Chiếc xe đã dừng lại.

Nhưng Bạch Nguyệt Sa vẫn ngủ say.

Cô đã quá mệt rồi.

Cố Tư Vũ nhìn cô một lúc lâu nhưng vẫn không nỡ đánh thức cô dậy.

Anh nhẹ nhàng mở cửa bế cô ra rồi đi thẳng lên phòng cô.

Lúc nãy anh muốn gặp cô, cô đã vội xuống mà quên không khóa cửa.

Vì thế mà anh cũng dễ dàng vào được bên trong.

Sau khi đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cô, anh mới nhìn quanh phòng cô một lượt.

Căn phòng cô thuê tuy nhỏ nhưng lại vô cùng gọn gàng.

Nội thất trong phòng cô cũng không nhiều, lại đơn giản.

Vô cùng hợp với con người cô.

Điều khiến anh chú ý nhất là ở bàn làm việc của cô có một chiếc móc chìa khóa vô cùng quen thuộc.

Anh lại gần cầm lên xem rồi ngạc nhiên.

Đó là chiếc móc chìa khóa hình con mèo mà anh đã tặng cho cô.

Anh không nghĩ rằng cô vẫn còn giữ nó.

Trông nó đã cũ rồi nhưng cô vẫn để nó ở đó, không hề vứt đi.


Cố Tư Vũ nhìn thấy ngăn kéo của cô vẫn còn mở ra một ít nên tò mò mở ra xem.

Mở ra anh lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy những thứ bên trong.

Những quyển sách, những bông hoa, đồ phụ kiện trang trí...!tất cả những thứ gì anh tặng cô đều cất hết trong ngăn kéo này.

Thậm chí bức ảnh cô chụp cho anh cô cũng in ra đóng khung rồi cất gọn vào trong này.

Anh mất một phút không nhận ra bản thân trong tấm ảnh.

Tay nghề cô vô cùng tốt.

Góc chụp quá hoàn hảo khiến anh bỗng trở thành người mẫu lúc nào không hay.

Nhưng mà, lúc chụp ảnh cho anh, cô không cho anh xem tấm này thì phải...
Bạch Nguyệt Sa lúc này khẽ động đậy khiến Cố Tư Vũ giật mình.

Anh vội cất hết mọi thứ vào chỗ cũ rồi quay lại nhìn cô.

Thì ra là cô chỉ xoay người đổi tư thế nàm thôi.

Nhưng hình như có gì đó không đúng.

Cô càng lúc càng cuộn chặt người hơn.

Hai tay cũng siết chặt ôm lấy cơ thể.

Gương mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.

Hơi thở trở nên gấp gáp hơn.

Cố Tư Vũ bị dọa bởi tình trạng cô lúc này.

Anh lại gần sờ trán cô thì thấy nóng ran.

Anh không nghĩ nhiều mà bế cả cô lẫn chăn ra xe rồi đưa cô đi viện.

- Bác sĩ! Cô ấy sao rồi ạ?
Sau một lúc lâu đợi ngoài phòng khám, bác sĩ cũng đi ra.

Cố Tư Vũ vọi đứng dậy hỏi.
- May là đưa vào viện kịp thời nếu không để lâu chút nữa thì tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô ấy đã bị ung thư phổi, cần giữ ấm nhiều, không được để bị lạnh...
- Khoan đã ạ...!Bác sĩ nói...!cô ấy bị ung thư phổi ư? - Cố Tư Vũ không tin vào tai mình về những gì vừa nghe.

- Đúng vậy! Cậu là chồng của cô ấy mà cậu không biết gì sao? Cậu không để ý vợ mình có biểu hiện gì sao?
- Tôi...
- Bệnh cô ấy cũng khá nặng rồi.

Giờ cô ấy cần nhập viện chữa trị nếu không để lâu, khả năng chữa khỏi bệnh sẽ không cao nữa đâu.

Thậm chí...!chuyện không mong muốn sẽ xảy ra...
- Tôi biết rồi...!Cảm ơn bác sĩ nhiều...
Cố Tư Vũ vào ngồi cạnh giường cô.

Cô đã hạ sốt rồi nhưng vẫn phải thở oxi.


Anh lại nghĩ, nếu anh không ở lại với cô thêm một chút thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô? Rồi anh lại hối hận khi đã để cô ra ngoài vào thời tiết lạnh như thế này.

Ngày trước còn ở bên cô, đã không ít lần anh thấy cô ho nhiều với khó thở mỗi khi ra ngoài vào trời lạnh.

Vậy mà anh nỡ quên đi chuyện này...
Sáng hôm sau.
Bạch Nguyệt Sa từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh.

Vẫn là phải vào viện à? Mấy hôm nay trời lạnh cố cầm cự với thuốc để không vào viện rồi...
- Em tỉnh rồi à?
Cố Tư Vũ thấy cô tỉnh lại thì rất vui.

Anh khẽ cầm lấy tay cô để thể hiện niềm vui đó nhưng cô lại rút tay ra theo thói quen.

Anh lại chợt nhớ ra...!cô không thích người khác động vào cô...
- Anh ở đây...!bao lâu rồi?...!- Bạch Nguyệt Sa nói có chút khó khăn do vướng ống thở.
- Từ...!từ đêm qua.

- Cố Tư Vũ ngập ngừng.
- Cảm...!cảm ơn anh...
- Không có gì! Đấy cũng là trách nhiệm của anh mà! - Thấy cô không nổi giận anh thấy mừng hẳn lên.
- Trách nhiệm à...
Bạch Nguyệt Sa lại nhớ đến kí ức cũ.

Có thể ngoài mặt cô không có cảm xúc gì nhưng đôi mắt cô nói lên tất cả.

Cố Tư Vũ nhận ra cô đang buồn vì câu nói của anh.

Anh hiểu tại sao.

Nhưng anh không thể làm gì để bù đắp lại cho cô ngay lúc này...
- Anh...!cho em mượn...!điện thoại...!được không?...
Bạch Nguyệt Sa cố gắng chống tay ngồi dậy dựa lưng vào thành giường.
- Em từ từ thôi...!- Cố Tư Vũ vội đỡ cô - Em cần điện thoại làm gì?
- Em gọi...!cho bạn...
- Để anh gọi cho.

Em đọc số nhé?
- Ừm...

Một lúc sau.
"Alo?"
- Mày tỉnh chưa?...
"Sa Sa à? Mày dùng số mới à?"
- Không...!là số...!của bạn tao...!Mày tỉnh rượu chưa?...
"Tao tỉnh rồi! Mà sao giọng mày lạ vậy? Có chuyện gì xảy ra với mày rồi?"
- Tao không sao...!Mày...!nhắn cho Châu...!xin phép cho tao nghỉ...!buổi hôm nay nhé!...!Tao thấy không được khỏe...
"Được rồi! Vậy lát tao với Châu qua thăm mày nhé?"
- Không cần đâu...!Tao muốn ngủ...!đừng đứa nào làm phiền tao...
"Mày đang ở đâu? Mày ở nhà chắc chắn mày sẽ không dùng điện thoại của người khác để gọi cho bọn tao.

Với lại mày không cho bọn tao đến thăm mày, vậy ai đang ở với mày đấy? Mày không nói thật thì đừng gặp bọn tao nữa nhé!"
- Mày...!Được rồi...!tao đang ở viện...!Nhưng không cần đến đâu...!Có đến...!thì đến chăm con...!giúp tao là được...
"Mày vào viện lúc nào sao không bảo bọn tao? Chờ đấy! Hôm nay bọn này nghỉ học đến chăm mày!"
Dứt lời, Hạo Hiên liền cúp máy không để cho Bạch Nguyệt Sa nói thêm câu nào.

Cô thở dài rồi quay sang nói với Cố Tư Vũ:
- Anh cũng nên về...!nghỉ ngơi thôi...!Làm phiền anh cả đêm rồi...!Lúc nào ra viện...!em sẽ trả ơn anh sau...!Cảm ơn anh...
- Ơn huệ gì chứ? Giúp người là điều anh luôn muốn làm mà.

Em cứ nghỉ ngơi đi nhé!
- Em không muốn nợ ai...!Anh làm việc tốt...!cũng cần nhận lại điều xứng đáng...
- Em không phải nghĩ chuyện đó với anh...
- Thôi anh mau về đi...!Đừng để bạn em...!thấy anh...
Bạch Nguyệt Sa nhìn Cố Tư Vũ với ánh mắt như muốn cầu xin anh.

Cô đang không muốn để anh gặp rắc rối nên mới giục anh về như thế.

- Thôi được rồi! Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé! Anh về đây.
- Anh đi cẩn thận...
Cuối cùng Cố Tư Vũ vẫn phải nghe lời cô đi về mặc dù vẫn rất muốn ở lại với cô....