Thẩm Tri Ý nằm viện gần một tháng, sau khi về nhà, mọi ngóc ngách trong phòng ốc đều phủ đầy bụi bặm.

Lệ Cảnh Minh chỉ lo chuyện đưa Thẩm Tri Ý về nhà mà quên mất căn nhà này tạm thời chưa thể ngủ được, anh vội vàng gọi cho công ty dọn vệ sinh sắp xếp ba người đến quét dọn.

Thẩm Tri Ý lên tầng tìm chiếc điện thoại nằm dưới gầm giường sạc pin rồi bật máy lên, điện thoại di động liên tiếp phát ra âm thanh “ting, ting, ting”.

Cuộc gọi nhỡ 99+, tin nhắn 99+.

Cô ấn vào, có ba số điện thoại liên tục gọi cho cô, một trong ba là số viện trưởng của cô nhi viện, một số khác của trợ lý Lâm, còn số còn lại là số điện thoại lạ.

Tin nhắn cũng vậy, có điều tin nhắn đến từ số điện thoại lạ kia nhiều nhất, cô ấn vào xem cũng đoán được người đó là ai.

Bạch Thu.


Tháng trước cô đồng ý với anh ta sẽ đi đến cô nhi viện, còn chưa kịp xuất phát đã bị Lệ Cảnh Minh đẩy xuống tầng.

Nếu như không phải nhìn thấy những tin nhắn và cuộc gọi nhỡ kia, chắc cô đã quên mất người tên Bạch Thu này.

Cô ấn xem từng dòng tin nhắn một.

“Cô bảo đến gặp tôi, sao cô không đến, cũng không bắt máy?”
“Tại sao lại tắt máy, có phải cô xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ý Ý, cô mau trả lời tin nhắn của tôi…”
Chỉ nhìn những dòng tin nhắn này, Thẩm Tri Ý có thể tưởng tượng tên ngốc Bạch Thu cầm điện thoại đợi tin nhắn của cô căng thẳng đến nhường nào.

Thẩm Tri Ý xem tin nhắn xong, xóa sạch tất cả tin nhắn để phòng ngừa nhỡ may, cô nhìn thấy mấy tin nhắn này thì không sao, nhưng nhỡ may Lệ Cảnh Minh mà nhìn thấy thì sẽ không nghĩ như cô.

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Thẩm Tri Ý gửi tin nhắn cho Bạch Thu bảo anh ta mình không sao, ngày mai có thể đến cô nhi viện.

Sợ Bạch Thu gọi điện cho cô, Thẩm Tri Ý cảnh cáo anh ta trong tin nhắn, nếu như gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho cô thì mai cô sẽ không đi nữa.

Đối phương nhanh chóng trả lời “ừm”, có vẻ như anh ta vẫn luôn đợi tin nhắn của cô.

Thẩm Tri Ý bất lực lắc đầu, sau khi xóa xong tin nhắn liền tiện tay đặt điện thoại lên sạc pin ở tủ đầu giường.

Dì dọn nhà cũng đến rồi, ba người họ nhanh tay dọn dẹp, động tác vô cùng nhanh nhẹn, biệt thự không to lắm, có điều ba người họ dọn mãi vẫn không xong.


Lệ Cảnh Minh mở tủ lạnh, thức ăn bên trong không được xử lý nên đã hỏng hết rồi, thịt không còn tươi nữa, anh gọi điện cho Triệu Tiền bảo anh ta đến siêu thị mua thức ăn mang đến.

Thức ăn chưa kịp mang qua, bữa trưa chỉ đành gọi đồ ăn ngoài.

“Ngày mai tôi muốn đến cô nhi viện”, trên bàn cơm Thẩm Tri Ý nói.

Lệ Cảnh Minh gắp thức ăn vào bát cô, sau đó hỏi: “Đến cô nhi viện làm gì?”
“Tháng trước sinh nhật tôi, bọn họ tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi vẫn chưa lấy, xe cũng đặt ở đó”.

Thẩm Tri Ý nói như vậy, anh liền nhớ ra: “Sao cô lại để xe ở đó?”
“Hôm đó tôi thấy không khỏe, không tự lái xe về”.

“Cô không cần qua đó, tôi bảo Triệu Tiền đi lấy xe cô về”, Lệ Cảnh Minh múc cho cô một bát canh đặt trước mặt Thẩm Tri Ý, động tác vô cùng thành thạo: “Ăn canh trước đi”.

“Tôi tự lấy”.


“Ăn hết cơm rồi nói tiếp”.

Thái độ của Lệ Cảnh Minh như này rõ ràng là đang lấy lệ với cô, sắc mặt Thẩm Tri Ý lập tức khó chịu: “Anh còn muốn hạn chế sự tự do của tôi?”
“Tôi không hạn chế tự do của cô, cô vừa xuất viện, sức khỏe còn yếu, cô nhi viện cách đây không gần, nhỡ may xảy ra chuyện gì…”, Lệ Cảnh Minh thấy sắc mặt Thẩm Tri Ý không tốt lắm, hít sâu một hơi cố gắng thỏa hiệp: “Nếu cô muốn đi tôi sẽ đi với cô”.

Lệ Cảnh Minh không hạn chế tự do của cô, nhưng anh sẽ giám sát từng cử chỉ hành động của cô, có lúc bó buộc về mặt tinh thần còn đáng sợ hơn hạn chế tự do thân thể.

Mặt Thẩm Tri Ý lạnh như tiền, cô biết nếu cô không đồng ý, chuyện này sẽ không xong.

Mấy lời Lệ Cảnh Minh nói trong viện cũng chỉ là vớ vẩn.