Lệ Cảnh Minh nghẹn lời trước câu nói ấy của Tần Mặc, suýt nữa thì thở không ra hơi.
Mũi của Tần Mặc rất thính.

Lệ Cảnh Minh chưa đến gần là anh đã ngửi được mùi khói rồi, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Sức khoẻ của Tri Ý không tốt, không ngửi mùi khói được đâu.

Nếu anh không có kinh nghiệm chăm sóc người khác thì về trước đi.

Tôi đã dặn dò y tá ở lại chăm sóc cho cô ấy rồi”.
Nói ngắn gọn hơn là bảo anh nên trở về đi.


Tiếc rằng Lệ Cảnh Minh mặt dày, chẳng hề nghe lọt tai những lời của Tần Mặc.

Có điều, nghe thấy Tần Mặc gọi tên của Thẩm Tri Ý một cách thân mật như vậy, anh lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, cứ như món đồ chơi luôn ở bên cạnh mình đang bị một kẻ xa lạ nhòm ngó vậy.

Tuy rằng anh không thích món đồ chơi ấy, nhưng nó là của anh, Lệ Cảnh Minh không cho phép bất kỳ ai để mắt đến.
Đây là nơi công cộng, bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi, không tiện tranh cãi, Tần Mặc lạnh nhạt nói xong câu đó thì quay bước rời đi.
Lệ Cảnh Minh vẫn đứng im ở đó, ngửi thử mùi trên người mình.

Hai hôm nay không tắm rửa nên cơ thể anh đã có mùi hôi, may mà được mùi khói át mất.

Nhưng Tần Mặc nói đúng, Thẩm Tri Ý không ngửi được khói.

Bất đắc dĩ, anh đành đứng ở nơi thoáng gió và đợi mùi khói bay hết rồi mới trở vào phòng bệnh.
Sau khi đi được một đoạn, Tần Mặc mới căn dặn y tá bên cạnh: “Lát nữa cô đưa kết quả chẩn bệnh cho Lệ Cảnh Minh nhé”.
Anh ấy đã hứa rằng sẽ giấu bệnh giúp Thẩm Tri Ý, vậy nên hôm trước đã chuẩn bị xong một bản kết quả chẩn bệnh giả.
Y tá bèn hỏi: “Nhưng anh ấy có tin không ạ?”Dẫu sao thì trước đó bệnh nhân đã nôn rất nhiều máu, Lệ Cảnh Minh còn từng ký giấy báo bệnh nguy hiểm mà.
Cô y tá không biết liệu có kẻ nào ngốc đến mức tin vào kết quả chẩn bệnh giả ấy hay không nữa.
“Nếu anh ta thật sự quan tâm đến Tri Ý thì nhất định sẽ điều tra chuyện này.

Còn nếu đã không quan tâm thì có nói gì anh ta cũng sẽ tin và không để tâm đâu”.

Y tá gật gật, ra vẻ đã hiểu, sau đó đến văn phòng lấy kết quả chẩn bệnh rồi quay lại phòng chăm sóc đặc biệt.

Đợi thoáng khí xong xuôi, Lệ Cảnh Minh chuẩn bị trở vào phòng bệnh, vừa định đẩy cửa ra thì nghe tiếng y tá gọi giật từ phía sau.
“Xin anh chờ một chút ạ”.
Lệ Cảnh Minh xoay người nhìn cô y tá đang thở hổn hển vừa chạy đến, ánh mắt liếc xuống xấp giấy tờ trên tay đối phương.
“Chào anh, đây là kết quả chẩn bệnh của vợ anh”.
Lệ Cảnh Minh ngẩn ra một lúc mới đưa tay ra cầm lấy.

Anh lật được vài trang thì dừng lại, nhận thấy ngoài cột ghi “Xuất huyết dạ dày” thì không còn gì khác nữa.
Cô y tá dè dặt quan sát vẻ mặt của anh, vừa thấy ánh mắt đối phương dán chặt vào dòng “Xuất huyết dạ dày” đã muốn chạy đi ngay.
“Chẳng phải cô ấy bị ung thư dạ dày à? Sao trong đây không ghi?”
Y tá cười lúng túng, đoạn giải thích: “Thật ra vợ anh không mắc bệnh ung thư dạ dày…”
“Cô bảo là không mắc bệnh ung thư dạ dày? Cô ta lừa tôi!”, sắc mặt của Lệ Cảnh Minh không hề thay đổi, song chỉ trong tích tắc, đôi mắt sâu và lạnh lùng kia đã toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương, khiến cho người ta bất giác rùng mình.

Đối mặt với lời chất vấn của Lệ Cảnh Minh, cô y tá có cảm giác mình đang bị một con thú dữ nhìn chòng chọc vào vậy.

Đôi chân mềm nhũn cố gắng đứng vững, bắp chân run run, cô y tá vội vã gật đầu.
“Đây là ý của vợ anh ạ, nếu anh có thắc mắc gì thì vào hỏi cô ấy nhé”, dứt lời, cô y tá chợt nhớ đến gương mặt tái nhợt của Thẩm Tri Ý.

Rồi lại nhìn ánh mắt hung tợn như muốn nuốt chửng người khác của Lệ Cảnh Minh, cô y tá không kìm được nhắc nhở: “Có điều, tình trạng lúc đó của cô ấy thật sự rất nguy kịch, nếu không thì chúng tôi đã không bảo anh ký vào giấy báo bệnh nguy hiểm rồi”.
Lệ Cảnh Minh chẳng buồn nghe lời khuyên này của y tá.

Trong đầu anh toàn là chuyện Thẩm Tri Ý đã bắt tay với bệnh viện để lừa anh, cô không hề mắc bệnh ung thư dạ dày.
Bản kết quả chẩn bệnh trong tay anh bị vò lại, chẳng mấy chốc đã biến thành đống giấy vụn.