Bà Ngọc đang loay hoay làm đồ ăn trong bếp thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Xin hỏi, ông là..."
Đứng trước mặt Uyển Đình Ngọc là một người đàn ông cao tuổi, dáng vẻ cao ráo không kém phần phong độ, Uông Đại Đồng khoác trên người một bộ com lê sang trọng, lịch sự chào hỏi:
"Xin chào bà. Tôi là Uông Đại Đồng. Hôm nay tôi mạn phép tới đây, không biết liệu bà Uyển đây, có thể dành cho tôi một chút thời gian được không? Tôi muốn trao đổi với bà về cháu Uyển Đình Nhu."
Uyển Đình Ngọc nghĩ thầm: Uông Đại Đồng? Là chủ tịch tập đoàn Uông Đại sao?
"Vâng, không biết Uông chủ tịch đây là muốn trao đổi về việc gì?
Uông Đại Đồng mỉm cười. Quay sang ra hiệu cho sáu bảy tên vệ sĩ, người cầm, kẻ xách lần lượt đem đến không biết bao nhiêu là túi quà lớn nhỏ với bên trong là vô số các loại hoa quả nhập khẩu đắt tiền, cùng với rất nhiều thứ cao lương mĩ vị tiến lên phía trước:
Vẻ mặt Uyển Đình Ngọc lộ rõ vẻ khó hiểu nhưng vẫn cứ nghĩ, mời vào ông ta vào nhà trước đã, dù sao người họ muốn nói tới cũng là Tiểu Nhu, vậy cứ nghe thử xem sao.
"Vâng, xin mời Uông chủ tịch."
Uyển Đình Ngọc rót trà, thư kí Lưu bắt đầu mở cặp sách lấy ra một tập hồ sơ. Trên đó có ghi tên của Uyển Đình Nhu, đưa qua cho bà Ngọc xem.
"Đây là...?"
Uông Đại Đồng: "Đây là hồ sơ cá nhân, là sơ yếu lí lịch của cháu Uyển Đình Nhu. Cháu Uyển... " - "Cái gì? Các người điều tra cháu gái tôi sao?" - Uông Đại Đồng chưa kịp nói hết lời thì Uyển Đình Ngọc đã kích động lớn giọng.
Thư kí Lưu thấy vậy liền vội trấn an:
"Xin bà hãy bình tĩnh nghe chúng tôi nói hết trước đã."
Uông Đại Đồng tiếp lời: "Thật ra, hôm nay tôi đến đây, vốn là để cảm tạ cháu Uyển Đình Nhu. Tôi muốn đền đáp cô bé, nên ngỏ ý xin được tài trợ toàn bộ học phí lẫn học phần của học viện Quốc tế Sử Đế Lan cho cháu Uyển Đình Nhu."
Bà Ngọc nghe xong thì hết sức ngạc nhiên, cảm thấy dường như mình vừa bỏ qua một chuyện gì đó rất "kịch tính":
"Đền đáp? Cháu gái tôi đã làm gì để các người phải trả cho nó một khoản phí vào trong một ngôi trường đắt đỏ vậy chứ?"
Uông Đại Đồng và thư kí Lưu trố mắt nhìn nhau, tỏ vẻ lúng túng:
"Thế, bà Uyển đây?..."
Uông Đại Đồng ngập ngừng:
"Bà không biết chuyện cháu gái bà đã tình nguyện hiến máu để cứu cháu trai tôi sao?"
Uyển Đình Ngọc ngồi xổm dậy, nhất thời kích động quát lớn:
"Trời đất! Khụ, khụ. Uyển Đình Nhu nó...hiến máu nhân đạo à?"
Cùng lúc đó khi nghe tiếng bà Ngọc vừa quát lớn vừa ho khan thì Uyển Đình Nhu từ trên lầu chạy thật nhanh xuống.