Phong Đình Quận rời khỏi phòng bệnh, xuống lầu.
Điện thoại vang lên, là Cố Quân Nhi gọi tới.
"Alo?"
"Đình Quân, anh đi đâu vậy? Em hỏi luật sư Trương nhưng anh ta cũng không nói."
Phong Đình Quân lau mặt một cái, hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc một chút: "Ở bên ngoài xử lý chút chuyện, chân em đỡ đau chưa? Anh sẽ quay lại ngay"
“Anh đã đến gặp cô ấy, phải không?"
"Không.
" Đình Quân nhanh chóng phủ nhận: "Cô ấy không xứng đáng”
Cổ Quân Nhi trầm mặc trong chốc lát, thăm dò hỏi: "Nếu không anh đi thăm cô ấy đi, nếu cô ấy không sao thì hai người cũng có thể mau chóng làm thủ tục ly hôn, em cũng không thể không có danh tiếng đi theo anh mãi được."
Không biết vì sao lúc nhắc tới muốn ly hôn, Phong Đình Quân đột nhiên cảm thấy có chút phiền não.
" Sớm muộn gì cũng phải rời đi, cũng không sốt ruột vào lúc này được.
Được rồi, Quân Nhi, bây giờ em còn bị thương, trước tiên đừng nghĩ đến những chuyện này, nghỉ ngơi thật tốt đi đã"
Cổ Quân Nhi ôn nhu nói: "Được, vậy anh lái xe cẩn thận."
"Ừm."
Cúp điện thoại, Phong Đình Quân trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý Vincent.
"Vincent, giúp tôi kiểm tra một chuyện.
Hai đứa trẻ sinh ra, tôi phải biết rốt cuộc là con của ai"
"Được."
"Còn nữa bệnh của Thời Ngọc Minh là như thế nào?"
"Được."
Thời Ngọc Minh chịu đựng đau đớn đi đến phòng bệnh của hai đứa trẻ.
Còn chưa tới cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trẻ con thanh thúy đáng yêu.
"Chú Hoắc, con bé chính là em gái nhỏ mẹ sinh cho cháu sao?" Thanh âm Hoắc Viễn Thiện rất ôn nhu: "Đúng vậy, là em gái cứu cháu nên cháu mới có thể tỉnh lại"
"Sau này cháu nhất định sẽ là một anh trai tốt, rất thương em gái cháu.
Ai dám bắt nạt con bé, cháu sẽ đánh kẻ đó phải bỏ chạy mới thôi!"
Hoắc Viễn Thiên bị lời nói trẻ con của anh trêu chọc: “Thời Dương cháu quả thực là một người đàn ông, mẹ biết được nhất định sẽ rất vui vẻ!
"Chú Hoắc, tại sao mẹ cháu không đến thăm cháu vậy?" "Cô ấy à, cô ấy cũng bị bệnh cần trị liệu"
"Nghiêm trọng lắm sao?"
“Một chút thôi."
"Sẽ giống như cháu mỗi ngày đều phải nằm trên giường một thời gian dài ư? Rồi mẹ cháu cũng sẽ tốt lên như cháu, phải không?"
Hoắc Viễn Thiên hít sâu một hơi, không biết nên nói thế nào với đứa nhỏ.
Thời Ngọc Minh bị ung thư, liều mạng sinh ra đứa bé gái đã khiến thân thể cô hoàn toàn như không còn sức lực, lại bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chữa trị, cho dù lúc này miễn cưỡng duy trì được mạng sống, chỉ sợ thời gian cũng không còn nhiều.
Trong lòng nổi lên chút đau đớn buồn bực.
Anh ta thật sự không hiểu hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, Thời Ngọc Minh liều mạng muốn bảo vệ hai vật báu duy nhất của mình nhưng vì sao vận mệnh đối với hai mẹ con họ lại tuyệt tình như vậy?
"Chú Hoắc?"
Hoắc Viễn Thiên cười, cho cậu bé một nụ cười khẳng định: “Yên tâm đi, mẹ cháu sẽ khỏe mạnh thôi."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Thời Dương rốt cục cũng vui vẻ cười.
Cậu bé cũng vừa mới phẫu thuật xong, vẫn cần mang theo rất nhiều dụng cụ, có lẽ từ nhỏ đã phải đeo trên người nên cũng không khóc nức nở như những đứa nhỏ khác, ngay cả cười cũng bình thường nhàn nhạt.
Thời Dương trông rất giống Phong Đình Quân.
Lúc trước anh chưa từng gặp qua Phong Đình Quân, hôm nay sau khi gặp qua mới phát hiện Thời Dương quả thực chính là Phong Đình Quân phiên bản thu nhỏ, từ mặt cho tới khuôn mặt đều giống anh như đúc.
Muốn nói điều duy nhất không giống chính là tính cách của Thời Dương.
Thời Dương luôn rất nghe lời ngoan ngoãn, nói chuyện làm việc đều rất lễ phép, còn người kia mặc kệ thế nào cũng chỉ biết | hùng hổ bức người khác mà thôi.
"Chú Hoắc, cháu có thể hỏi chú một câu được không?"
"Đương nhiên"
Thời Dương cắn môi, có chút cẩn thận hỏi: "Chú có phải là bố của cháu không?"
Hoắc Viễn Thiên sửng sốt: "Chú ư? Cháu có muốn chú là bố của cháu không?"
Thời Dương suy tư một chút, gật đầu nhưng rất nhanh lại lắc đầu.
Hoắc Viễn Thiên nở nụ cười: "Ý cháu là sao, hy vọng hay không hy vọng?"
Thời Dương nở ra một nụ cười đáng yêu: "Cháu đương nhiên là hy vọng rồi, chú Hoắc đối xử tốt với cháu, đối với mẹ cũng rất tốt.
Nhưng cháu cũng có thể thấy rằng chú thực sự không phải là bố cháu."
"Vậy cháu có muốn gặp bố không?" "Trước kia muốn nhưng hiện tại không muốn." "Tại sao không muốn?"
"Bởi vì bố sẽ làm mẹ buồn" Thời Dương nói, vành mắt đỏ bừng, nói bằng một giọng khác đang cố đè nén lại: "Vì bệnh tật của cháu, mẹ cháu đã làm việc rất chăm chỉ, cháu nghĩ rằng mẹ cháu nhất định sẽ được hạnh phúc sau này.
Mặc dù cháu rất muốn nhìn thấy bố cháu, nhưng nếu bố sẽ làm cho mẹ không hài lòng thì cháu có thể chịu đựng được.
Việc có thể nhìn thấy bố hay không đối với cháu không quan trọng, cháu chỉ muốn mẹ được hạnh phúc"
Y tá đang giúp cậu bé kiểm tra các dấu hiệu trên người, nghe điều này cũng không thể ngăn nổi một tiếng sụt sịt: "Đứa trẻ này thực sự hiểu chuyện tới mức làm cho mọi người đau lòng”
Thời Dương cười nói: "Chị y tá, chị có thể giúp em chải tóc một chút được không?"
Y tá bị trêu chọc: "Được rồi, anh chàng đẹp trai trong bệnh viện còn phải có hình dạng tuấn tú chứ?" "Cũng không phải, đã lâu cháu không gặp mẹ, cháu muốn mình thật đẹp trai khi gặp mẹ cháu."
Nụ cười của y tá cứng đờ trên khuôn mặt, hồi lâu cũng không thể cười nữa.
Lời nói của đứa nhỏ này luôn mềm mại không có một chút công kích nào, nhưng mỗi câu đều giống như ngâm trái tim trong giấm, khiến người ta chua xót không được.
"Được, để chị giúp em chải đầu".
Thời Dương ngọt ngào nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị."
Hoắc Viễn Thiên đứng dậy nhường vị trí cho y tá.
Xoay người lại liền nhìn thấy Thời Ngọc Minh không biết từ khi nào đã đứng ở bên ngoài, che miệng khóc không thành tiếng.
Cô liều mạng đè nén tiếng khóc, không muốn Thời Dương nghe được.
.
ngôn tình tổng tài
Hoắc Viễn Thiên đi ra ngoài cởi áo khoác ra bọc cô lại: "Sao em lại ra khỏi giường?"
Thời Ngọc Minh lắc đầu dùng tay lau mạnh nước mắt trên mặt một chút: "Em chính là muốn đến thăm thằng bé"
"Bây giờ em thế này, để cho đứa nhỏ nhìn thấy sẽ lo lắng"
"Em chỉ ở bên ngoài nhìn thoáng qua, sẽ không đi vào đâu"
Hoắc Viễn Thiên đỡ bả vai cô, nghiêm túc nói cho cô biết từng câu từng chữ: "Thời Ngọc Minh, nếu trời không lấy mạng em đi thì hãy vui lên.
Cố gắng sống thật tốt."
Đúng, ông trời đã không muốn vội vàng đưa cô trở lại thiên đàng, nếu cô vẫn còn sống thì chắc chắn phải làm việc chăm chỉ.
Đối với trẻ em cũng phải lấy mình là gương cho chúng
"Tổng giám đốc Hoắc, cho dù sau này tôi nhất định sẽ chết, nhưng tôi cũng không muốn chết rồi mà vẫn đau khổ"
Hoắc Viễn Thiên gật đầu: "Tôi hiểu ý em, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp.
Về mặt pháp lý tôi sẽ làm hết sức mình, nhưng pháp | luật cũng cần chứng cứ, em hiểu ý tôi không?"
Cô ấy chắc chắn sẽ hiểu lời anh ta nói.
Cổ Quân Nhi đã làm chú Phong, cô Phong cùng cha cô phải chết, Tiểu Dương nhiễm trùng huyết, còn gây ra chuyện cô và Phong Đình Quân bỏ lỡ nhiều năm này, lúc này đây thì mới hận cũ, chúng ta sẽ cùng nhau tính toán từng chút một.
- --------------------.
Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời