Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh

Mọi người trợn mắt nhìn Tương Nhược Lan, thật không dám tin vào mắt mình.

Nàng… nàng… dám đánh người trước mặt thái phu nhân.

Cận Yên Nhiên là người phản ứng lại đầu tiên, nàng giận dữ dựng lên, chỉ vào Tương Nhược Lan quát:

– Tương Nhược Lan, bát phụ ngươi, dám trước mặt chúng ta đánh người! Ngươi có coi mẫu thân ta vào mắt không?

Vu Thu Nguyệt “òa” lên một tiếng khóc lớn, lần này nàng khóc thật sự, nàng đau quá! Nàng lớn như thế này, đây là lần đầu tiên bị bạt tai.

Tương Nhược Lan cũng không thèm để ý Cận Yên Nhiên đang tức giận giơ chân giơ tay, nàng trừng mắt nhìn Vu Thu Nguyệt, chỉ thẳng mũi nàng ta, quát:

– Vu Thu Nguyệt, ngươi câm miệng cho ta, ngươi còn dám khóc nữa có tin ta lại bạt tai ngươi!

Nhìn ánh mắt Tương Nhược Lan lạnh lùng, ngoan tuyệt mà Vu Thu Nguyệt bị dọa, nàng không tự chủ được mà không dám khóc lớn, chỉ nhỏ giọng nấc nấc, càng tỏ vẻ đáng thương.

– Vu Thu Nguyệt! Ngươi giả bộ đáng thương cái gì! Ta đã muốn đánh ngươi từ lâu rồi! Ngươi lúc nào cũng giả bộ bị ta coi thường mà trông thật đáng thương, hao hết tâm tư mà vu hãm ta. Ta nói cho ngươi! Vu Thu Nguyệt! Ta Tương Nhược Lan từ trước đến gì muốn đánh là đánh, muốn mắng thì mắng. Ta nghĩ gì sẽ làm thế. Ngươi nghĩ rằng ta cũng như ngươi, ngoài mặt tỏ ra nhu nhược kì thật trong bụng toàn tính kế phá họa! Chỉ biết dùng nước mắt để nhận đồng tình! Ta muốn coi thường ngươi, ta muốn đánh ngươi, ta sẽ quang minh chánh đại mà làm. Ta khinh thường thủ đoạn mờ ám của ngươi.

Tương Nhược Lan đã nhịn rất lâu, lần này nói ra thấy thật thống khoái, trong lòng vui sướng vô cùng.

– Tương Nhược Lan. Ngươi không những không biết hối cải còn dám đánh người trước mặt chúng ta. Ngươi thật sự nghĩ chúng ta sợ ngươi?

Cận Yên Nhiên thấy Tương Nhược Lan hoàn toàn không thèm để ý đến mình nên tức giận.

Tương Nhược Lan quay đầu nhìn nàng, nói thật, nàng nhịn tiểu cô “chính nghĩa” này quá lâu rồi.

– Tiểu cô, ngươi cảm giác ta coi thường nàng. Ta hỏi ngươi, từ đầu đến cuối con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta coi thường nàng. Chuyện lần này, ngươi ở đâu? Ngươi chính mắt trông thấy? Sao ngươi lại tin tưởng nàng như vậy? Là vì nàng bị thương? Nhưng ngươi cũng quên rồi, đây chỉ là bị bỏng cũng chẳng có gì, cùng lắm chỉ là vết thương nhỏ, đổi lại được ngươi toàn tâm toàn ý tín nhiệm, vết thương này chịu cũng đáng. Tiểu cô, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, cập kê rồi cũng xuất giá, cũng có mẹ chồng, nếu người ta vừa khóc ngươi đã tin tưởng nàng, đến lúc đó, ngươi chính là người chịu đau khổ (quá chuẩn luôn)

– Tương Nhược Lan, ngươi……

Cận Yên Nhiên tức giận vô cùng, nàng chạy đến bên cạnh thái phu nhân, kéo tay bà, mắt đỏ hồng nói:

– Mẫu thân! Người xem nàng nói đó. Mẫu thân, ngươi mau gọi người đến đánh nàng.

Thái phu nhân vỗ vỗ lưng Cận Yên Nhiên, nhỏ giọng an ủi vài câu, ngầng đầu nhìn Tương Nhược Lan, lãnh đạm nói:

– Nhược Lan, ngươi đừng quá đáng! Trước mặt ta cũng dám đánh người, trong mắt ngươi còn có mẹ chồng này.

Vương thị nhân cơ hội đổ dầu vào lửa nói:

– Trước mặt thái phu nhân cũng dám đánh người đủ biết nàng kiêu ngạo thế nào! Không cần phải nói nữa, chuyện lần này nhất định là nàng cố ý.

Tương Nhược Lan quay đầu trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh một tiếng nói:

– Vương thị, chuyện đại phòng chúng ta bao giờ thì đến lượt ngươi nói. Ta đường đường là nhất phẩm phu nhân, bao giờ thì đến lượt ngươi chỉ thẳng vào mặt! Ngươi hao tâm bán lực diễn xuất như thế chẳng lẽ nghĩ rằng ta không biết tâm tư của ngươi? Ngươi chỉ là phụ nhân ngu xuẩn thôi. Cẩn thận trộm gà không được mà lại mất một nắm thóc!

Vương thị bị nàng nói đúng tâm tư, chột dạ, khí thế khi nãy tan biến, vội ngồi xuống rồi ngập ngừng nói:

– Ta có tâm tư gì, tất cả đều là vì Cận gia….

Nói xong, len lén nhìn thoáng qua sắc mặt thái phu nhân, đột nhiên cảm giác như đang ngồi trên gai.

Tương Nhược Lan không thèm nhìn nàng, quay đầu nhìn thái phu nhân nói:

– Mẫu thân! Người biết con trước kia như thế nào rồi. Tương Nhược Lan ta sợ dĩ có tiếng ác như thế vì ta thẳng thắn, không biết thế nào là giả bộ. Nhưng từ khi ta gả vào Hầu phủ, ta vẫn nghĩ thay đổi bản thân, thay đổi ấn tượng của các ngươi, ta vẫn cố gắng để các ngươi tiếp nhận. Nhưng không có nghĩa là ta chịu người khác ô miệt! Môt lần lại một lần, hoàn toàn không biết thu liễm! Buồn cười, Tương Nhược Lan ta muốn coi thường một thiếp thất cần gì phải lòng vòng như thế? Mẫu thân, chuyện lần này hoàn toàn không liên quan đến ta. Vu Thu Nguyệt vì sao lại bị thương chính nàng tự hiểu. Nếu ta có chủ tâm thì sẽ như khi nãy hất thẳng vào mặt nàng, nàng có thể né tránh? Còn có thể ngồi đây khóc lóc giả bộ đáng thương?

Vu Thu Nguyệt nghe thế vội bước lên hai bước, quỳ xuống trước mặt thái phu nhân:

– Thái phu nhân, ta vốn không muốn làm lớn chuyện, không muốn tỷ tỷ bị trừng phạt. Ta thật tình thích Hầu gia, muốn cùng Hầu gia chung một chỗ mới làm thiếp, ta sao có thể như tỷ tỷ nói, cố ý khiến nhà cửa không yên? Tỷ tỷ nói ta giả tạo thật sự là hiểu lầm ta. Vu Thu Nguyệt ta là người như thế nào mọi người đều hiểu

Nàng quay đầu nhìn Tương Nhược Lan nói:

– Vừa nãy tỷ tỷ nói lung tung sao có thể bôi nhọ ta.

Tương Nhược Lan cúi đầu nhìn nàng, cười lạnh một tiếng nói:

– Vu Thu Nguyệt, ngươi không nên mở miệng lại nói làm thiếp làm thiếp như là cực kì bị ủy khuất. Đúng! Chính thât ta là ta buộc Hoàng thượng dụ chỉ tứ hôn, đó là bản lãnh của ta, ngươi không làm được. Chính là ta chưa bao giờ bức ngươi làm thiếp. Theo ta biết, là ngươi cam tâm tình nguyện vào làm thiếp. Nếu ngươi thấy ủy khuất, không hài lòng thì không cần bước vào cửa nhà. Nhưng ngươi đã vào thì phải nhận mệnh. Ngươi hầu hạ Hầu gia cho tốt, sinh nhi dục nữ, ai cũng không coi thường ngươi. Ngươi cho rằng không ai biết thủ đoạn của ngươi! Ngươi nghĩ rằng Tương Nhược Lan ta là kẻ ngu ngốc, không phải là đối thủ của ngươi, có thể dễ dàng đá ta đi. Ta nói cho ngươi, ta Tương Nhược Lan dù tính tình phóng túng nhưng không phải là đứa ngốc, ngươi chọc vào ta? Ngươi cũng không nghĩ lại Tương Nhược Lan ta là ai, là ngươi muốn làm gì thì làm? Hôm nay ta chỉ cho ngươi một bạt tai, lần sau ngươi còn tính kế với ta, hư hừ.

Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt, cười lạnh hai tiếng, khiến Vu Thu Nguyệt sợ hãi:

– Tương Nhược Lan ta danh tiếng nhiều năm như thế cũng không phải vô duyên vô cớ, ngươi có lá gan này thì cứ thử xem.

Những người trong sảnh cũng bị khí thế của Tương Nhược Lan ép mà không nói ra lời. Vương thị co đầu rụt cổ không dám nhìn, Cận Yên Nhiên bị nàng nói liên tiếp mà không nói được gì, thái phu nhân âm trầm nghiêm mặt, mím môi, ánh mắt lóe lên.

Bốn nha hoàn đang quỳ, Ánh Tuyết và Liên Kiều sùng kính nhìn chủ tử, Lệ Châu, Tiểu Thanh thì mặt tái nhợt, cả người run rẩy.

Mà đặc sắc nhất chính là Vu Thu Nguyệt, mặt nàng lúc xanh lúc trắng, nghĩ muốn giải thích, phản bác nhưng thật sự không dám. Nàng thật sự Tương Nhược Lan tức giận mà gây bất lợi cho mình.

Nàng đột nhiên cảm giác được mình rất nhỏ bé, vốn tưởng tâm cơ thủ đoạn của mình là rất cao. Nhưng trước mặt Tương Nhược Lan lại chỉ như một trò đùa.

Tương Nhược Lan hít sâu một hơi, nói với thái phu nhân:

– Thái phu nhân, Nhược Lan đã nói hết lời, tin hay không tin, tin thái phu nhân tự có suy nghĩ của mình, Nhược Lan cáo lui!

Nói xong, nàng gọi Ánh Tuyết và Liên Kiều đang quỳ dậy, không quay đầu đi thẳng ra Tùng Hương viện.

Trở lại Thu Đường viện, Tương Nhược Lan mặt không thay đổi đi vào phòng, sai:

– Ánh Tuyết, mang roi của ta ra.

Ánh Tuyết đưa roi cho Tương Nhược Lan.

Tương Nhược Lan nhận roi dùng sức rung lên, roi “vút” một tiếng vung một vòng trong không trung rồi đập thẳng xuống đất.

Nói ta là bát phụ? Hôm nay ta ngang ngược cho các ngươi xem, nếu ai dám đụng đến một sợi tóc gáy của ta…

Lão nương nhổ răng ngươi!