Mình là loại bạn kiểu gì lại không mong bạn mình được hạnh phúc chứ?

"Phát điên lên được."

"Cậu lầm bầm gì đấy?"

Vương Thiên Ân khẽ giật mình, vội quay mặt sang hướng khác...

"Không có gì."

...

Tại một quán thịt nướng ở khu phố Y.

Cả không gian xung quanh đầy ắp mùi khói xộc lên làm ai nấy bước vào cũng đều khó chịu đến chảy cả nước mắt.

Ở cái bàn quen thuộc...

"Cạn ly!!!"

"Lâu lắm rồi...tớ...mới được thoải mái vậy đấy. Uống nhiều như vậy...chắc tối nay...phải ở tạm ở nhà cậu mất."

Uyển Đình Nhu mặt mày đỏ bừng, dáng vẻ chẳng khác gì một tên bợm nhậu chính hiệu đang cùng hảo tỷ muội lâu ngày hàn huyên.

Cũng đã hơn cả tháng nay, Đình Nhu chưa có cơ hội được ngồi ăn uống thoải mái như vậy với Lý Hân Nghiên - người bạn tri kỷ của cô từ khi cô còn học mẫu giáo.

Cô và Lý Hân Nghiên là hàng xóm của nhau, sớm đã kết duyên thành bạn tâm giao kể từ cái ngày mà Lý Hân Nghiên đó ra sức trả thù một con bé xấu tính sống ở cuối phố, chuyên bắt côn trùng thả vào cặp của Đình Nhu.

Chiều hôm đó, Đình Nhu biết con nhỏ Tịnh Thi Thi xấu xa kia sẽ lại thả sâu bọ vào cặp của mình. Thế nên cô đã giấu nhẹm chiếc cặp đi, tận giờ ra về mới lấy ra. Cô không muốn gây sự với Thi Thi vì cô thừa biết, mụ mẹ không phân biệt phải trái đúng sai của cô ta, nhất định sẽ đến quấy rầy người bà già yếu của cô nếu cô dám động vào đứa con gái yêu quý của bà ta.

Nghĩ vậy nên Đình Nhu đã chọn cách tránh khỏi trong yên bình thay vì tính toán với cô bé đó.

Mọi chuyện tưởng chừng như đã êm xuôi thì đột nhiên...

Lý Hân Nghiên lại ma giả quỷ trong nhà vệ sinh, doạ Tịnh Thi Thi rằng tất cả những đứa trẻ xấu tính đều phải trả giá cho mọi tội lỗi mà chúng đã gây ra.

Làm Tịnh Thi Thi sợ đến mức vừa về nhà đã một hai đòi ba mẹ phải chuyển trường cho cô ta ngay lập tức.

...

Trái ngược với Đình Nhu, Lý Hân Nghiên là một cô nàng rất hoạt bát và lanh lợi. Cô tỉ mỉ trong từng công việc, không hề lơ đễnh và vụng về người bạn của mình.

Chỉ có điều, cô nàng này tính tình rất nóng nảy, lại hay dùng những lời lẽ thô tục mỗi khi nổi trận lôi đình, tất nhiên không thể tránh khỏi khẩu vô ngăn cản, lại càng chẳng hề ngán bất kì một đối tượng nào, sẵn sàng bảo vệ Đình Nhu trước những ai dám có hành động bắt nạt chị em tốt của cô.

Nhưng...

Nếu nói đến số phận.

Thì Lý Hân Nghiên có vẻ không được may mắn như Uyển Đình Nhu.

Cô từ khi sinh ra đã bị vứt trong trại mồ côi. Tưởng chừng như thoát khỏi cảnh không cha không mẹ thì cặp vợ chồng nhận nuôi cô lại không hề giống như cô mong muốn.

Cha là một tên không ra gì lại còn nghiện rượu, mỗi lần say xỉn vào là đánh đập cô không thương tiếc. Mẹ lại là một người đàn bà vô trách nhiệm và bà ta nghiện cờ bạc đến nỗi đã có đôi lúc bà ta muốn bán cô để trả nợ.

Suốt tuổi thơ cô đã phải trải qua không dễ dàng gì. Mãi đến năm cô 18 tuổi, cha mẹ đều nhiều lần nảy sinh ý định "đẩy" cô đến với những gã đáng tuổi cha cô để nhận tiền sính lễ lên đến chục vạn tệ.

"Đồ vô ơn! Nuôi mày đến lớn, không biết báo hiếu à?"

"Mày sớm gả đi để tao còn lấy tiền sính lễ."

"Đưa chúng tao thêm tiền, bấy nhiêu đây mà đủ?"

...

Những lời nói gây tổn thương đó, vốn là những điều quen thuộc mà hầu như, cô đều phải nghe chúng như một tần suất lặp đi lặp lại...

Mỗi ngày.

Mỗi giờ.

Từng giây, từng phút.

Nhiều đến mức khiến cô ám ảnh.

Lý Hân Nghiên luôn muốn trưởng thành thật nhanh. Kiếm thật nhiều tiền để sớm được giải thoát khỏi cái gia đình "ngục tù" này. Sớm đã dọn ra riêng nhưng dăm ba hôm thì vợ chồng Lý Trung Kiên và Lệ Tâm Hảo vẫn luôn tìm đến để vòi tiền và làm phiền đến cuộc sống của cô.

Thực tại vốn dĩ phũ phàng và tàn nhẫn.

Mà có lẽ...

Cho dù cô có dọn đến đâu đi chăng nữa, thì họ cũng sẽ tìm được tới nơi đó và tuyệt nhiên, họ sẽ không bao giờ có ý định buông tha cho cô.