Thời Ngọc Minh sao có thể không hiểu?
Nhưng mà...!
Còn có một người.
Nhắc cái gì cái đó đến, vừa vừa nghĩ đến tiên sinh, tin nhắn của anh ta đã tới rồi.

“Tối nay tôi lại ăn cơm một mình?”
Thời Ngọc Minh lúc này mới nhớ tới, hôm nay cùng Thẩm Như Ý đi ăn cơm, cô nhất thời cao hứng liền quên báo cáo cùng anh ta rồi.

“Thật xin lỗi anh.

Tôi quên nói với anh.

Trước đã đồng ý mời Như Ý đi ăn cơm, không thì bây giờ tôi về?”
“Không cần, cô cứ việc chơi đi.

Chẳng qua là tôi thấy, không có cô, trong phòng...!Dường như có chút cô đơn”
Trong tim của Thời Ngọc Minh nhói lên một cái.

“Tài xế chờ ngoài nhà hàng các người, ăn xong thì lên xe về thẳng biết chưa?”
“Biết rồi”
Cất điện thoại di động, Thời Ngọc Minh thở dài.

Người nọ đối với cô, dù là tốt với thế thân hay là thật tình tốt thì cũng tốt quá đáng rồi.

Có lúc cô cũng nghĩ, cô và người nọ cũng coi như là đồng bệnh tương liên, không bằng làm bạn tốt với nhau.

Nhưng mà cô rất sợ, có một ngày lại bị vứt bỏ lần thứ hai.

Đau khổ như vậy có thật không muốn chịu đựng lần thứ hai nữa.

Huống chi...!Cô là người không có ngày mai.


Cô không chắc chắn có thể ở bên người nọ được bao lâu, có khi là cả đời, có khi...!Chính là ngày mai.

“Ngọc Minh, tại sao cậu lại ngẩn người rồi? Tạn làm rồi thì đừng nghĩ đến chuyện công việc nữa, nghĩ vấn đề tình cảm chút đi?”.

Thời Ngọc Minh nói: "Không được, Như Ý, bây giờ mình thật sự không có tâm trạng mà nghĩ những thứ này.

Mình chỉ muốn mau sớm ổn định lại công việc, sau đó giành lại quyền nuôi con, mình không yên tâm để con ở với Phong Đình Quân”
Thẩm Như Ý nghe vậy cũng nhíu mày: “Đành vậy.

Có điều Cố Quân Nhi con ả đó không thể mang thai.

Dù cho cô ta có ở cùng với Phong Đình Quân thì cũng không có cách nào sinh con được.

Có lẽ cô ta sẽ vì chuyện này mà đối tốt với con gái cậu hơn một chút?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó đổi, Cố Quân Nhi có thể hạ thủ với bác trai, bác gái Phong, có thể hạ thủ với bố cô, sau đó lại ra tay với má Phúc thì một đứa bé với cô ta mà nói chẳng là cái thá gì.

Cứ cho là Phong Đình Quân trước khi thấy rõ ràng có đưa con gái về nhà cũ cho quản gia nuôi.

Nếu để ở bên mình, ngày nào cũng có thể tiếp xúc với Cố Quân Nhi...!
Cô rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhân viên phục vụ dọn đồ ăn ra cho hai người: “Hai cô mời từ từ dùng”
“Cảm ơn”
“Hẳn là tôi nên cảm ơn hai người mới đúng.

Khi nãy bên kia có một vị khách tới, chỉ đích danh món ăn mà cô gọi.

Cô làm cho món đầu bảng của chúng tôi sống lại đấy”
Thẩm Như Ý cũng thơm lây: “Còn không phải hay sao? Bạn tôi rất lợi hại!” “Đúng vậy, đúng vậy”.


Thời Ngọc Minh nhớ tới mấy câu tâng bốc khi đó Thẩm Như Ý dùng giới thiệu cô với trang sức Duy Nhất, liền cảm thấy cả người không yên.

Cô vội vàng nói: “Như Ý, cậu khiêm tốn một chút.”
“Tại sao phải khiêm tốn? Cậu rất giỏi mà! Ngọc Minh, mình tin tưởng cậu, cậu cũng phải tin.

tưởng chính mình, cậu là Thời Ngọc Minh độc nhất vô nhị, cậu chính là đỉnh của chóp!”
Thời Ngọc Minh bị cô ấy chọc cười, trong lòng cũng thấy được trấn an hơn nhiều.

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Như Ý tự mình lái xe về, cô ấy nói còn không ít bên đang đợi mình.

Còn Thời Ngọc Minh thì ngồi xe của người nọ, chuẩn bị trở về khách sạn Dung Thành.

Đột nhiên, chỗ cổ tay bị một lực mạnh kéo sang một bên, đau đến mức nước mắt cô cũng thiếu chút nữa ứa hết cả ra.

“Thời Ngọc Minh, đây là xe của ai?”
Thời Ngọc Minh lấy tay nhẹ nhẹ xoa lên vết thương, đau xót xuýt xoa một hơi, trong lòng nổi giận vô cớ: “Tổng Giám đốc Phong, bây giờ anh đã rảnh rỗi đến mức đi theo dõi người khác hay sao?”
Bây giờ cuối cùng cô cũng biết người khách mà khi nãy nhân viên phục vụ nói kia, người gọi cùng món với cô là ai.

Từ trong nhà hàng nhẫn nhịn đến bây giờ Thẩm Như Ý rời đi, anh cũng thật có tính nhẫn nại.

Phong Đình Quân để ý thấy cô đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh, có chút áy náy, sáp tới gần muốn nhìn một chút: “Cô có khỏe không? Mới vừa nãy tôi quá gấp, thật xin lỗi...”
Thời Ngọc Minh giơ tay đẩy cánh tay đang tới của anh ra, nói lạnh như băng: “Tổng Giám đốc Phong, anh là người sắp kết hôn rồi, mong anh tự trọng”
"Tôi..."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Cũng cùng đi đến trang sức Duy Nhất thiết kế nhẫn cưới rồi, đây chính là chỗ mà chỉ thiết kế duy nhất một cặp nhẫn kim cương cho cả đời một người đàn ông"
Phong Đình Quân hít sâu một hơi, nói: "Thời Ngọc Minh, cô nhất định phải nói chuyện cùng tôi như vậy sao? Tôi dầu gì cũng là bố của Minh Nguyệt, coi như là vì con gái, chúng ta cũng không cần chết già không lui tới với nhau"
"Nếu như không phải là vì con gái, tôi sẽ không nói nhảm ở đây với anh nhiều như vậy!" Thời Ngọc Minh nói: "Tôi đã tìm được công việc, rất nhanh sẽ ổn định lại, thu nhập cũng giống vậy, con gái đi theo mẹ tương đối dễ dàng, hy vọng Tổng Giám đốc Phong có thể buông tay, đem con gái trả lại cho tôi"
Nói đến con gái, thái độ của Phong Đình Quân rất kiên quyết: "Không thể nào"
Cách đó không xa, tài xế đã đợi đã lâu, đi tới hỏi: "Cô Thời, xin hỏi có thể đi được chưa? Tiên sinh đã chờ lâu rồi."
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Được, đi thôi.”
"Chờ một chút." Phong Đình Quân giữ lại cổ tay cô, đôi chân mày anh tuấn nhíu lại: "Tiên sinh? Tiên sinh cái gì?"
"Phong Đình Quân anh buông tôi ra!"

"Tôi không buông!" Phong Đình Quân đỏ mắt: “Thời Ngọc Minh, cô gấp đến vậy à? Hả? Chúng ta còn chưa có làm thủ tục ly hôn đâu, cô thế mà đã ở cùng người đàn ông khác rồi?”
Thời Ngọc Minh lạnh lùng nói: "Phong Đình Quân anh đừng có cố tình gây sự có được hay không? Là anh nói, không muốn ở cùng với tôi lâu thêm một giây kia mà? Tôi đã buông tay tác thành cho anh cùng Cố Quân Nhi rồi, bây giờ anh lại đang làm gì đây?"
Phong Đình Quân cũng không biết mình đang làm gì.

Từ ngày gặp cô ở trang sức Duy Nhất sau, không biết tại sao, mấy ngày nay anh đều có chút mất hồn mất vía.

Ngược lại cũng không phải đang nhớ cô, chẳng qua là...!Thỉnh thoảng, thanh âm của cô sẽ bay vào trong đầu.

...!Anh có yêu Thời Ngọc Minh mười năm, suốt mười năm.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô còn là một mặt trời nhỏ không sợ trời không sợ đất, thẳng đến năm anh hai mươi ba tuổi kia, một tai nạn xe cộ thay đổi tất cả.

Hận cô sao?
Hận.

Vô cùng hận.

Khi đó anh thật sự hận không giết được cô, nhìn cô ở trước mặt mình hết sức hèn mọn, trong lòng anh có chút khoái cảm báo thù.

Là cô từ bỏ hết tất thảy mọi thứ mình có, còn cùng người đàn ông khác sinh một đứa con trai.

Dựa vào cái gì cô trở lại hèn mọn cầu xin, thì anh phải tha thứ?
Anh không tha thứ.

Trong từ điển của anh không có hai chữ tha thứ.

Anh cho rằng mình vẫn sẽ hận cô mãi, cho đến khi biết sự tồn tại của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt bé nhỏ, là huyết mạch thân nhất của anh.

Hơn nữa...!Minh Nguyệt thật rất đẹp, rất...!Giống cô.

Anh mới làm bố, cái gì cũng không hiểu, mỗi ngày nhìn Minh Nguyệt lớn lên, mắt thấy mi mắt cùng khuôn mặt con bé càng ngày càng giống Thời Ngọc Minh.

Nhất là lúc cười lên ánh mắt cong cong, giống nhau như đúc.

Trước đó anh cũng từng ảo tưởng qua, con gái của anh cùng Ngọc Minh sẽ trông thế nào?
Ai cũng nói con gái giống bố, nhưng anh cảm thấy, giống mẹ vẫn tốt hơn.


So với anh không ai biết rõ hơn, Thời Ngọc Minh đẹp đến mức nào.

“Cô Thời?” Tài xế còn đang thúc giục.

Thời Ngọc Minh tránh khỏi tay của Phong Đình Quân.

Anh nắm rất chắc, lúc rút ra làm cô đau.

"Đi thôi."
"Được." Tài xế giúp cô mở cửa xe.

Nhưng Phong Đình Quân phản ứng nhanh hơn, một cái ôm ngang cô lên, đi thẳng đến xe mình bên cạnh, nhét cô vào ngồi trong phía sau, giây tiếp theo nhanh chóng khóa cửa xe.

Thời Ngọc Minh sợ hãi kêu: "Phong Đình Quận anh điên rồi? Anh muốn làm gì?"
Phong Đình Quân đã ngồi lên chỗ lái xe, còn không chờ tài xế đuổi theo liền đạp cần ga, xe giống như tên rời cũng vậy, nhanh chóng lái đi ra ngoài.

Anh nói: "Thời Ngọc Minh, muốn ly dị sao? Tối nay, đi với tôi"
Những lời này là...!
Là lúc cô uy hiếp Phong Đình Quân trở lại, nói trong điện thoại!
Anh lại...!
"Muốn ly dị ở cùng một chỗ với người đàn ông khác?" Phong Đình Quân nói: "Chúng ta vẫn còn ở trong mối quan hệ hôn nhân, là vợ chồng pháp định, cô phải thực hiện nghĩa vụ làm vợ."
Thời Ngọc Minh cả kinh nói: "Phong Đình Quân anh."
"Nếu như tối nay cô không để cho tôi tận hứng, đơn ly dị trước đó từng kí tôi sẽ thiêu hủy, đời này cô cũng đừng hòng ly dị được.

Cô tự xem mà làm đi”
Thời Ngọc Minh thật là không dám tin tưởng, mọi người đều nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, làm sao lúc này mới có hơn một năm, trời đất đã xoay chuyển rồi?
"Phong Đình Quân, anh muốn gì chứ? Anh không sợ Cổ Quân Nhi biết à?"
"Thiên hạ này có cái gì mà tôi sợ sao?"
Thời Ngọc Minh nhanh chóng cầm lấy điện thoại ra tìm được số điện thoại tiên sinh gọi đi.

Nhưng một giây kế tiếp, Phong Đình Quân giật điện thoại di động tìm được từ trên người cô, thắng tay ném ra ngoài cửa sổ.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Gọi điện thoại cho tình nhân bên ngoài của cô à?” Phong Đình Quân cắn răng cười nhạt: "Cô đừng hòng."
- --------------------.