Chương 114:


Lệ Cảnh Minh trước giờ luôn kiêu căng ngạo mạn, có người nói mọi con đường đều sẽ dẫn đến thành Roma, mà cả đời Lệ Cảnh Minh đều được gọi là con cưng của trời ở Roma.

Có năng lực thì có tính tình nóng nảy, anh là trung tâm của mọi người xung quanh, tiền tài tương đối, vẻ ngoài tuấn tú, địa vị và tài năng nổi bật, anh chưa từng thiếu người theo đuổi.

Nhưng tính cách anh khá lạnh nhạt, cũng chưa từng có dục vọng với ai, cho đến khi gặp Thẩm Tri Ý, ban đầu cứ nghĩ chắc đây là người phụ nữ anh sẽ ghét cả đời nhưng không ngờ anh lại phá vỡ mọi nguyên tắc vì cô.

Anh nghĩ người phụ nữ đó yêu anh đến chết, dù sao trong bốn năm kết hôn cô vẫn cứ để mặc anh bắt nạt, trút giận thế nào cũng được.

Nhưng bây giờ có người nói với anh trước đây Thẩm Tri Ý đối xử tốt anh là vì nhận nhầm người, xem anh thành người đàn ông khác.

Anh hưởng thụ hết mọi thứ tốt đẹp vốn dĩ dành cho người khác, Thẩm Tri Ý vốn dĩ không nên là của anh.

Vừa nghĩ đến đó tim Lệ Cảnh Minh đau kinh khủng, trán nổi cả gân xanh, anh ấn vào huyệt thái dương, lưng tựa vào ghế hít sâu vài cái mới giấu đi cơn thịnh nộ hung hãn trong lồng ngực vào máu xương.


“Sau này đừng nhiều lời trước mặt cô ấy, anh biết rõ nên nói cái gì và không nên nói cái gì”, Lệ Cảnh Minh âm trầm nhìn bác sĩ, nói là cảnh cáo chi bằng nói đang đe dọa thì đúng hơn.

Bác sĩ tâm lý hoảng sợ khi bị đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn chằm chằm, vội vàng gật đầu đồng ý: “Sau này tôi sẽ không thôi miên cô ấy nữa, tôi cũng sẽ quên chuyện xảy ra ngày hôm nay”.

Lệ Cảnh Minh rất hài lòng khi nghe anh ta có thể nói thế, cũng không định làm khó anh ta, đổi chủ đề nói: “Bao giờ cô ấy mới ổn hơn?”
“Chuyện này khó nói lắm, tôi sẽ cố gắng chữa trị cho cô ấy”.

“Rất khó sao?”
Bác sĩ tâm lý lắc đầu: “Vết thương ngoài da bôi thuốc vào sẽ ổn, nhưng vết thương lòng dù có nghĩ thông suốt cũng không có tác dụng.

Tình trạng của cô Thẩm khá nghiêm trọng, chữa trị tâm lý phải đi từng bước, sau đó còn phải quan sát thêm, ngoài ra tôi khuyên vẫn nên chuyển cô Thẩm đến tòa nhà bên cạnh”.

Tòa nhà bên cạnh tức là khoa Tâm thần, bác sĩ tâm lý biết Lệ Cảnh Minh có thể sẽ không đồng ý, anh ta chỉ đành khuyên: “Bên đó sẽ tiện hơn cho việc quan sát và chữa trị ở giai đoạn sau, anh có thể đi xem trước môi trường bên đó, phòng ốc đều có cách âm, không bị làm phiền”.

Lệ Cảnh Minh không đồng ý mà cũng không từ chối, vụ chuyển viện cứ thế kết thúc.

Sau khi bác sĩ tâm lý rời đi, Lệ Cảnh Minh quay về phòng bệnh, vẫn ngồi bên giường với Thẩm Tri Ý như thường lệ, vừa nghĩ đến mấy lời lúc nãy, tâm trạng bình tĩnh, vẻ lạnh nhạt vừa rồi bắt đầu không còn giữ được nữa.

Thẩm Tri Ý, rốt cuộc cô xem tôi là ai?
Anh rất muốn bắt lấy cô hỏi cho ra lẽ nhưng lại không dám, anh sợ đánh thức Thẩm Tri Ý nhớ lại người mà cô một lòng yêu thích mười sáu năm không phải là anh.

Lệ Cảnh Minh giơ tay ra vén phần tóc trước trán ra sau tai, rồi lại dịu dàng xoa cằm và cái cổ xinh đẹp của cô.

“Nếu từ ban đầu cô đã nhận nhầm người thì nhầm cả đời này đi”, ngồi không hưởng lạc là bản tính, anh không cảm thấy mình làm sai điều gì.


Tô Miễu lúc đi làm ở bệnh viện không có việc gì thì luôn nói chuyện cùng Thẩm Tri Ý, nhưng đa phần đều là cô ấy tự nói.

Chương 115:

Nhân lúc Lệ Cảnh Minh không ở đây, Tô Miễu nói: “Thẩm Tri Ý, anh cô – Tần Mặc đã ra nước ngoài rồi, trước đó tôi đã định nói với cô nhưng cô bị bệnh, tôi không biết nói thế nào với cô nữa, vốn dĩ tôi muốn đợi cô xuất viện rồi mới nói nhưng tối qua Tần Mặc gọi về hỏi tình hình của cô, tôi không biết nói sao với anh ấy nữa”.


Nghe đến hai chữ “Tần Mặc”, Thẩm Tri Ý cũng có chút phản ứng, nụ cười trên môi cũng không còn cứng nhắc nữa, cô há miệng khàn giọng nói: “Tôi… không sao…”




Nghe cô nói chuyện, Tô Miễu cảm thấy đáng thương: “Thẩm Tri Ý, cô nên nói nhiều hơn”.


Thẩm Tri Ý lại rơi vào im lặng lần nữa.


Tô Miễu thở dài, đến khi Lệ Cảnh Minh quay lại cô ấy bèn rời đi.



Ngày càng nhiều người biết chuyện nơi này có một bệnh nhân tâm thần, Thẩm Tri Ý cũng có chút tiếng tăm ở Thành Đô, vài tháng trước còn đứng đầu trong danh sách tìm kiếm nên không ít người biết đến cô.


Bệnh nhân ở cùng một tầng lầu biết Lệ Cảnh Minh không dễ chọc vào, không dám đến gây chuyện với anh như trước, chỉ có thể thì thầm to nhỏ vài lời không hay ở sau lưng.




“Nghe nói gì chưa? Cô cả nhà họ Thẩm ở Thành Đô đó bị bệnh tâm thần rồi, điên điên khùng khùng”.





Lời nói này lan truyền đến trên mạng gây ra làn sóng kích động, Lệ Cảnh Minh không lướt mạng nhiều, ảnh chụp màn hình cũng là Triệu Tiền gửi cho anh.


Lúc này anh mới biết vì một phút sơ suất của mình mà Thẩm Tri Ý bị người ta chụp hình rồi đăng lên mạng.


Lệ Cảnh Minh chỉ liếc nhìn cũng không đọc tiếp nữa, hôm đó anh quyết định lặng lẽ chuyển Thẩm Tri Ý đến khoa tâm thần.


Không vì điều gì khác chỉ vì nơi đó yên tĩnh hơn, không ai nhìn lén Thẩm Tri Ý, cũng sẽ không có ai nhận ra cô, bàn tán cô bị bệnh tâm thần.


Thẩm Tri Ý rất chống cự với sự tiếp xúc của Lệ Cảnh Minh, chỉ đơn giản muốn bế cô lên mà Thẩm Tri Ý cũng hoảng sợ kêu lên cứ như chạm vào virus.


Lần đầu tiên bị Thẩm Tri Ý tát một cái, Lệ Cảnh Minh cũng không dám nổi giận, ai bảo anh để lại ám ảnh tâm lý cho cô.


Từ khi bị Lệ Cảnh Minh bế lên ném xuống lầu, Thẩm Tri Ý cực kỳ sợ người khác bế mình lên.


Bị cô tát mấy lần, Lệ Cảnh Minh dần tìm được quy luật, chỉ cần không ôm cô thì mọi chuyện đều dễ dàng, chẳng hạn như nắm tay, dìu cô đi. Mặc dù cô cũng sẽ chống cự nhưng vùng vẫy một lát rồi thôi.