Thẩm Tri Ý đột nhiên muốn bỏ chạy, nghĩ kỹ lại, cô có thể chạy được đi đâu chứ?
Cả Thành Đô đều nằm trong phạm vi khống chế của Lệ Cảnh Minh, chắc cô chưa kịp lên xe đã bị bắt lại rồi, mà lúc ấy cái giá của việc bị đưa về chắc chắn sẽ khiến cô không chịu nổi.

Huống hồ… cô còn có anh trai.

Cô chết thì chẳng sao, dù sao cô cũng chỉ còn hơn một năm thôi, chỉ sợ cô làm liên lụy đến người khác.

Lệ Cảnh Minh biết cô sợ nhất là gì, chỉ cần tóm được điểm yếu của cô, cô sẽ chẳng khác nào một con diều, chỉ cần anh kéo nhẹ một phát, cô có bay bao xa cũng bị anh kéo lại.

Thẩm Tri Ý có tâm sự nên không ăn nổi cơm, nhưng dạ dày cô không chịu nổi, cô luộc hai quả trứng gà mang vào phòng ngủ ăn.


Tay cô cầm quả trứng gà từ khi nóng bỏng đến khi trở nên lạnh lẽo, mà cô cũng ngồi đợi từ ngày đến đêm tối, cuối cùng dưới nhà cũng vang lên tiếng xe.

Ánh sáng từ từ lóe lên trong màn đêm, Thẩm Tri Ý ngồi ở bên giường, ánh mắt di chuyển từ cửa sổ đến đống thủy tinh trên mặt đất.

Cô phản ứng lại, quét sạch đống thủy tinh trên mặt đất rồi bỏ vào trong thùng rác.

Lệ Cảnh Minh vừa tiến vào nhìn thấy Thẩm Tri Ý quỳ xuống đất nhặt thủy tinh vứt vào thùng rác, tròng mắt co lại, lửa giận nén nhịn cả đường bây giờ không thể khống chế nổi mà bộc phát, không vì sao cả chỉ vì Thẩm Tri Ý đập vỡ ảnh cưới của họ.

“Cô nói cho tôi biết hôm nay cô làm gì Minh Nguyệt?”
Thẩm Tri Ý cảm thấy tiếc nuối, mặc dù sớm đã đoán được Hạ Minh Nguyệt không dễ dàng chết nhưng không ngờ cô ta không sao nhanh như vậy.

Thấy Hạ Minh Nguyệt không sao người đàn ông này liền chạy đến chất vấn cô, Thẩm Tri Ý nghĩ sau khi chất vấn xong chắc lại phải làm chuyện đó.

Cô từng dùng giấy đăng ký kết hôn để trói buộc Lệ Cảnh Minh ở cạnh mình, nhưng hiện nay mọi việc đã thay đổi, tờ giấy kết hôn trở thành chiếc khóa trói buộc cô.

“Hạ Minh Nguyệt chẳng phải đã nói hết với anh trong bệnh viện rồi sao? Còn cần tôi nhắc lại à?”
“Vậy cô thừa nhận rồi”, vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh khó đoán, vẻ mặt lạnh lùng chẳng khác gì màn đêm đen kịt bên ngoài.

Thẩm Tri Ý cảm thấy thời tiết lạnh dần, lạnh đến mức cô không thể suy nghĩ nổi, làm gì cũng đờ đẫn, cô nhìn Lệ Cảnh Minh đang bước từng bước lại gần cô, môi khẽ mím: “Tôi thừa nhận hay không quan trọng sao? Anh chưa từng tin tôi, giống như việc anh vừa tiến vào, nhưng không hỏi tôi Hạ Minh Nguyệt đã nói gì với tôi”.

“Minh Nguyệt vừa ra khỏi phòng cấp cứu, cô ấy dùng thuốc ngủ để tự sát vì cô”.


“Cô ta không chết thật đáng tiếc”, Thẩm Tri Ý không cẩn thận nói ra câu này.

Chữ chết đối với một người vừa được cứu khỏi phòng cấp cứu như một lời nguyền rủa độc ác.

Sắc mặt Lệ Cảnh Minh lập tức trở nên hung ác, trên trán nổi đầy gân xanh, anh đưa tay tát Thẩm Tri Ý một cái.

Thẩm Tri Ý ngã khỏi giường, lòng bàn tay bị thủy tinh cứa đứt, rất đau, đau đến mức trong lòng cũng đau.

Mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay cô, đó là chỗ người ta cảm thấy đau đớn nhất trên cơ thể, mười ngón tay nối liền với tim, Thẩm Tri Ý cúi đầu, mượn ánh đèn tối tăm nhìn tay phải đầy máu của mình.

Mấy giọt máu rơi xuống đất, không phải máu trên tay cô, Thẩm Tri Ý giơ tay trái sờ mũi mình, sau đó nhanh chóng lau sạch.

“Tôi ép cô ta… cô ta uống thuốc ngủ do tôi ép sao?”
“Nếu như không vì cô mắng cô ta là tình nhân, là con phò, nhục mạ cô ấy, thì cô ấy sẽ tự sát sao?”, Lệ Cảnh Minh híp mắt nhìn Thẩm Tri Ý, cô quay lưng lại về phía anh, sống lưng cong cong, đầu cúi xuống, bờ vai run rẩy không biết đang làm gì.


Thẩm Tri Ý khịt mũi, cố ngăn máu mũi chảy ra, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Cô ta mắng tôi là đồ nặng nợ, nói tôi đáng đời, bố tôi đáng chết…”
“Chẳng nhẽ không đúng sao?”, Thẩm Tri Ý chưa nói hết Lệ Cảnh Minh đã dùng lời lẽ châm biếm cắt lời cô.

Cơ thể Thẩm Tri Ý cứng đờ, câu nói ấy cứ lượn lờ trong đầu cô.

Chẳng nhẽ không đúng sao?
Khóe mắt Thẩm Tri Ý cay cay, sau khi hoàn hồn lại, Lệ Cảnh Minh đã đứng trước mặt cô, cô nhìn đôi giày da bóng loáng trước mặt, nhìn đôi chân dài rồi nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của anh.

“Cô ấy nói có gì sai sao, Thẩm Tri Ý, bố cô chẳng nhẽ không dùng ba chữ ấy mắng cô sao?”