Edit: Thanh Mục
"Cô và Úc Diêu, quen nhau như thế nào?"
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, Liên Y dường như rất hứng thú với cô, hoặc là nói, đối với quan hệ của cô và Úc Diêu rất hứng thú, "Cô Liên, hôm nay không phải nên nói về cô sao?"
"Cũng không cần cố ý như vậy, chúng ta kết giao bạn bè không tốt sao? Sau này có nhiều cơ hội để nói về công việc." Lời này, Liên Y nói cũng không tự nhiên, nàng chỉ là không tự chủ được muốn biết, người Úc Diêu nhìn trúng sẽ là một người như thế nào.
Tô Mặc Ngôn luôn cảm thấy có chuyện trong lời nói của Liên Y, xưa nay cô không thích giao tiếp với người quanh co lòng vòng.
Nói cách khác, cô không thích Liên Y.
"Tôi và Úc Diêu quen biết mười bảy năm."
Mười bảy năm, đáy mắt Tô Mặc Ngôn có chút ngoài ý muốn, dù sao ngày hôm qua khi Úc Diêu nhắc tới Liên Y, chỉ là một câu vân đạm phong khinh mang qua, làm sao giống như quen biết mười bảy năm.
"Cô ấy không nói với cô sao?"
"Không.

Vậy hai người là bạn cùng lớp?" Liên Y cũng ba mươi ba tuổi, Tô Mặc Ngôn rất dễ liên tưởng đến điểm này.

Nếu quen biết bạn bè mười bảy năm, thái độ của Úc Diêu đối với Liên Y như thế nào lại lạnh nhạt như vậy.
"Ừm." Liên Y lắc ly rượu, theo tính cách của Úc Diêu, làm sao có thể chủ động nhắc tới những chuyện giữa hai người, Liên Y suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi, "Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Bốn tháng." Đối với người khác, Tô Mặc Ngôn nói như vậy, mà trong lòng cô, tình cảm của cô và Úc Diêu không chỉ ở bên nhau bốn tháng này, chuyện xưa giữa cô và Úc Diêu, cũng không muốn nói quá nhiều cho người khác nghe.
Chỉ là bốn tháng, Liên Y cười, cô cảm thấy mình không nên nói chuyện với Tô Mặc Ngôn về đề tài Úc Diêu, nhưng chính là không cam lòng muốn đi tìm hiểu.

Trong mắt Liên Y, Úc Diêu và Tô Mặc Ngôn không xứng đôi, một nhiếp ảnh gia nhỏ chưa trưởng thành, nhỏ hơn nàng tám tuổi, có thể cho nàng hạnh phúc không?
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, "Làm sao hai người có thể đến với nhau?"
"Cô Liên." Mỗi câu nói của Liên Y đều đang đàm luận về Úc Diêu, mà vẻ mặt khi nhắc tới Úc Diêu...!Tô Mặc Ngôn không biết là mình quá mẫn cảm, hay là bụng dạ hẹp hòi, "Chúng ta chuyển đề tài đi."
Hai người trầm mặc, trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng dao nĩa nhẹ chạm vào đĩa ăn.
Liên Y từng ngụm từng ngụm ăn miếng bít tết, ăn không mùi vị, nhớ tới tối hôm qua ở khách sạn, ngẫu nhiên nhìn thấy Úc Diêu và Tô Mặc Ngôn ở cùng một chỗ thân thiết ái muội, trong lòng càng không có tư vị.
Tay trượt, dao và nĩa rơi xuống, rất thất thố.

"Cô bị làm sao vậy?" Tô Mặc Ngôn nhìn sắc mặt Liên Y có chút khó coi.
Liên Y lắc đầu, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, "Xin lỗi, tôi có việc gấp, đi trước."
Cuộc trò chuyện tối nay kết thúc nhanh hơn tưởng tượng của Tô Mặc Ngôn, khi Liên Y đi, Tô Mặc Ngôn cảm thấy tâm tình cô không ổn định lắm, vốn định tiễn cô, nhưng Liên Y một mực từ chối.
Đi ra khỏi nhà hàng phương Tây, Liên Y chặn một chiếc xe.
Tài xế lái xe đi qua phố cũ Ninh Thành, đi qua Ninh Thành đại danh đỉnh đỉnh S đại, con đường trước trường học này, biến hóa không lớn, cô đã từng cùng Úc Diêu tay trong tay, lần lượt đi qua.
Liên Y thổi gió, nhìn bóng đêm mênh mông, ngay cả sau đó hối hận biết sai, mà cô và Úc Diêu, cũng không trở về được.

Đây là đạo lý rất nhiều năm trước, Liên Y cũng đã hiểu được.

Nhưng Úc Diêu tựa như một cái gai nhỏ đâm vào ngón tay cô, mặc dù làm bộ làm như không thấy, mơ hồ vẫn có cảm giác.

Buổi tối, Tô Mặc Ngôn về nhà sớm hơn Úc Diêu.
Mở cửa, chào đón cô là dâu tây và bánh ngọt cô đơn cả ngày.
Úc Diêu đi ra cửa công ty, tám giờ, nàng gọi điện thoại cho tiểu yêu tinh, "Khi nào thì thì xong việc? Chị đi làm về rồi qua đón em."
Tô Mặc Ngôn lập người ở trên sofa, một trận im lặng, "Tan tầm muộn như vậy còn nói tới đón em?"
"Hả?"
"Em đã về đến nhà, chờ chị trở về."
"Được." Úc Diêu nghe thấy Tô Mặc Ngôn bên kia điện thoại phát ra một tiếng hôn môi khoa trương, nhịn không được cười.
Cúp điện thoại, Tô Mặc Ngôn nằm trên sofa trêu chọc mèo, cũng không phải nói mỗi ngày đều phải dính chặt vào nhau, Úc Diêu mỗi tuần có thể dành một ngày, nghỉ ngơi thật tốt, Tô Mặc Ngôn đều cảm thấy mỹ mãn.
Tối thứ Sáu, trên đường từ công ty về nhà, kẹt xe như bình thường.

Bốn mươi phút sau, Úc Diêu mới về đến nhà.
Mở cửa ra và thay giày.
Úc Diêu phóng mắt nhìn, Tô Mặc Ngôn nằm sấp trên sofa, ống ngọt nằm sấp bên chân Tô Mặc Ngôn, dâu tây trực tiếp ghé vào lưng Tô Mặc Ngôn, bầu không khí không biết hài hòa thế nào.
Ống ngọt dâu tây vừa nghe thấy động tĩnh, bất động thanh sắc đi về phía cửa, dính chặt.

Tô Mặc Ngôn quay đầu lại, Úc Diêu cúi đầu chọc mèo, cười ôn nhu như nước.
Bạn gái đối xử tốt với mèo tốt hơn với chính mình, phải làm gì? Tô Mặc Ngôn trong lòng than không công bằng, Úc Diêu vừa về đến nhà không phải đi nhìn cô, mà đi đánh nhau cùng khuê nữ.
Tô Mặc Ngôn từ trên ghế sofa bò dậy, "Bảo bối, bảo bối——"
Hiện tại gọi là bảo bối, hai con mèo mập không ai phản ứng với Tô Mặc Ngôn.
Dâu tây cùng ống ngọt đều tranh nhau cọ lên người Úc Diêu, cọ không được, liền lăn lộn bán manh trên mặt đất.
Úc tổng thật đúng là có một loại mị lực nhân cách đặc thù, khiến người mê đến thất mặn bát tố coi như xong, ngay cả mèo cũng vậy.
Tô Mặc Ngôn lại rầu rĩ ngã xuống sofa, nằm một bên nhìn, không nói lời nào.
Úc Diêu thấy Tô Mặc Ngôn giống như bị ủy khuất, đi đến bên sofa ngồi xuống, kéo tay cô sờ sờ, có chút lạnh lẽo, "Sao không mặc nhiều quần áo vào?"
Chị còn biết quan tâm em a? Tô Mặc Ngôn kéo tay Úc Diêu, mượn lực từ trên sofa ngồi dậy, lúc vừa chuẩn bị đi ôm Úc Diêu, dâu tây liền chui vào trong ngực Úc Diêu.
"Mẹ ôm——" Úc Diêu buông tay Tô Mặc Ngôn ra, thuận thế ôm lấy miếng thịt nhỏ trong ngực, sau khi ống ngọt dâu tây về nước, lại mập lên không ít, Úc Diêu nhìn các nàng mập lên.
Vừa ôm vừa hôn, móng vuốt nhỏ còn nằm sấp trước ngực Úc Diêu, điều Tô Mặc Ngôn muốn làm, đều bị hai con mèo béo này làm.
Tô Mặc Ngôn bò đến bên cạnh Úc Diêu, từ bên cạnh ôm nàng, đưa miệng mình lên, chóp mũi không quy củ cọ lên mặt Úc Diêu, nhẹ nhàng thở ra, "Em cũng muốn..."
Úc Diêu nghiêng đầu, quả nhiên Tô Mặc Ngôn lập tức hôn lên môi nàng một cái.
Có đôi khi Úc Diêu cảm thấy mình nuôi ba con mèo nhỏ, Tô Mặc Ngôn nếu thật sự dính lấy người, tựa như một con mèo con.
Nhưng Tô Mặc Ngôn lại hiểu được chừng mực, sẽ không quấn lấy, luôn đem tình cảm vừa vặn.
Úc Diêu thừa nhận, một mình cô đơn trầm tĩnh đã lâu, nàng rất hưởng thụ cảm giác ở cùng Tô Mặc Ngôn, mà loại cảm giác tốt đẹp này, đại khái cũng chỉ có Tô Mặc Ngôn "không mặt mũi không da" mới có thể cho nàng.
"Chủ nhà nói..." Tô Mặc Ngôn trước khi Úc Diêu trở về, rửa sạch đĩa trái cây, cô mang một quả dâu tây kem đưa đến bên miệng Úc Diêu, cho nàng ăn, "Phòng không cho em thuê nữa."
Úc Diêu ăn dâu tây, một ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc Ngôn, liền nhìn thấu tâm tư của cô, "Thật hay giả?"
Ánh mắt cô như ngọn đuốc, Tô Mặc Ngôn rất ngay thẳng trả lời, "...!Giả."
Úc Diêu: "....."
"Em muốn thuê nhà của chị, chị thuê cho em một phòng là được rồi." Tô Mặc Ngôn ôm lấy cổ Úc Diêu, dán lên, nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình, "Thuê nửa giường cho em cũng được."
Ấp ủ nửa ngày chỉ vì nói chuyện này, Tô Mặc Ngôn tuy rằng không hoàn toàn chuyển tới đây, nhưng cũng chuyển một nửa.

Mỗi đêm cô đều đến đây ngủ, Úc Diêu cũng ngầm đồng ý, ngay cả chìa khóa phòng cũng đưa cho cô.


Không chuyển tới đây, ngược lại không được tự nhiên.
"Được không?" Tô Mặc Ngôn truy vấn.
Úc Diêu nhìn cô, chính thức gật đầu tán thành, "Chuyển tới đây đi."
Mặc dù biết Úc Diêu sẽ không cự tuyệt, Tô Mặc Ngôn đáy lòng vẫn mừng rỡ như điên, "Vậy...!Tiền thuê nhà được tính như thế nào?"
Úc tổng nhíu mày, biết vấn đề không đơn giản như vậy.
"Thuê phòng của chị, đương nhiên phải trả tiền thuê nhà." Tô Mặc Ngôn ám chỉ muôn vàn tiếng cười, chậm rãi dán môi vào bên tai Úc Diêu, mập mờ nói nhỏ: "Sau này, cái kia coi như là trả tiền thuê nhà.

Chị có muốn nhận nó mỗi ngày không?"
"Tô Mặc Ngôn..." Khi Úc Diêu nhìn lại cô, cô cắn môi cười với mình, thật sự là nói cái gì cũng lấy ra nói giỡn, cái gì cũng nói ra miệng, Tô tiểu thư đại khái là không biết chữ "xấu hổ" này viết như thế nào.
Lại chọc giận cán bộ lão thành, Tô Mặc Ngôn vui vẻ, thu hồi nụ cười, dùng giọng điệu đơn thuần giả mù hỏi, "Em nói mỗi ngày đều giúp chị làm ấm giường, có vấn đề gì sao?"
Úc Diêu lại một lần nữa không nói gì với Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn ôm chặt eo Úc Diêu, kề sát mặt mày ám hỏi, "Chị vừa rồi đang suy nghĩ cái gì vậy? Thật không thuần khiết..."
Úc Diêu đẩy trán cô ra, "Hơn nữa, đừng chuyển tới đây."
"Là em nói hươu nói vượn."
Úc Diêu chỉ biết nhường Tô Mặc Ngôn, nếu muốn trị cô, phương pháp rất nhiều.
"Meo meo ~~~~~~" Dâu tây và ống ngọt kêu.
"Ngoan, tự mình chơi đi."
Tô Mặc Ngôn kéo Úc Diêu đứng dậy, hai người trở về phòng ngủ.
Thuận tay đóng cửa lại.
"Có mệt không?" Tô Mặc Ngôn giúp Úc Diêu cởi áo khoác, "Em bóp vai cho chị, đã lâu không giúp giúp chị xoa bóp."
Trước kia khi Tô Mặc Ngôn làm trợ lý cho Úc Diêu, thấy đốt sống cổ Úc Diêu không thoải mái, liền thích giúp nàng xoa nắn nhéo nhéo.
"Không mệt..."
Không đợi Úc Diêu nói xong, Tô Mặc Ngôn đã dắt nàng ngồi trên sofa, "Chị đừng nhúc nhích."
Tay trái Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc dài mềm mại của Úc Diêu, từng chút từng chút thu tóc vào lòng bàn tay mình, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua da đầu của nàng, cuối cùng dùng dây tóc buộc lại mái tóc dài của nàng, lộ ra gáy thon dài trắng nõn.
Khi cô giúp mình buộc tóc, Úc Diêu bất tri bất giác thả lỏng thân thể.
Động tác rất nhẹ, rất mềm mại, rất thoải mái.
Tô Mặc Ngôn giúp Úc Diêu bóp vai, thủ pháp so với trước không biết thành thạo bao nhiêu, "Thoải mái không?"
"Ừm..." Úc Diêu khẽ thở dài, một năm trước, khi Tô Mặc Ngôn giúp nàng bóp vai, vẫn là một trận ấn loạn, nhưng hiện tại giống như là thay đổi thành người khác, Úc Diêu chậm rãi nhắm mắt lại.

Tô Mặc Ngôn nghiêm túc, đường cong trên vai Úc Diêu vừa vặn, gầy gò nhưng lại không có vẻ nhu nhược, khi mặc trang phục hở vai nhất định rất thể hiện khí chất, "Em cố ý học với Tuyết Tử."
Tuyết Tử? Úc Diêu mở mắt ra.
"Chính là người bạn của em ở Osaka, dâu tây cùng bánh ngọt vẫn là từ nhà cô ấy ôm tới." Tô Mặc Ngôn vừa xoa bóp cho Úc Diêu, vừa nói, "Cô ấy nói em xoa bóp rất khó chịu, trước kia sao chị không nhắc nhở em."
Khi đó, Úc Diêu để cho cô bóp, nếu không phải Tuyết Tử nói với cô, Tô Mặc Ngôn còn không biết kỹ thuật của mình kém như vậy, bởi vì mỗi lần hỏi Úc Diêu có thoải mái không, Úc Diêu đều nói "Ừm".

Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước cô khiến Úc tổng gặp bao nhiêu phiền phức, Tô Mặc Ngôn đột nhiên có chút đau lòng.
Úc Diêu và Tô Mặc Ngôn không chú ý cùng một điểm, một lát sau, nàng mở miệng, "Em thường xuyên giúp Tuyết Tử bóp vai?"
Lúc trước Lam Nhiễm nói Tô Mặc Ngôn có bạn gái, phỏng chừng cũng nói Tuyết Tử, tuy Lam Nhiễm nói giỡn, nhưng Úc Diêu vẫn nhớ.
Úc Diêu đại khái cũng không nhận ra, ngữ khí hiện tại của mình có bao nhiêu chua.
"Liền bóp qua một lần." Tô Mặc Ngôn nghe xong, dục vọng sống rất mạnh, "Em nói đốt sống cổ của chị không tốt, muốn cô ấy dạy em.

Mặc dù...!Em lúc ấy cũng không biết, sau này có cơ hội giúp chị bóp hay không."
Úc Diêu trầm mặc một hồi, "Em đã nói với cô ấy về chị..."
"Đúng vậy, mỗi ngày đều nói, cô ấy nói em rất phiền phiền..." Tô Mặc Ngôn nói xong dừng một chút, phát hiện mình bại lộ một số chuyện, ngược lại cô lại như không có chuyện gì xảy ra chuyển đề tài, "Cô ấy còn nói, lần sau tới Trung Quốc nhất định phải gặp chị một lần."
Mặc dù như thế, sự chú ý của Úc Diêu vẫn dừng lại ở nửa câu đầu tiên của Tô Mặc Ngôn, mỗi ngày đều nói.
"Được rồi, đừng bóp nữa." Úc Diêu nắm lấy tay Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn dừng động tác trong tay, hai tay đi xuống, khom lưng xuống, từ sau lưng, chậm rãi ôm lấy Úc Diêu.
Mặt dán mặt, cứ như vậy ôm, tất cả ủy khuất cùng chờ đợi đều đáng giá.
Úc Diêu đưa tay sờ sờ đầu Tô Mặc Ngôn, hết thảy đều không nói nên lời.
"Chị có mệt không?" Tô Mặc Ngôn nắm chặt hai tay Úc Diêu, từ phía sau nàng thò đầu, lại hỏi một lần nữa.
"Không mệt." Úc Diêu nói.
Tô Mặc Ngôn đã vùi đầu xuống, hôn lên gáy trắng nõn của nàng.
Tinh tế như mưa mùa xuân.
Úc Diêu quay đầu lại, Tô Mặc Ngôn cũng ăn ý nghiêng đầu, hôn lên gò má, khóe môi.
Hai người chậm rãi hôn nhau.
Úc Diêu thoáng nghiêng người, lòng bàn tay vịn lên cổ Tô Mặc Ngôn, môi kề sát, nụ hôn cũng sâu.
Tô Mặc Ngôn nhắm mắt hôn Úc Diêu, môi lưỡi dính dính trêu chọc đối phương, tay trái chậm rãi đi xuống, bơi đến chỗ cúc áo, có chút vụng về cởi ra, nhẹ nhàng kéo khoá xuống, tay cô vào vạt áo sơ mi, từng chút một kéo ra....