Minh Hi đem mấy cái vali xếp vào trong phòng một hồi, cái lớn và cái nhỏ chất đống ở khắp nơi, chiếm gần hết căn phòng.

Cơ thể đau nhức khiến cô phải đưa tay lên xoa xoa vai rồi nằm vật ra giường.

Nằm một lúc liền cảm thấy phần lưng dính vào giường ra mồ hôi nhễ nhại, bèn trở mình lại như một cái bánh nướng áp chảo.

Cơ thể cô giống như một miếng pho mát không được xử lý đúng cách, tan chảy thành một vũng trong nhiệt độ nóng bức này, vô cùng thiếu sức sống.

Rõ ràng là đã mở cửa sổ nhưng không có tác dụng gì cả.

Rèm che nắng không lay động một chút nào, các nếp uốn trên màn giống như là hoa văn chạm khắc, không bao giờ chuyển động.

Chỉ có âm thanh từ bên ngoài cửa sổ là có thể lọt vào.

Ve sầu đang ca hát đến quên mình, khàn cả giọng, vắt cạn một chút sức lực cuối cùng để cất lên tiếng ca cho mùa hè.

Em gái Minh Nguyệt của cô đã đột nhiên nổi giận sau khi nhìn thấy đội chuyển nhà vào hôm qua.

Gia đình Minh Hi đành tự mình dọn đồ vào nhà như thế này, Minh Nguyệt lại làm ầm ĩ lên và đuổi hết những người hầu trong gia đình đi, nói rằng họ đang bàn tán về cô ấy ở sau lưng.

Cô ấy còn la mắng ba người nhà Minh Hi, bảo họ không được sống trong phòng của bố mẹ và không được di chuyển đồ đạc trong nhà lung tung.

Gia đình Minh Hi đã đồng ý.

Hiện tại, căn phòng mà Minh Hi đang ở là một căn phòng không sử dụng, chỉ có một chiếc giường và một cái tủ, quay mặt về hướng Bắc.

Căn nhà này là kiểu cũ, không lắp điều hòa ở trung tâm, trong phòng Minh Hi cũng không có điều hòa riêng, nóng như thể không khí đang bị ngưng đọng lại.

Điều duy nhất mà Minh Hi thích là bên ngoài có một cái sân rộng, cô thích trồng hoa cỏ nên đây là nơi thích hợp.

Sau khi người hầu bị đuổi đi, trong nhà chỉ còn lại Minh Nguyệt, người đang cực kì bi thương không muốn ra khỏi phòng và Minh Hi đang dọn dẹp phòng một mình.

Để lại một khoảng không yên tĩnh như vậy không biết liệu Minh Nguyệt có hài lòng không.

Vợ chồng ông Minh phải giải quyết rất nhiều việc, hôm nay họ bay trở về thành phố cũ để giải quyết các vấn đề về sản nghiệp của gia đình.

Vì không có ai giúp đỡ, cũng không được thuê công ty dọn nhà, những chiếc hộp lớn nhỏ này đều do Minh Hi tự mở ra để kiểm tra xem là của ai, sau đó đưa về phòng riêng của từng người.

Sau khi cô đưa đồ xong thì trở về phòng và sắp xếp đồ đạc của mình.

Nằm trên giường được mười lăm phút, Minh Hi mới từ từ đứng dậy.

Loại nhiệt độ này có thể ngấm vào da bạn, bào mòn bạn từng chút một và khiến ý chí của bạn sụp đổ.

Cho dù cả người bất động, cũng không thể làm giảm bớt cái sự nóng bức này, ngược lại ta cần phải tĩnh tâm lại và đành chấp nhận nhiệt độ đó.

Cô mở cửa phòng, bước đến phòng khách tìm điều khiển từ xa của điều hòa, sau đó liền nhìn thấy mảnh vỡ của điều khiển trên mặt đất.

Nhìn chằm chằm vào điều hòa một lúc, cô đành bỏ cuộc khi không thấy vị trí nút bấm.

Đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra, hận không thể nhét bản thân vào trong.

Tủ lạnh trống rỗng như vậy, cô thật sự có thể vào được.

Đứng trước tủ lạnh một lúc, cảm thấy mình trì hoãn đủ rồi, liền lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn thời gian, đã là ba giờ chiều.

Cô đã không ăn trong một ngày.

Mở app trong di động ra, phát hiện rằng nơi này nằm ngoài phạm vi giao hàng, không đặt được gì cả.

Chiếc tủ lạnh trong nhà Minh Nguyệt trống rỗng như một vật trang trí và nó chỉ tồn tại để tăng thêm không khí cho biệt thự này. 

Trở về phòng, cô thay quần áo, đeo ba lô trên lưng rồi định ra ngoài ăn.

Bước đến cửa phòng Minh Nguyệt, cô gõ cửa hỏi: "Minh Nguyệt, đi ra ngoài ăn không?"

Đợi một hồi, không ai trả lời.

Dù siêu thị nằm trong tiểu khu, Minh Hi vẫn phải xem dẫn đường mới có thể tìm được.

Cô đi bộ đến gần siêu thị, nhìn thấy bên cạnh siêu thị có một nam sinh đang nướng thịt.

Cô bước nhanh tới, nhìn rồi hỏi: "Thịt xiên này bán thế nào?"

Chàng trai được hỏi sửng sốt.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Minh Hi, xác nhận là Minh Hi hỏi mình, cười tủm tỉm chỉ vào một tấm biển không xa phía sau mình.

Cô nhìn lên và thấy tấm biển ghi 855 Oanh Vát quán.

Trước đây cô là một con mọt sách học hành nghiêm túc, dù có xuyên sách thì cô cũng chỉ học là chủ yếu, chưa bao giờ tham gia câu lạc bộ tiệc tùng với bạn bè, trong đầu cô cũng không có khái niệm này nên cho rằng đây là tên của một quán ăn.

Vì vậy cô tiếp tục hỏi: "Tôi có cần vào không?

“Nếu cậu muốn ăn, tôi sẽ nướng miễn phí cho cậu, chỉ cần cậu cho tôi biết ID Wechat là được.” Khi nam sinh này nói chuyện liền bộc lộ ra sự lỗ m ãng của mình, dáng vẻ cười tít mắt trông rất thân thiện nhưng lại khiến Minh Hi cảm thấy không thoải mái.

Đầy dầu mỡ, lỗ m ãng, dù có đẹp trai cũng vô dụng.

“Không cần như vậy đâu, cứ bán cho tôi đi.” Minh Hi lắc lắc đầu.

“Cậu tên gì?” Nam sinh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Ừm..." Mua xiên nướng phải nói tên sao?

"Ồ, để tôi tự giới thiệu trước, tôi tên là Thiệu Dư."

Lúc này, một nam sinh khác đi tới và đứng bên cạnh Thiệu Dư.

“Có chuyện gì vậy?” Ấn Thiếu Thần hỏi.

"Cô ấy muốn mua thịt xiên nướng từ tôi. Hôm nay chắc là tôi sẽ kiếm được thùng tiền đầu tiên trong đời đó."

Ấn Thiếu Thần lạnh lùng nhìn Minh Hi, phun ra một chữ: "Cút đi."

“Tôi biết tại sao cậu vẫn còn độc thân rồi, cho dù không bán cũng không nên nói chuyện như vậy chứ?” Thiệu Dư nhìn không nổi nữa, phàn nàn với Ấn Thiếu Thần.

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần và nhận ra đây là chàng trai đã giúp cô trên sân trượt patin, cô có ấn tượng tốt về người này.

Nhưng nhìn thái độ hiện tại của Ấn Thiếu Thần, cộng với việc cậu ta xuất hiện trong tiểu khu này, cuối cùng cô cũng nhận ra cái gì đó.

Vì vậy, cô mặc kệ có thô lỗ không, thẳng thắn hỏi: "Cậu tên gì?”

“Ấn Thiếu Thần” Anh trả lời

Ấn Thiếu Thần

Nam chính của quyển sách này.

Trọng tâm của thế giới này, người sẽ giết cô ấy trong tương lai.

“Ồ… tôi cút đi đây.” Minh Hi cút đi ngay lập tức.

Thiệu Dư đứng một bên sửng sốt, luôn cảm thấy hình ảnh này rất ảo diệu.

Anh ta đã có rất nhiều bạn gái, loại nào cũng đã từng thử, thực sự không ai có thái độ tốt như vậy trong tình huống này.

“Còn....rất nghe lời?” Thiệu Dư cảm thán.

*

Minh Hi bước vào siêu thị, ở cửa ra vào có một tấm thảm đầy hoa văn phức tạp với màu sắc sặc sỡ, khi dẫm lên gót giày sẽ lún xuống một chút, vô cùng êm ái.

Sau khi cánh cửa cảm biến phát ra một tiếng bíp là lời nói tự động từ máy móc "Chào mừng đã đến".

Siêu thị này có diện tích rộng, hàng hóa cũng rất đầy đủ, hầu hết các món ăn vặt nhập khẩu đều được đặt ngay lối vào.

Đi vào bên trong là một vài loại thực phẩm tươi sống nhưng số lượng không nhiều.

Không có nhiều khách hàng gần đây nên nguồn cung như vậy là đủ rồi.

Cô mua rất nhiều mì ăn liền, bánh mì và lạp xưởng.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng cầm lấy vài lon cháo bát bảo.

Cô đi đến quầy siêu thị gọi một suất bánh cá hầm, trong lúc đó liền hỏi nhân viên thu ngân: "Xin chào, cho tôi hỏi bên cạnh là cửa hàng gì vậy ạ?"

"Oanh vát quán? Đó là nơi để tụ tập lại. Một người thuê địa điểm đó để một nhóm người cùng nhau ăn tối. Ngoài ra còn có KTV và bàn bida."

"Ồ... không phải quán ăn..." cô thấy mình lúc nãy hơi mất mặt.

"Không phải đâu."

Nhân viên thu ngân là một cô gái nhỏ, đeo mắt kính, giọng nói ngọt ngào, thái độ rất tốt, trước khi nói chuyện luôn mỉm cười, Minh Hi có ấn tượng rất tốt về cô ấy.

Minh Hi quay lại nhìn ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại gọi là 855?"

“Vì ngôi nhà đó ở khu 8 số nhà 55."

“À, ra là vậy.” Câu hỏi lần này của cô cũng vô cùng ngây thơ.

"Tuy nhiên, sảnh tiệc này về cơ bản là do Ấn Thiếu Thần đặt bao hết. Tất cả đồ đạc gì đó của bọn họ đều được cất giữ trong quán, không mang đi. Chủ quán sẽ chỉ đến dọn dẹp nơi đó sau khi được thông báo, hoặc theo định kì mà đến để giao đồ ăn thức uống vào tủ lạnh.”Nhân viên thu ngân có vẻ đã quen nên nói tiếp.

"Họ luôn ở đây?"

"Không thể nói là luôn luôn, nhưng họ cũng thường xuyên xuất hiện ở đây."

Đây là siêu thị gần nhà nhất.

Tuy nhiên, 855 oanh vát quán lại nằm cạnh siêu thị.

Nếu Minh Hi thường đến đây mua đồ, nói không chừng sẽ thường xuyên gặp nhóm người Ấn Thiếu Thần.

Minh Hi vô cùng muốn tránh xa Ấn Thiếu Thần, tương lai anh nhất định sẽ giết cô, bây giờ nếu không gây rối với anh, nói không chừng người này sẽ nhân từ rộng lượng cho cô sống thêm vài ngày hoặc là chết bớt đau khổ.

Cô đã từng luôn lo lắng là mình sẽ chết, cho nên rất sợ chết, cô thực sự vô cùng trân quý mạng sống.

Bây giờ cô xuyên sách và có một thân thể khỏe mạnh nhưng vẫn cần phải lo sợ như trước.

Hi vọng Ấn Thiếu Thần có trái tim lương thiện như những người cùng phòng bệnh với cô.

Cô cầm bánh cá hầm ngồi xuống bên cửa sổ, đặt túi đồ sang một bên và nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Cô muốn đợi Ấn Thiếu Thần đi vào rồi mới ra ngoài, để anh không thấy cô rồi tức giận.

Câu chuyện xưa trong cuốn sách này khá cẩu huyết.

Nam chính, cũng là Ấn Thiếu Thần ở kiếp trước, bị Minh Hi hãm hại nên kết cục vô cùng thảm thương nhưng may mắn được trọng sinh.

Sau khi sống lại, Ấn Thiếu Thần bắt tay vào sự nghiệp trả thù, đầu tiên là giải quyết các vấn đề của gia đình: tham gia cuộc đấu đá tranh giành tài sản trong gia tộc, thậm chí bắt đầu chăm chỉ học hành và hợp tình hợp lí kế thừa sản nghiệp, không để lại bất kỳ nghi ngờ nào.

Sau đó là báo thù, giế t chết kẻ thù ở kiếp trước, mấy kẻ thù nhỏ kia tạm thời không được nhắc đến, việc đối đầu với Minh Hi chiếm hơn một nửa số trang trong sách, cuối cùng Minh Hi chết thảm nhất.

Về phần tình cảm thì cũng khá cẩu huyết.

Ấn Thiếu Thần là người vô cùng kiêu ngạo, anh ta đúng là một vị nhị thế tổ điển hình.

Nữ chính là một bông hoa trắng.

Theo diễn biến trong sách, hiện tại Ấn Thiếu Thần vẫn chưa gặp nữ chính, sau đó thì nữ chính được chuyển đến trường quốc tế Gia Hoa cùng với Minh Hi.

Ấn Thiếu Thần không chú ý đến nữ chính trước khi anh ta được trọng sinh, nhưng anh đã thay đổi sau khi trọng sinh và tình cờ tiếp xúc với nữ chính.

Nhân vật nữ chính cũng là sau khi anh trọng sinh mới có bàn tay vàng. 

Cuốn sách của Minh Hi tập trung vào nhân vật chính, vì vậy khi Thiệu Dư giới thiệu bản thân, Minh Hi vẫn không có phản ứng gì.

Nhưng sau khi Ấn Thiếu Thần nói tên của mình, Minh hi liền phản ứng lại.

Thiệu Dư này là nam thứ hai trong cuốn sách, anh ấy cũng thích nữ chính, một thiếu gia đào hoa vì nữ chính mà trở thành lãng tử quay đầu.

Âm thầm bảo vệ nữ chính, giúp Ấn Thiếu Thần cùng nữ chính ở bên nhau, mỉm cười chúc phúc.

Từ đầu đến cuối, tên cao thủ tình trường này lại giống như một cậu nhóc ngây thơ không dám tỏ tình, cũng không có nói bóng gió, mà chỉ âm thầm trả giá, Minh Hi vẫn cảm thấy tiếc cho nhân vật này.

Bây giờ khi nhìn Ấn Thiếu Thần và Thiệu Dư, Minh Hi, nhân vật phản diện số một, vẫn còn vô cùng bùi ngùi.

Tình cảm thật sự làm người ta mệt mỏi.

Trong lúc đang thẫn thờ, Minh Hi chợt nghĩ đến một vấn đề.

"Minh Hi" trong cuốn sách bị nhiều độc giả chửi mắng, cho rằng cô không cần làm những hành động mất tính người như thế, Ấn Thiếu Thần chỉ là một người mà Minh Nguyệt thích, cô không cần đẩy Ấn Thiếu Thần vào chỗ chết, sau đó còn gây khó dễ cho nam nữ chính lúc sau.

Một số độc giả cho rằng "Minh Hi" chỉ là một nhân vật phản diện não tàn và cô ấy không cần lý do để gây sự với nhân vật chính, cô ấy sinh ra để làm hại nhân vật chính.

Tuy nhiên, trong lời nói của tác giả ở phần thảo luận có nói rằng có một chi tiết ngầm đã thể hiện điều đó nhưng nhiều người không thấy điềm báo trước này, đồng thời xin lỗi vì cho rằng kỹ năng diễn đạt của mình không tốt, nói rằng sẽ viết thêm chi tiết của mối hận thù giữa Ấn Thiếu Thần và "Minh Hi" ở ngoại truyện.

Lúc đó, cô cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc Ấn Thiếu Thần đã làm gì với "Minh Hi" khiến cho vị này lại điên cuồng trả thù bọn họ như vậy.

Đáng tiếc là cô còn chưa nhìn thấy được ngoại truyện thì đã xuyên sách.

Bây giờ nhìn hai người ngoài cửa sổ, cô chợt nhận ra: Đúng vậy, mặc dù "Minh Hi" xấu xa nhưng cô ấy chưa bao giờ nhắm vào Thiệu Dư, cũng không nhắm vào những người khác, cùng lắm là lợi dụng họ để đối đầu với nam nữ chính thôi.

"Minh Hi" chỉ có mối hận với Ấn Thiếu Thần và Đường Tử Kì, thậm chí mối hận này còn vượt qua cả mối hận với Minh Nguyệt, người đã thay đổi cuộc đời cô ấy.

Suy nghĩ kỹ càng, "Minh Hi" đã liều mạng hãm hại Ấn Thiếu Thần trước khi anh trọng sinh, sau khi anh sống lại vẫn hãm hại anh, thấy Ấn Thiếu Thần thích Đường Tử Kì nên mới nhân tiện hại cô ấy.

Nói cách khác, trước và sau khi Ấn Thiếu Thần trọng sinh, những chuyện làm cho "Minh Hi" oán hận Ấn Thiếu Thần đều đã xảy ra.

Rốt cuộc là chuyện gì chứ?