Cách một bức tường, Thời Ngọc Minh nghe mà đầu óc mông lung.
Hai thanh âm cách vách kia, cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa rồi!
Cố Quân Nhi, còn có Trương Huệ, hai mẹ con này đang ở đây?
“Nghe chưa?” Tin nhắn của người nọ đúng lúc này lại tới.
Cô trả lời tin nhắn, tay cũng run rẩy: “Nghe được.
Nghe được toàn bộ”
“Hận không?”
“Hận!”
“Muốn báo thù không?”
Thời Ngọc Minh cắn môi, lực đạo gõ chữ cũng nặng nề: “Muốn!”
“Ở bên tôi, sinh con cho tôi, tôi giúp cô”
Đi ra từ trong gian phòng bao, ra khỏi khỏi nhà hàng, người phục vụ đứng ở quần lễ tân còn ra ngăn cản cô một chút: “Thưa cô, cô không ăn gì sao? Tôm hùm chỗ chúng tôi hôm nay rất tươi”
Thời Ngọc Minh bây giờ không có thời giờ nghĩ đến những thứ này, trong đầu cô đều là những tin nhắn người nọ mới gửi đến kia.
Ở bên anh ta...!
Nhưng bây giờ, đến cả anh ta là ai cô cũng không biết.
Người này giống như là mặt biển gió êm sóng lặng, nhìn bề ngoài không có chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong sâu đến chừng nào không ai lường được.
Thậm chí người đàn ông lạ mặt đó còn muốn có con...!
Hơn phân nửa cũng là bởi vì cô cùng người phụ nữ mà anh ta yêu mến rất giống nhau.
Ở cô ấy có tâm nguyện không được hoàn thành nên chỉ có thể dùng một phương thức khác để bồi thường.
Đang suy nghĩ thì điện thoại di động reo lên.
Là một dãy số lạ.
Là bệnh viện sao?
"A lô?"
"Thời Ngọc Minh, cô ở đâu?"
Thời Ngọc Minh trợn to hai mắt: "Phong Đình Quân? Anh đổi số?"
“Tại sao cho tôi vào danh sách đen?”
Thời Ngọc Minh cảm thấy buồn cười: “Tôi không có, tôi vẫn chờ anh nhanh chóng ly dị đây”
“Ha, cô không kịp chờ đợi đến vậy à?”
“Đúng vậy, cũng giống như anh khi ấy không kịp chờ đợi muốn ly dị với tôi vậy đấy.
Bây giờ tâm tình của tôi và anh cũng giống như nhau.
Anh có kinh nghiệm, hắn cũng có thể hiểu sự vội vàng của tôi.
Cho nên xế chiều hôm nay anh có rảnh không? Chúng ta đi làm nốt chuyện tiếp theo đi, không làm trễ nải anh bao lâu đâu.
Ly hôn sớm với ai cũng tốt cả”.
Phong Đình Quân trầm mặc một lúc lâu, mới trầm giọng nói: “Tiền của cô rốt cuộc là từ đầu tới?”
“Tiền gì?”
“Mua nhẫn mấy trăm nghìn đô, từ đầu tới? Nếu Tôn Bảo không cho cô tiền, thì tiền mua nhẫn kim cương của cô là ai cho?”
“Chính tôi kiếm”.
“Kiểm? Thời Ngọc Minh, tôi không biết trên thế giới này có công việc gì mà có thể chưa đến nửa tháng đã kiểm ngay mấy trăm nghìn đô như thế đâu”
“Đó là tại anh kiến thức nông cạn” Thời Ngọc Minh nói: “Tóm lại, đây là chuyện của tôi, không có liên quan đến anh.
Còn nữa, Cố Quê Nhi của anh đang tính toán tìm mọi cách muốn gả cho anh kia kìa.
Người ta đi theo anh sáu năm, chỉ muốn một cái danh phận.
Anh tốt nhất nhanh đi ly hôn đi mà còn cưới cô ta vào nhà họ Phong, tất cả đều vui mừng”
Phong Đình Quân trầm giọng nói: “Tôi ly dị thế nào không cần cô dạy dỗ”
“Nhưng tôi không có thời gian chơi với anh nữa!”
“Vậy không ly hôn nữa” Phong Đình Quận nói: “Thời Ngọc Minh, bây giờ tôi vẫn là chồng của cô, mấy trăm nghìn kia tội cho cô, cầm đi trả lại cho gã đàn ông bên ngoài kia của cô ngay, chấm dứt với anh ta”
Thời Ngọc Minh tức giận cười: “Anh điên rồi à?”
“Phong Đình Quân, từ nay về sau, nếu như không phải là đi làm thủ tục ly dị, tôi không muốn đồng thời xuất hiện ở bên cạnh anh bất lỳ lúc nào nữa.
Mong anh tự thu xếp ổn thỏa, đừng có gọi điện đến làm phiền tôi nữa”
Tút tút tút...!
Điện thoại tắt máy.
Phong Đình Quân nhìn màn ảnh di động đã tối đen, có chút kinh hoàng đến phát run.
Thời Ngọc Minh cúp điện thoại của anh trước.
Cô lại dám?
“Tổng Giám đốc Phong” Vicent đi vào: “Anh tìm tôi?”
“Ừ” Phong Đình Quân thụ điện thoại di động về, sắp xếp suy nghĩ một chút: “Chuyện để cậu.
đi thăm dò thế nào rồi?”
Vicent nói: “Trước mắt vẫn chưa tìm được chiếc xe ban đầu xảy ra chuyện của ông chủ và bà chủ.
Mấy năm nay xe báo phế quá nhiều.
Rất nhiều xe báo phế cũng được bên vật liệu thu về, tỷ lệ tìm được xe...!Không quá cao”
“Biết rồi”
Biết rất rõ ràng rằng hy vọng mong manh, Phong Đình Quân vẫn không khỏi có chút mất mát.
Tan nạn giao thông kia quá mức thảm thiết, dường như cũng đẩy số mạng của anh thay đổi sang một phương hướng khác.
Trong một buổi chiều mà đã chia cách hai bờ với bố mẹ.
Mà người yêu dấu nhất, lại bị cuốn vào trong vòng xoáy này...!
Có lúc anh có chút suy nghĩ xấu xa, Thời Ngọc Minh vì nhà họ Thời, không tiếc lừa gạt anh.
Nhưng sau đó cô cũng không có nhận được kết quả gì tốt, còn bị Tôn Bảo lợi dụng xong thì vứt bỏ, bây giờ quá nghèo khổ vất vả.
Đây là báo ứng mà trời cao cho cô, là báo ứng bởi cô vì tiền mà lừa gạt anh!
Nếu quả thật cứ như vậy, anh có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái trong lòng.
Nhưng không biết tại sao, từ lúc nhìn thấy cô trong tiệm trang sức thẳng thừng dùng mấy trăm nghìn đô mua chiếc nhẫn đó, ghen tị và căm hận trong lòng dường như đã nuốt mất anh.
Lúc này mới có bao lâu đậu nà cô đã tìm được người đàn ông mới rồi?
Trước đó nhiều lần lừa gạt anh, nói mình mắc bệnh nan y, còn nói đứa con hoang đã sinh trước đó cũng là của anh, kết quả thế nào?
Mười mấy ngày ngắn ngủi, thái độ đã khác một trời một vực.
Là đã tìm được mục tiêu mới rồi à?
Phong Đình Quận cười lạnh một tiếng, thâu tóm toàn bộ nhà họ Phong còn chưa đủ, thấy lại cũng không lừa được anh nữa liền ngay lập tức đi tìm mục tiêu mới, không biết người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai?
“Tổng Giám đốc Phong, có chuyện tôi thấy anh vẫn phải cẩn thận suy tính một chút.”
“Chuyện gì?”.
“Nếu má Phúc không phải là bị cô Thời giết, vậy người giết bà ấy cũng chỉ có thể là...” Vincent muốn nói lại thôi, có điều, ý bên trong lời nói hai người cũng rất rõ ràng: “Tôi biết, cô Cố bầu bạn với anh đi qua mấy năm u tối kia, anh cũng hết sức thích cô ấy.
Nhưng nếu quả thật là cô ấy ra tay, tôi cảm thấy phải suy nghĩ một chút động cơ khiến cô ấy làm vậy rồi”
Sắc mặt của Phong Đình Quận trầm xuống: “Chuyện này trong lòng tôi hiểu rõ”
“Vâng, là tôi nhiều chuyện”
“Vincent, anh tiếp tục đi thăm dò, trừ xe ra, nghĩ cách đi nước Mĩ mang đứa con trai mà Thời Ngọc Minh sinh kia về đây”
Vicent nói: “Tổng Giám đốc Phong, đứa bé kia.”
“Đứa bé kia thế nào?”
“Đứa bé kia tôi đã đi làm qua xét nghiệm AND so sánh, bé...!Không phải con trai của anh.”
Trong nháy mắt, Phong Đình Quân đứng bật dậy: “Cái gì?”
Vincent cũng có chút cảm thấy lúng túng: “Trước tôi cũng cảm thấy đứa bé kia có dáng dấp rất giống anh, nhưng kết quả AND quả thật không phải”
“Lần trước không phải cậu nói.”
“Vì lý do ổn thỏa, tôi đã đi làm giám định ở bệnh viện khác, nhưng chỉ có bệnh viện đầu tiên, chính là bệnh viên trước kia cô Thời Ngọc Minh ở cho ra kết quả là con trai của anh.
Tôi đặc biệt cầm mẫu đi đến nước Mỹ, kết quả sau cùng...!Cũng không phải”
Phong Đình Quân chán nản ngã ngồi lên trên ghế của mình.
Lại không phải...!
Lại thật không phải sao?
Đứa bé kia năm tuổi.
Sáu năm trước cô có thai, khi đó bọn họ đang là thời kì yêu đương cuồng nhiệt, vẫn còn đang chuẩn bị hôn lễ, thế mà cô lại mang thai đứa con của người đàn ông khác?
Chờ sau khi tai nạn giao thông xảy ra, cô ngay lập tức đi Mĩ, cũng không quay đầu lại.
Không phải là bố của đứa bé ở nước Mĩ đó chứ?
Hóa ra là như vậy...!
Phong Đình Quân bật cười tự giễu.
Hóa ra lại là như vậy!
Phí công anh trước cũng bởi vì chuyện của má Phúc mà có chút áy náy với cô!
Thời Ngọc Minh, cô không xứng!
“Tổng Giám đốc Phong, đứa bé kia...!Còn mang về không?”
“Không cần.” Mặt mũi Phong Đình Quân lạnh đi: “Một đứa con hoang mà thôi.”
Vincent nhìn sắc mặt bất thiện của anh, nói: “Tổng Giám đốc Phong, nếu như không có dặn.
dò gì khác, vậy tôi tiếp tục đi thăm dò tung tích xe”
"...!Đi đi”
“Ô, đúng rồi, Tổng Giám đốc Phong tôi quên nói cùng anh, cô Cố trước có gọi điện hỏi thăm tung tích của anh, tôi đều nói anh đến nhà cũ chơi với cô chủ Minh Nguyệt”
Phong Đình Quân gật đầu một cái: “Được, biết rồi”
Cúp điện thoại, Thời Ngọc Minh hiếm khi cảm thấy bực bội trong lòng từ trước tới nay cũng được trút ra một hơi, thần thanh khí sảng,
Tài xế lái xe vẫn chờ cô ở bên ngoài: “Cô Thời, tôi đưa cô về.”
Thời Ngọc Minh đã quen với sự tồn tại của anh ta, nghe được thì gật đầu một cái: “Được, phiền anh”
“Cô Thời, cô không cần khách khí như vậy.”
“Chu, tiên sinh, anh ấy.”
“Cô Thời, tôi khuyên cô một câu, chuyện mà anh ấy không muốn để cho người biết thì không người nào có thể tìm được câu trả lời.
Cô yên tâm sống cuộc sống trước mắt, bất kỳ chuyện gì anh ấy cũng sẽ giúp cô giải quyết”
“.
Tốt”
Đang nói, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cô cho là Phong Đình Quân còn không chịu buông tha, kết quả lại là Thẩm Như Ý.
“Như Ý?”
“Ngọc Minh, mình có người bạn mới về nước mở một cửa hàng trang sức, đang cần nhà thiết kế đó! Cậu đi thử một chút đi!”
Thời Ngọc Minh phấn chấn cả người: “Có thật không? Như Ý, thật cảm ơn cậu.”
“Trước không cần cảm ơn mình.
Bản thân anh ta là nhà thiết kế, coi như là người trong nghề đó cho nên yêu cầu với nhà thiết kế cũng rất nghiêm khắc.
Nghe nói, trước đó đã phỏng vấn mấy trăm nhà thiết kế cũng không đạt được yêu cầu của anh ta.
Cậu cứ đi thử xem sao, nếu như qua được thì tốt, không qua được thì mình giúp cậu tìm việc khác!”
- --------------------.