Mục An bỗng khó hiểu:" Chọn cả hai?? Cậu đang nghĩ cái gì vậy Triệu Việt".
Tôi rất tự tin mà nói:" Cậu yên tâm tới nghĩ ra trò này khá là hay đây, mà hơi ấu trĩ tí ".
Mục An hỏi: " Trò gì??"
" Kiếm cây kim đụt bể bánh xe ông ta.

Cho ông ta khỏi về nhà, còn chúng ta thì vui vẻ đi về."
Muc An nói: " Chúng ta làm gì có kim bây giờ, văn phòng phẩm có bán không".
Tôi bỗng hí hửng đáp:" Có" - Rồi tôi bỗng chạy vụt lên về hướng có kim.
- -------.......----------
- " Tớ mua rồi, Mục An, giờ đi kiếm xe ông ta thôi"
Mục An hỏi:" Cậu biết xe ông ta à"

" Biết chứ "
" Cậu chắc không đấy lỡ nhầm xe người khác thì tội lỗi mất".
Tôi bỗng sững người, giật mình quay lại hỏi cậu ấy đầy khó hiểu:" Người như cậu mà cũng biết quan tâm người khác".
Lúc ấy có lẽ là đang đắm chìm trong niềm vui sướng mà tôi đã quên đi rằng mình đã từng sợ cậu ấy bao nhiêu.

Lúc ấy tôi đã hỏi một cách từ tận sâu trái tim mà không bao giờ nghĩ đến hậu quả của nó.
Cậu ấy bỗng im lặng.

Bước ngang qua tôi mà không nói lời nào.
Cứ như vậy tôi bước chầm chầm phía sau cậu ấy tiến về phía bãi xe của giáo viên.
Khi tiến tới gần chiếc xe ấy tôi liền lên tiếng nói:
- " Mục An là chiếc xe này đây.


Tớ chắc chắn là chiếc này trong bãi xe này cũng không còn chiếc nào khác giống như vậy".
- " Để bây giờ tớ chọc đây, cũng đã tới ngày Triệu Việt tớ trả thù ông ta".
Trong lúc tôi đang xoay sở đâm cây kim vào hoài mà không được.

Đúng là cái vỏ xe chết tiệt như tên khốn đó.

Mục An hỏi tôi rằng:" Cậu làm được không vậy?".
Tôi chưa kịp trả lời thì bỗng cậu ấy tiến tới năm lấy tây tôi đẩy mạnh cây kim xuống.
Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng thì bánh xe đã lủng, tôi đã nghe được tiếng xì cũng vỏ xe.

Lúc ấy thật sự tôi chưa kịp suy nghĩ được gì thì bỗng nghe một tiếng quát lớn đầy quen thuộc của cô giám thị
" Này, hai em đang làm gì đấy"
Tôi không kịp phản ứng gì chỉ nghe cậu ấy nói " Chạy" rồi cả hai chúng tôi cùng chạy vụt lên..