Chương 21: Bất Ngờ

Sắc mặt Cận Thiệu Khang ngay lập tức trầm xuống, hắn nhìn thẳng Tương Nhược Lan, trên người toát ra trận khí lạnh lẽo như có thể đánh sâu vào lòng người khác.

– Tương Nhược Lan có người nói chuyện với phu quân như vậy? Chồng nói chỉ được phép nghe, chồng giận không thể cãi lại, nhẫn khí thấp giọng (không được tức, phải nói nhẹ). Ngay cả đạo lí cơ bản này ngươi cũng không hiểu?

Chồng tức giận không được cãi lại…?

Té xỉu~~

Tương Nhược Lan tức đến muốn cười to, người này đang nói cái gì? Hắn là một nam nhân phong kiến điển hình. Đồ cổ lỗ sĩ

Tương Nhược Lan hừ nhẹ, không thèm để ý đến đồ cổ bên cạnh, quay mặt đi, vô thức kéo rèm cửa nhìn ra ngoài.

Ai ngờ người kế bên vẫn không hài lòng, lại lạnh lùng nói:

– Ngồi xe ngựa không nên vén rèm cửa, không nên tùy tiện nhìn ra bên ngoài, đừng để người người nhìn thấy bộ dáng của ngươi. Đây là đạo lí trẻ con lên ba cũng biết mà ngươi cũng không biết.

Tương Nhược Lan không nhúc nhích coi như không nghe thấy.

Gân trán Cận Thiệu Khang giật giật, cao giọng:

– Tương Nhược Lan, ta đang nói chuyện với ngươi.

Tương Nhược Lan vẫn không để ý tới hắn

Cận Thiệu Khang không thể nhịn được nữa, quát lớn: Tương Nhược Lan!

Tương Nhược Lan lúc này mới quay đầu lại, ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, vẻ mặt vô tội:

– Hầu gia không phải vừa nói chồng nói thì phải nghe, chồng tức giận không được cãi lại. Ta đang lắng nghe, đang nhẫn khí thấp giọng mà, sao lại thành sai rồi?

Cận Thiệu Khang cảm thấy thật đau đầu, trong óc như có sợi gân không ngừng giật giật. Khuôn mặt tuấn tú từ trắng thành xanh, từ xanh thành đỏ rồi lại trắng bệch (tắc kè hoaJ)), ngực phập phồng kịch liệt rồi hít sâu một hơi, quay đầu đi không nhìn Tương Nhược Lan một lần

Tương Nhược Lan quay mặt đi, nhịn cười đến co rút mặt lại, nghĩ đến lúc hắn tức giận sắc mặt hết xanh lại đỏ mà trong lòng chỉ có một chữ : Sướng!

Còn chưa vui vẻ đủ, bên tai lại truyền đến giọng nói đáng ghét của hắn:

– Tương Nhược Lan, ta rất tò mò, ngươi dùng 10 ngày thì sẽ đem quy củ học thành dạng gì?

Tương Nhược Lan quay đầu, nhìn hắn:

– Đủ để mẫu thân đồng ý cho ta xuất hiện trong trà hội.

Cận Thiệu Khang cười lạnh một tiếng:

– Ta rất nghi ngờ.

– Ô! Tương Nhược Lan như con mèo bị chọc giận mà tức đến dựng đứng lông:- Hầu gia không ngại đánh cuộc với ta chứ

Đánh cuộc? Cận Thiệu Khang hừ lạnh một tiếng, vừa nghe đến trò đùa này, Cận Thiệu Khang hắn chẳng lẽ lại chơi cái loại này sao? Nhưng miệng như không khống chế mà nói:

– Được! Nếu ngươi thua thì chép Bàn Nữ kinh 100 lần

– Được! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nếu ta thắng Hầu gia phải làm cho ta một việc.

Cận Thiệu Khang nhíu mày, nhàn nhạt nói:

– Không có ngày đó đâu.

Tương Nhược Lan cười lạnh một tiếng:

– Tới lúc đó mới biết.

Hai người đều quay đầu, quay lưng lại nhau không thèm để ý.

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên rung lên, Tương Nhược Lan chới với muốn nắm lấy gì đó để trụ lại nhưng bốn phía trống trơn. Hao hết toàn lực mới ổn định lại người. Tay vỗ vỗ ngực còn chưa kịp kêu “may mắn” thì xe lại rung lên.

Lúc này, Tương Nhược Lan không thể trụ vững, cả người theo quán tính ngã vào lòng Cận Thiệu Khang.

Xe lắc lư vài cái rồi lại ổn định, tiếp tục đi tới, bên ngoài Tương Tử An đánh xe hỏi:

– Hầu gia, vừa nãy vì tránh một đàn bò nên xe mới không ổn định, Hầu gia không có chuyện gì chứ.

Bên trong xe im lặng hồi lâu rồi truyền ra tiếng nói buồn bực của An Viễn Hầu:

– Không có việc gì…

Tương Tử An nghe nói rồi buông tâm, lại đánh xe vội vã đi tiếp.

Bên trong xe

Tương Nhược Lan nằm dọc trên đùi Cận Thiệu Khang, tay chống vào ngực hắn, cách lớp quần áo mỏng vẫn có thể cảm giác được độ ấm trong ngực hắn. Chóp mũi có mùi hương nhàn nhạt, xa lạ khiến nàng hơi đỏ mặt, tim đập. Hơi thở của hắn như ánh mặt trời lại như cỏ xanh có một loại hơi thở nam tính, đặc biệt

Mặt Tương Nhược Lan hơi đỏ, hai kiếp làm người, lần đầu tiên gần gũi một người con trai như thế…..

Nàng ngây ngốc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến người khác ngây dại, trong mắt hắn tràn đầy chán ghét, hắn cay mày, môi nhếch lên thấp giọng nói:

– Còn không mau đứng lên.

Tương Nhược Lan như tỉnh mộng, mặt đỏ bừng, miệng liên thanh xin lỗi:

– Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ta lập tức ngồi dậy.

Vừa nói, tay chân luống cuống dãy dụa muốn ngồi dậy.

Tương Nhược Lan nóng lòng, tay để bên hông hắn định mượn lực đứng dậy nhưng bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười buồn bực rồi tiếng Cận Thiệu Khang tức giận:

– Dừng. Đừng có sờ loạn.

– Ta không sờ.

Tương Nhược Lan mặt tái như gan lợn, vội vàng giải thích, càng nóng lòng muốn đứng dậy, tay bên hông hắn lại dùng lực một chút.

– Haha, buồn quá, Tương Nhược Lan, ngươi đáng chết… đừng có sờ loạn….hahaha.

Cận Thiệu Khang cười không ngừng, thân thể giãy dụa muốn đẩy nàng ra nhưng lại buồn không chịu được, cả người không chút khí lực. Giãy dụa lại vô thức mà ôm lấy Tương Nhược Lan.

Tương Nhược Lan bị hắn ôm vừa thẹn vừa tức, ngẩng đầu định mắng:

– Ngươi là sắc…

Nhưng ánh mắt vừa nhìn đến khuôn mặt hắn thì nàng không nhớ nàng phải nói gì nữa…

Chỉ là kinh ngạc địa nhìn mặt hắn

Hắn đang cười

Thì ra hắn cười rộ lên lại đẹp như vậy, như hoa nở buổi sáng mùa xuân, như trăng mùa thu. Hắn cười rộ lên khiến đôi mắt híp lại, môi cong lên thật đẹp lộ ra hàm răng trắng bóng. Khiến người khác không chịu được chính là. Hắn … hắn còn có má lúm đồng tiền.

Má phải có một vết lúm nho nhỏ, tròn tròn như ẩn như hiện.

Bình thường không cười nên không phát hiện được, mà bây giờ má lúm đồng tiền kia như một đóa hoa, tản mát ra mị lực câu hồn đoạt phách.

Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy tim như đập thật khác lạ, vừa trầm xuống lại vừa điên cuồng nhảy nhót.

Bất tri bất giác Tương Nhược Lan không giãy dụa nữa, nàng ngừng giãy Cận Thiệu Khang cũng dần ngừng cười, hắn thở dồn dập, bụng có chút đau. Ngay lập tức lại phát hiện mình và Tương Nhược Lan lại thân mật như thế.

Chương 22: Về Nhà 2

Trong ấn tượng của Cận Thiệu Khang, Tương Nhược Lan là một kẻ không tu dưỡng, không đức hạnh, thô lỗ là một bát phụ. Hắn vẫn nhớ rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Khi đó nàng đứng bên đường cái, bưng đầu, bân cạnh là một nam tử như sắp đánh nàng. Cận Thiệu Khang đường đường là một thân nam tử đương nhiên không thể nhìn nam nhân đánh phụ nữ mà không để ý đến, lập tức tiến lên khuyên can.

Tương Nhược Lan vừa có người làm chỗ dựa lập tức nhặt chiếc roi trên mặt đất vung qua, miệng chửi một chuỗi những lời khó lọt tai khiến Cận Thiệu Khang ngây ngốc đứng nhìn. Sau này mới biết Tương Nhược Lan bị đánh là tự làm tự chịu vì nàng đã làm nhục người ta trước mặt nhiều người.

Hắn vĩnh viễn không thể quên được khuôn mặt nàng khi ấy: dữ tợn, vặn vẹo, ánh mắt đầy sự hung ác. Ánh mắt ấy khiến hắn thật sự rất chán ghét nàng.

Nhưng bây giờ, khuôn mặt khiến hắn chán ghét tận cốt tủy lại xuất hiện một vẻ mặt hắn không thể nào tưởng tượng được.

Nàng mở to hai mắt nhìn mình, đôi mày giãn ra, không có sự hung ác trong trí nhớ, đôi mắt trắng đen phân minh lại ẩn dưới một lớp sương mù bàng bạc, mông lung như sương khói trên mặt hồ, ánh mắt sáng lóe ra như bầu trời đêm khiến người ta không nhịn được mà chìm sâu trong đó, quên hết tất thảy.

Hắn không nghĩ tới đôi mắt của con người cũng sẽ chứa đựng nhiều tâm tình như vậy. Mà ánh mắt này lại như biết nói. Trong mắt nàng hắn cảm nhận được sự cảm động, si mê thậm chí là vô tội, nhu nhược… đủ loại tình cảm phức tạp không nói rõ khiến hắn như mê mê mang mang.

Cận Thiệu Khang quên cả hô hấp, kinh ngạc nhìn đôi mắt đen như hắc ngọc kia. Nhất thời quên mất đang ở đâu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa hồ như ngưng lại.

Xe ngựa bất tri bất giác dừng lại, sau đó, Tương Tử An ở bên ngoài kéo rèm cửa, thò đầu vào:

– Hầu gia…..

Hai từ như tắc nghẹn, trên mặt lộ ra bộ dáng như gặp quỷ

Hai người trong xe như được đánh thức, không khí mập mờ lập tức tiêu tán giống như từ trước đến giờ chưa từng tồn tại. Cận Thiệu Khang đẩy tay, tình thế cấp bách không để ý khống chế lực đạo khiến Tương Nhược Lan “phanh” một tiếng đụng vào thành xe ngựa đau đến hô to ai oán.

Bên kia, Tương Tử An xấu hổ cười cười:

– Đến….đến rồi, ta…ta đi trước xem một chút.

Sau đó rụt cổ đi ra ngoài, trên mặt vẫn còn chút hoảng sợ.

Không phải nói Hầu gia chán ghét Tương Nhược Lan, đêm động phòng hoa chúc cũng không để ý đến nàng? Vậy chuyện khi nãy hắn nhìn thấy là sao?

Quá quỷ dị! quá quỷ dị! Đợi tí nữa phải nói với cha mới được.

Bên trong xe, Tương Nhược Lan bị đụng đầu đau đến choáng váng, hai mắt tối sầm lại. Nếu không phải trên vách xe ngựa có nguyễn điếm thì đã sớm ngất rồi. Lúc này nàng đem sự kinh diễm, cảm động khi nãy vứt lên chính tầng mây, trong lòng chỉ còn lại sự tức giận vô cùng.

Tương Nhược Lan tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Cận Thiệu Khang:

– Này, ngươi không nhẹ nhàng một chút được sao? Nam nhân đi động tay với phụ nữ, rất có bản lãnh nhỉ.

Cận Thiệu Khang cũng có chút hối hận chính mình đã quá tay nhưng những lời của Tương Nhược Lan khiến hắn không có đường xuống thang. Hắn đường đường là An Viễn hầu sao có thể trước mặt người phụ nữ của mình mà thấp giọng nhẹ nhàng, huống chi đây lại còn là Tương Nhược Lan. Cận Thiệu Khang lập tức trầm mặt, lạnh lùng:

– Nếu hành vi của ngươi đúng đắn một chút thì đã không tự rước nhục.

Nói xong, liền đứng lên khom lưng xuống xe ngựa.

Phía sau, Tương Nhược Lan tức phát điên, không để ý gì kêu lên:

– Ta không đứng đắn? Trách ta sao? Còn nữa, khi nãy là ai ôm ta không buông tay? Còn nói ta không đứng đắn. Buồn cười chết người.

Tương Nhược Lan từng lời nói đều rơi vào tai người bên ngoài. Bọn hạ nhân Tương gia sao không tự biết tính tình tiểu thư, nhưng những lời nàng nói quá mức kinh ngạc khiến mọi người đều bưng miệng cười trộm

Cận Thiệu Khang nghe những lời của nàng mà thiếu chút nữa té ngã, thật vất vả đứng vững lại, vừa ngẩng đầu đã thấy mọi người đang cười trộm. Hắn lâu nay vẫn tuân quy đạo củ (tuân thủ quy củ), chưa bao giờ có chút sai sót, bây giờ lại thành trò cười thế này. Mặt hắn lập tức đen sì lại, huyệt Thái Dương đột nhiên giật giật, hận không thể lột da rút gân đôi tay gây họa này.

Ánh mắt hắn âm lệ (đáng sợ) đảo qua mọi người khiến ai nấy rét lạnh, không hẹn mà ngừng cười, cúi đầu.

Tương Tử An thấy Hầu gia tức giận vội đi tới quát bọn hạ nhân:

– Cười cái gì? Dám bất kính với Hầu gia. Chán sống sao.

Bọn hạ nhân vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha. Một phen như vậy khiến những người qua đường đều dừng lại chỉ trỏ, bình luận.

Cận Thiệu Khang thấy chuyện càng lúc càng lớn, mình bị Tương Nhược Lan biến thành trò cười, tức giận đến ngực như muốn nổ tung. Hắn trong lòng thầm mắng vài tiếng bát phụ rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn Tương Tử An, vung tay áo đi vào phủ.

Tương Tử An lau mồ hôi lạnh, quay đầu sai người đỡ Tương Nhược Lan xuống rồi lo lắng nói:

– Cô nãi nãi của ta ơi, đang tốt lành sao ngươi lại chọc giận Hầu gia.

Tương Nhược Lan vừa được Hồng Hạnh đỡ vừa cười nói với Tương Tử An:

– Chúng ta đùa thôi, không có việc gì, không có việc gì.

Để người ta biết phu quân không chịu để ý đến mình chẳng lẽ rất có thể diện?

Tương Tử An nhớ ra bộ dáng thân thiết của bọn họ khi nãy nên cũng tin lời của Tương Nhược Lan.

Cận Thiệu Khang cùng Tương Nhược Lan một trước một sau vào Tương phủ.

Tương phủ phú quý không bằng Hầu phủ nhưng đình đài lầu các, bài trí cũng rất trang nhã.

Tương Hoài Viễn đứng ở cửa đại sảnh đón hai người.

Tương Hoài Viễn ước chừng hơn bốn mươi tuổi, bụng to, cổ béo, trên mặt đầy vẻ tươi cười lấy lòng đón hai người vào.

Cận Thiệu Khang ở lại đại sảnh. Tương Nhược Lan sau khi hành lễ với Tương Hoài Viễn thì đi vào nội thất đã thấy bá mẫu Kiều thị

Kiều thị hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng mịn, mi thanh mục tú, mặc áo lụa kim qua điệp văn (bướm bay lượn), quần cũng màu vàng, tóc búi cao cài trâm vàng, trên mặt mỉm cười đoan trang nhưng lại khiến người khác có cảm giác đây là người đàn bà khôn khéo.

Bà ngồi ở ghế hồng mộc khắc hoa, bên cạnh có một tiểu cô nương 15,16 tuổi. Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn, da dẻ trắng trẻo, mắt hạnh mày liễu, miệng nhỏ nhắn như anh đào, là một mĩ nhân cổ đại điển hình. Trong trí nhớ Tương Nhược Lan hiện lên đây là ái nữ của Kiều thị, là đường muội của Tương Nhược Lan – Tương Phinh Đình. Lúc này Tương Phinh Đình cười khanh khách nhìn nàng.

Thấy Tương Nhược Lan vào, Kiều thị không nói chỉ cười, đứng lên kéo Tương Nhược Lan đến bên cạnh rồi ngồi xuống, thân thiết hỏi mấy câu như là: “sống thế nào? Có quen không? Hầu gia đối với ngươi thế nào?” tựa như mẫu thân với nữ nhi đầy sự hòa ái.

Tương Nhược Lan không có thói quen kể khổ, cho dù có kể khổ cũng không phải là với kẻ đã chiếm đoạt tài sản của nàng, lập tức tươi cười nói tất cả đều tốt.

Trong ấn tượng Tương Nhược Lan, Kiều thị đối xử với nàng rất rộng lượng, cái ăn cái mặc của nàng so với Tương Phinh Đình chỉ hơn chứ không kém. Nhưng dù Kiều thị thân thiết hòa ái cũng khiến Tương Nhược Lan không chút thoải mái. Nàng cảm giác được người ở sau lưng tính toán, chiếm đoạt tài sản của cháu mình tuyệt không phải là người thật tâm đối xử tốt với mình.

Cùng Kiều thị hàn huyên một hồi, Tương Phinh Đình lại kéo nàng đến phòng mình. Tương Phinh Đình kéo nàng ngồi xuống bàn trà, sai nha hoàn bưng trà rồi sai tất cả hạ nhân đều lui xuống như muốn nói với Tương Nhược Lan chuyện tư mật gì đó.

Đến khi bọn nha hoàn đều đi hết, Tương Phinh Đình nhìn nàng, vươn tay cười nói:

– Đường tỷ, người tạ lễ muội thế nào đây?

– Tạ lễ cái gì? Tương Nhược Lan hồ đồ không hiểu

Tương Phinh Đình chớp chớp mắt, cười cổ quái:

– Nếu không phải ta dạy tỷ cách đó, tỷ bây giờ có thể như nguyện thành Hầu phu nhân sao?