Cảnh Thúy viên là tiểu viện phong cảnh đẹp như trong tranh, tuy không lớn nhưng vị trí rất tốt, cách đó không xa là hồ nước, lúc nào cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp. Hơn nữa, vừa sang mùa hạ, từ mặt hồ thổi tới từng trận gió mát khiến người ta thư thái toàn thân.

Tiểu viện này nguyên là thư phòng của lão Hầu gia, sau khi lão Hầu gia qua đời thì thành thư phòng của Cận Thiệu Khang, sau này Cận Yên Nhiên lớn lên thích cảnh trí nơi đây, Cận Thiệu Khang thương yêu muội muội nên chuyển thư phòng đến Sở thiên các, đem tiểu viện này cho muội muội ở.

Lúc này Cận Yên Nhiên đang ngồi ở bàn sách, trong lòng tức giận sao chép Bàn Nữ kinh, bên cạnh là những tờ giấy chữ viết tú nhã, đây là thành quả một ngày của nàng.

Ngoài cửa có tiếng nha hoàn Đông Tuyết thông báo:

– Tiểu thư, Hầu gia tới!

Cận Yên Nhiên bĩu môi không ngẩng lên, tiếp tục viết, bộ dáng đầy vẻ tức giận.

Cửa “cót két” một tiếng, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc.

Cận Yên Nhiên vẫn không ngẩng đầu, tay viết chữ không ngừng.

– Sao thế, còn đang giận ca ca, thật sự không để ý đến ca ca sao?

Bên tai truyền đến tiếng Cận Thiệu Khang ôn nhu. Cận Yên Nhiên không hiểu sao mắt đỏ bừng, nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang, nước mắt rơm rớm:

– Ca ca bây giờ không thương Yên Nhiên nữa. ca ca coi thường người.

Cận Thiệu Khang cười cười, đi tới bên bàn, dưới ánh nến cẩn thận nhìn một chút rồi khen:

– Chữ Yên Nhiên càng ngày càng đẹp.

Nghe ca ca khen sắc mặt Cận Yên Nhiên mới hơi tốt lên chút, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Cận Thiệu Khang, sẵng giọng:

– Đây cũng nhờ công của ca ca, lần nào cũng phạt người ta chép Bàn Nữ kinh, bây giờ ta có thể đọc Bàn Nữ kinh như cháo chảy rồi.

Cận Thiệu Khang buông tờ giấy trong tay, chỗ chỗ lại tập giấy muội muỗi đã viết, ôn nhu nói:

– Đó không phải là tốt cho ngươi sao, con gái phải có quy củ sau này mới được phu quân yêu thương, mẹ chồng sủng ái

Cận Yên Nhiên là người trực tính, thấy ca ca đến đây thăm nàng, bây giờ lại còn ôn nhu nói chuyện với nàng, sự tức giận trong lòng tiêu tán hơn nửa. Nàng ngẩng đầu, nhìn Cận Thiệu Khang cười nói:

– Tựa như Thu Nguyệt tẩu tẩu, đúng không?

Thu Nguyệt? Cận Thiệu Khang nhớ ra những biểu hiện hiền lương đại độ của Vu Thu Nguyệt mà hơi gật đầu.

Cận Yên Nhiên cao hứng, buông bút nói:

– Thu Nguyệt tẩu tẩu là nữ tử xinh đẹp, hiền huệ, thiện lương nhất (ọe) mà ta gặp. Từ chính thất biến thành thiếp cũng không một câu oán hận, vẫn nhỏ giọng nhẫn nhịn Tương Nhược Lan, nếu đổi là ta nhất định không làm được.

Thật sự không có nửa câu oán hận -? Cận Thiệu Khang nhớ lại lời nói của Vu Thu Nguyệt trong Tùng Hương viện, chỉ sợ lòng nàng cũng không bình tĩnh như vậy. Nhưng như Yên Nhiên nói, từ chính thất thành thiếp thất sao lại không có nửa câu oán hận?

Nhắc tới chuyện này, Cận Thiệu Khang nhớ ra mục đích tới đây, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn nàng nghiêm mặt nói:

– Yên Nhiên, ta biết ngươi không thích Tương Nhược Lan, chính là bây giờ nàng đã là Hầu phu nhân thánh chỉ ngự ban, sau này ngươi không thể không quy không củ với nàng như thế nữa. Những lời nói của ngươi đều bị hạ nhân nhìn thấy, nếu truyền ra ngoài thì mọi người sẽ coi ngươi như thế nào? Ca ca cũng không phải muốn phạt ngươi, chỉ là muốn cho ngươi biết, ngươi còn vô lễ như vậy thì người bị tổn thương cuối cùng chính là ngươi.

Cận Yên Nhiên cảm giác được ca ca quan tâm, trong lòng cảm động, nàng tựa vào Cận Thiệu Khang giống như hồi còn nhỏ, cảm giác thật an toàn. Nàng nhẹ nhàng nói:

– Ca ca, ngươi biết ta tại sao chán ghét Tương Nhược Lan như vậy? Ta ghét nàng không phải vì nàng trước kia hung ác, cũng không phải tính cách nàng điêu ngoa. Mà bởi vì, nàng đã phá hỏng hạnh phúc của ca ca.

– Ca ca và Thu Nguyệt tẩu tẩu trai tài gái sắc, ông trời tác hợp. Ta vẫn nhớ lần đầu tiên Thu Nguyệt tẩu tẩu tới phủ, ta thấy ngươi cùng nàng gặp nhau sau hoa viên, lúc ấy cảnh tượng đẹp như bức tranh. Vẻ mặt ca ca rất ôn hòa, các ngươi nói chuyện rất vui vẻ. Lúc ấy ta nghĩ, nếu ca ca có thể lấy một nữ tử xinh đẹp, ôn nhu như vậy làm thê tử, trò chuyện vui vẻ, cầm sắt cùng minh như vậy cả đời ca ca nhất định rất hạnh phúc.

Giọng Cận Yên Nhiên nhẹ nhàng đầu tình cảm, Cận Thiệu Khang nghe xong không nhịn được vươn tay vỗ vỗ đầu nàng. Trí nhớ cũng theo về ngày đó, hắn gặp Vu Thu Nguyệt, chỉ tùy tiện hàn huyên một lúc, Vu Thu Nguyệt xuất khẩu thành thơ khiến hắn rất ngạc nhiên tài hoa của nàng. Nhớ lại, khi ấy tâm tình hắn rất bình tĩnh, không rung không động. Không lâu sau, mẫu thân nhắc tới chuyện cầu thân với nàng, hắn đáp ứng vì hắn cảm giác nếu Vu Thu Nguyệt làm thê tử của hắn rất thích hợp. nếu không có Tương Nhược Lan làm thay đổi cục thế, có lẽ hắn cùng Vu Thu Nguyệt sẽ như lời Cận Yên Nhiên: cầm sắt cùng minh (buồn nôn)

Nhưng khi Tương Nhược Lan bức hôn, lúc ấy Vu Thu Nguyệt khóc nói với mình, chỉ cần có thể cùng hắn ở chung nàng nguyện ý làm thiếp. Lúc đó hắn thật sự cảm động mới thỉnh cầu Hoàng thượng ban nàng làm bình thê….

– Nhưng tất cả đều bị Tương Nhược Lan phá hỏng!

Cận Yên Nhiên hận nói:

– Nàng sao xứng với ca ca? Nhưng lại ngang ngạnh chen vào giữa ca ca và Thu Nguyệt tẩu tẩu làm tâm lý Thu Nguyệt tẩu tẩu không thoải mái. Nữ tử ca ca thích lại bị nàng đè đầu, luôn chịu sự coi thường của nàng, ca ca sao có thể vui vẻ? Giống như bức tranh đẹp bị người ta vẽ mực lung tung lên, tất cả mỹ cảm cũng đều bị phá hỏng. Cho nên ta chán ghét nàng, thấy nàng dương dương đắc ý thì chỉ muốn mắng nàng.

Thấy muội muội nghiến răng nghiến lợi nói xấu Tương Nhược Lan, trong lòng hắn đột nhiên không thoải mái, hắn rút tay về, do dự nói:

– Thật ra…. Nàng đã rất cố gắng.

Hắn nhớ đến ngày đó nhìn thấy nàng chăm chú luyện tập bước đi, một lần sai lại một lần sửa, đầu đầy mồ hôi nhưng cũng không ngừng nghỉ.

Cận Yên Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu:

– Ca ca, ngươi tới đây là để nói hộ nàng?

Trong lòng Cận Thiệu Khang có chút phiền chán, hắn đứng dậy, ánh mắt khôi phục sự trấn định, im lặng.

– Thời gian không còn sớm, ngươi cũng đừng viết quá muộn, cẩn thận hại mắt.

Nói xong phất tay áo rời khỏi phòng muội muội.

Cận Yên Nhiên trợn to mắt nhìn bóng lưng Cận Thiệu Khang, thật lâu tinh thần cũng chưa hồi phục lại.

***

Vu Thu Nguyệt đang thưởng thức bình hoa lưu kim pháp lang từ Cổ Bảo trai. Nàng dù chỉ là thiếp nhưng thái phu nhân rất rộng rãi với nàng, biết nàng thích đồ cổ, liền sai chưởng quỹ (chủ) Cổ Bảo trai đưa trân phẩm đến cho nàng lựa chọn.

Lúc này, nha hoàn Lệ Châu mới được thăng làm đại nha hoàn vội vàng đến nói: Hầu gia giữa trưa đến Thu Đường viện.

Vu Thu Nguyệt trong lòng cả kinh, trượt tay. “Choang” một tiếng, đôi bình hoa giá trị mấy trăm lạng bạc lập tức rơi xuống đất, vỡ tan.

Trong lòng Vu Thu Nguyệt vừa tức vừa vội, lúc này bạt tai Lệ Châu:

– Nô tài chết bầm, ngươi không thể chờ ta buông bình hoa xuống rồi nói?

Lệ Châu quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ:

– Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội!

Lúc này, mấy nha hoàn nghe tiếng động vội chạy đến, nha hoàn Nguyệt Đào do thái phu nhân sai đến cũng tới nơi.

Nguyệt Đào nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất hỏi:

– Di nương, xảy ra chuyện gì?

Vu Thu Nguyệt vội vàng thu hồi vẻ mặt tức giận, chỉ vào Lệ Châu đang quỳ nói:

– Lệ Châu không cẩn thận đánh vỡ bình hoa.

Nguyệt Đào thoáng nhìn Lệ Châu mặt sưng đỏ một bên không nói gì, chỉ sai tiểu nha hoàn đem dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó, xoay người lui ra ngoài.

Vu Thu Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Nguyệt Đào, nghiến răng nói:

– Thật đúng là không chỗ nào không có mặt

Sau đó đi tới bên cạnh Lệ Châu, đè thấp giọng hỏi:

– Hầu gia ở đó bao lâu?

– Nghe nói ngồi trong đó không lâu thì đi ra.

Vu Thu Nguyệt cắn môi, âm âm độc độc nói:

– Bát phụ, thế mà dám muốn đoạt Hầu gia cùng ta, còn không soi lại gương.