đi rồi, “Bây giờ tớ làm cho cậu một phần.”

Doãn Sơ Hạ lắc đầu: “Tớ ăn ở quán rồi, cậu ăn cơm trễ quá, lần sau không được như vậy.”

Sầm Niệm thấy Doãn Sơ Hạ không phát hiện ra điều gì khác thường nên nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, nhưng trong lòng cô vừa vui vẻ lại vừa hoảng hốt.

Doãn Sơ Hạ tới đây chơi chung với cô thì không chỉ ở một lúc là đi, nói như vậy chẳng phải Úc Tiện phải ở trong tủ quần áo cả ngày à?

Mới nghĩ một chút mà Sầm Niệm đã thấy sợ.

“Nhưng mà vừa đúng lúc, cậu ăn bánh ngọt tớ đem đến đi.” Doãn Sơ Hạ chỉ vào cái mình đem đến.

Lúc này Sầm Niệm cười không nổi, cô vừa rửa chén vừa nghĩ biện pháp.

“Niệm Niệm, sao trong phòng cậu lại có mùi nước hoa, hình như lại còn là mùi nước hoa nam?” Doãn Sơ Hạ ngửi ngửi, nghi ngờ hỏi.

Trong lòng Sầm Niệm lộp bộp nhảy dựng, bình thường cô không dùng nước hoa, huống chi lại còn là nước hoa nam, vậy chỉ có người bị nhốt trong tủ quần áo kia thôi.

Nghĩ đến đây trong lòng cô càng bối rối hơn nhưng ngoài miệng lại bình tĩnh nói: “Không có mà, làm gì có mùi nước hoa đâu?”

Doãn Sơ Hạ hít hít mũi, “Chắc là tớ ngửi nhầm.”

Sầm Niệm cảm thấy nhẹ nhõm cả người vì đã che giấu được rồi. Cô không giỏi nói dối, nhất là nói dối với người thân thiết, lúc này như một cực hình vậy.

___________

Nhân lúc Sầm Niệm dọn dẹp, Doãn Sơ Hạ lấy cà phê và bánh ngọt ra.

Đúng lúc này điện thoại trong tay cô vang lên, là nhân viên cửa hàng gọi tới.

“Chị Sơ Hạ, nhóm người đặt hàng đang đến đây!”

“Bây giờ?” Doãn Sơ Hạ giật mình, tay hơi dùng sức làm cà phê đổ ra thẳng lên quần trắng của cô, “Đậu mòe!”

“Chị Sơ Hạ….” Nhân viên bị sốc khi nghe thấy tiếng chửi thề của Doãn Sơ Hạ.

“Một lát nữa chị trở về, em chống đỡ trước đi.” Sau khi cúp điện thoại nhìn thấy vệt cà phê trên cái quần trắng, Doãn Sơ Hạ gắt gỏng thành tiếng: “Đúng là chẳng có việc gì hài lòng cả!”

Sầm Niệm đi tới hỏi: “Là điện thoại trong quán à?”

“Nhóm người đặt hàng lại tới nữa, đây không phải là chơi đùa tớ à!” Doãn Sơ Hạ bực bội nói, “Quần tớ mới mua còn chưa mặc được một ngày đã…”

“Tớ đi lấy cho cậu một cái quần sạch.” Sầm Niệm nhìn dấu vết cà phê nhòe nhoẹt,lộ rõ ​​trên chiếc quần trắng.

Doãn Sơ Hạ nhìn Sầm Niệm cười hì hì: “Tớ rành phòng ngủ của cậu mà, để tớ tự đi lấy, tiện thể chọn một cái đẹp đẹp.”

Thấy Doãn Sơ Hạ đứng dậy định đi tới phòng ngủ, Sầm Niệm bối rối nhanh chóng đè Doãn Sơ Hạ lên sô pha, ngay cả giọng nói cũng trở nên cứng đờ: “Cậu đừng di chuyển! Để tớ đi!”

Doãn Sơ Hạ bị động tác thô bạo của Sầm Niệm làm cho ngu luôn, nhưng cô nghe xong cũng ngồi trên sô pha lại: “Được rồi, tớ tin tưởng cậu.”

Sầm Niệm âm thầm thở ra nhẹ nhàng rồi đi tới phòng ngủ, sau khi đi vào cô còn đóng cửa lại.

Doãn Sơ Hạ nhìn thấy cũng than thả: “Hôm nay bị làm sao vậy, cứ thần thần bí bí.”

Sầm Niệm lập tức tới tủ quần áo mở cửa ra.

Lúc này Úc Tiện đang ôm hai chân, dáng vẻ đáng thương nhìn Sầm Niệm: “Chị ơi.”

Vốn Sầm Niệm đang rất căng thẳng nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương này của cậu lại muốn cười thành tiếng.

Cô cố nhịn cười nói: “Cậu ráng trốn một lúc nữa đi, Sơ Hạ sắp đi rồi.”

Sầm Niệm nói xong tiện thể tìm quần vừa cho Doãn Sơ Hạ thay.

“Nếu là bạn của chị chắc sẽ không nói chuyện em ở đây ra ngoài đâu, chi bằng chị để em ra ngoài đi.” Úc Tiện cầu xin, “Chị ơi, chân em tê quá, tủ quần áo của chị quá nhỏ.”

“Tôi không thể giải thích được vì sao một tên con trai lại ở trong tủ quần áo của tôi, hơn nữa cô ấy là fan của cậu.” Sầm Niệm bất đắc dĩ, “Cậu ráng kiên trì một chút.”

Cô vừa cầm một cái quần trắng xấp xỉ  vừa với Doãn Sơ Hạ thì cửa phòng ngủ bị mở ra: “Niệm Niệm.”

Sầm Niệm nhanh tay nhanh mắt đóng cửa tủ quần áo lại rồi dựa vào tủ quần áo cười che đậy: “Không phải bảo cậu chờ tớ một lúc à, tớ lấy quần xong thì ra.”

“Tớ muốn nhìn thử cậu lấy quần gì cho tớ.” Doãn Sơ Hạ cầm cái quần trong tay Sầm Niệm đã vội vàng nhìn nhìn: “Đẹp ghê!”

“Tớ mới mua không lâu, còn chưa có mặc qua, cậu mặc luôn đi, không cần trả lại cho tớ đâu.” Sầm Niệm cười nói.

“Được.” Doãn Sơ Hạ vui vẻ gật đầu rồi lại hơi ngại: “Xin lỗi cậu nha Niệm Niệm, hôm nay không ở với cậu được, không ngờ lại có việc.”

Sầm Niệm khẽ cười: “Có gì đâu, cũng không phải việc gì lớn.”

“Sao không phải việc lớn, trong mắt tớ sinh nhật cậu chính là việc lớn.” Doãn Sơ Hạ nghiêm túc: “Tớ biết cô chú chưa bao giờ nhớ rõ sinh nhật của cậu, cho nên tớ sẽ bồi thường cho cậu gấp bội.”

Sầm Niệm hơi loạn nhịp, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp: “Có cậu là đủ rồi.”

Doãn Sơ Hạ ôm Sầm Niệm vào lòng: “Niệm Niệm, phải mãi mãi vui vẻ.”

Cô nói xong lại buông Sầm Niệm ra: “Không nói nữa, tớ không có thời gian.”

Lúc này Sầm Niệm còn ở trong trạng thái mê man, còn chưa kịp hồi phục đã thấy Doãn Sơ Hạ đang cởi quần ra, cô lập tức bừng tỉnh.

Da đầu cô căng thẳng theo, vội vàng đi tới ngăn cản: “Cậu làm gì.”

“Tớ thay quần dơ ra?” Vẻ mặt Doãn Sơ Hạ nhìn cô đầy mờ mịt, hình như không hiểu vì sao Sầm Niệm lại làm như vậy.

Sầm Niệm chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật nhưng cô lại không thể nói rõ cho cô ấy hiểu, chỉ có thể khéo léo nói: “Cậu vào nhà tắm thay đi, ở đó hợp hơn.”

“Tại sao…”

Trước khi Doãn Sơ Hạ nói xong đã bị Sầm Niệm đẩy vào nhà tắm.

Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài đã biến mất, Úc Tiện trốn trong tủ quần áo cũng thả lỏng thần kinh căng chặt nãy giờ. Với cậu mà nói điều khó chịu hơn cả việc không gian quá nhỏ là tủ quần áo đều là hương thơm của Sầm Niệm.

Là hương thơm của người mà cậu tâm tâm niệm niệm muốn ôm, làm sao cậu có thể bình tĩnh được.

Cuối cùng Sầm Niệm cũng đưa Doãn Sơ Hạ đến thang máy, tiện tay giúp cô ấn xuống lầu một.

“Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ, lần sau tớ lại đến tìm cậu.” Doãn Sơ Hạ cười tít mắt.

Trước khi cửa thang máy khép lại Sầm Niệm cũng vẫy tay tạm biệt: “Được.”

__________

Nhìn con số của thang máy giảm dần xuống lúc này Sầm Niệm mới an tâm được.

Cô trở về rất nhanh, sau đó mở cửa tủ quần áo ra lại thấy Úc Tiện vẫn giữ tư thế lúc nãy.

“Cô ấy đi rồi, cậu ra đi.” Sầm Niệm cố nhịn cười rồi lại nhịn không nổi.

Úc Tiện mím môi: “Chị ơi, chân em tê rần luôn rồi nè.”

Lập tức Sầm Niệm nghĩ tới mình khi đó, khóe môi cong lên cười: “Phải làm sao đây, tôi cũng không bế cậu được.”

Úc Tiện chậm rãi di chuyển, đầu tiên giải phóng đôi chân dài của cậu, sau đó cúi người đứng dậy, “Tủ quần áo của chị nhỏ quá. Để em đổi tủ quần áo lớn hơn cho chị.”

“Lớn hơn làm gì.” Sầm Niệm cười, “Cậu còn muốn trốn vào nữa à?”

Úc Tiện vận động cơ thể một chút, lúc này cậu mới phản ứng lại mình đang ở trong phòng ngủ của Sầm Niệm, hai tai dường như cũng đỏ ửng lên.

Sầm Niệm không nhìn thấy điều đó, cô chỉ cảm thấy may mắn, may mắn là Doãn Sơ Hạ không phát hiện ra Úc Tiện.

“Nguy hiểm quá, sau này phải chú ý một chút mới được.”  Cô khẽ cau mày rồi lại gần Úc Tiện ngửi ngửi, “Cậu xịt nước hoa à?”

Sầm Niệm đột nhiên tới gần làm cho Úc Tiện vốn đang lo lắng lại càng lo lắng hơn, cậu lùi lại một bước, sợ cô sẽ nghe thấy tiếng tim anh đập dữ dội.

“Không có.” Úc Tiện trừng mắt đầy bất an, “Sao chị lại nói như vậy.”

Sầm Niệm  buồn bực: “Vừa rồi Sơ Hạ có nói, nói là ngửi thấy mùi nước hoa nam, cho nên tôi nghĩ cậu xịt nước hoa.”

Cô nói xong mới nhìn gương mặt Úc Tiện, thấy hai tai cậu đỏ ửng lập tức nghi ngờ: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”

“Chị quá đáng lắm!” Úc Tiệm lầm bầm ra khỏi phòng ngủ.

Sầm Niệm đứng yên tại chỗ cũng chả hiểu cái gì sất, cô quá đáng?

Tới phòng khách rồi Sầm Niệm nói cảm ơn với cậu: “Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu vì đã nhớ sinh nhật của tôi.”

Úc Tiện nhớ tới những gì cậu  nói lúc nãy, ánh mắt dần trở nên sâu hơn: “Em sẽ luôn nhớ đến sinh nhật của chị, sẽ không quên nó.”

Kết thúc sinh nhật Sầm Niệm cũng không nhận được câu nào của Chu Cầm Phương và Sầm Lâm, nhưng lần này, nhưng lần này cuối cũng không cảm thấy mất mát gì nhiều.

Vì đã có người yêu cô nhiều hơn đang chúc phúc cho cô ấy.

_____________

Kịch bản đã sửa xong, tiếp theo chính là việc chuẩn bị quay phim, về phương diện này cô cũng không phần bận tâm nhiều vì đã có Hứa Lập Thành.

Vai diễn khó chọn nhất trong buổi casting là vai chính, người vừa có sức trẻ lại vừa có nét quyến rũ trưởng thành trong diễn xuất, quả là một vai rất có tính thử thách.

“Song sinh” là tác phẩm cô dành gần một năm rưỡi mới viết xong, mỗi tình tiết đều được cô mài dũa tinh tế. Vai diễn Lục thăng có hai mặt, một thiện một ác, là vai diễn vô cùng khó khống chế.

“Con có ý tưởng chọn người gì cho vai Lục Thăng không?” Tới gần lúc casting Hứa Lập Thành cũng gọi tới hỏi.

Sầm Niệm đứng bên cửa sổ cười nói: “Con đã chọn được một người rất muốn hợp tác, con cảm thấy người đó rất thích hợp.”

“Là ai?”

“Úc Tiện.”

Khi “Song sinh” tuồn ra tin tức casting chính thức, các fandom đều cầu nguyện miếng bánh đó rơi xuống nhà mình, người người nhà nhà đều cầu nguyện trong lòng.

Chỉ có fan Úc Tiện là vô cùng bình tĩnh.

—> Em trai không có khả năng đi đóng phim đâu, bây giờ em ấy còn muốn chơi [đầu chó*]

*là cái này nha mụi ngừi



—> Đừng nói đến chuyện nhận phim mới, chỉ cần anh iu lộ mặt ra em cũng vui cả ngày rồi.

—> Đi dưỡng lão trước thời hạn, sợ vl, đu idol vậy cũng rảnh quá đi!

Từ Dục lại không bình tĩnh như vậy, anh đã chọn nhiều kịch bản như vậy đều bị Úc Tiện từ chối. Giờ đã gần tới Tết âm lịch rồi, phim trước đã đóng máy được một năm rồi, anh ta vội muốn chết đây nè.

“Cậu ra mắt ba năm rồi mà chỉ có hai bộ phim, tuy thành tích tốt lắm nhưng đừng tùy hứng như vậy được không.”

Úc Tiện hờ hững nhìn anh: “Nếu quay thì cũng phải chọn tác phẩm vừa ý, mấy cái này tôi không hài lòng.”

“Được được được, tôi vừa mới bắt được một kịch bản mới. Nếu tác phẩm này mà cậu không hài lòng thì thôi không nói nữa.” Từ Dục đưa kịch bản mới nhận được cho cậu.

Úc Tiện nhìn tên biên kịch lập tức thay đổi vẻ mặt.

Từ Dục không phát hiện ra, một lòng còn nghĩ phải để Úc Tiện nhận phim này, vì thế sốt ruột nói: “Tác phẩm mới của biên kịch Sầm tuyệt đối có thể hot,  nếu cậu mà đồng ý đóng phim, tôi có bị quy tắc ngầm cũng nguyện ý!”

Ánh mắt Úc Tiện sắc bén lên, bực mình nói: “Anh như thế mà người khác có thể nhìn trúng à?”

Người đại diện bĩu môi: “Người ta chướng mắt tôi, đoán chừng có thể là người ta nhìn trúng cậu,  mấu chốt là cậu cũng không muốn.”

“Ai đưa kịch bản này cho anh?” Úc Tiện hỏi.

“Đạo diễn Hứa Lập Thành tự mình đưa tới, nói là hi vọng cậu thử xem.” Từ Dục đề cử nhiệt tình, “Hẳn là cậu cũng biết Sầm Niệm và Hứa Lập thành là khái niệm gì, tổ hợp vua chúa bùng nổ đó, muốn không hot cũng khó.”

“Nhận.”

“Thật đó, cậu thử…” Từ Dục còn định đẩy mạnh tiêu thụ lại không ngờ Úc Tiện đã đồng ý rồi, lúc này anh cảm thấy có hơi kỳ quái, còn tưởng là mình nghe nhầm, “Vừa rồi cậu nói cái gì?”

Úc Tiện cười sáng lạn: “Nói với đạo diễn Hứa tôi nhận phim này, nhưng phải tự mình nói chuyện với biên kịch Sầm.”