Giản Thanh lê đôi dép, tiếng bước chân xào xạc, cô còn cố ý giẫm đến mức cực đại để người trong bồn tắm nghe rõ.

Lộc Ẩm Khê co mình trong bồn tắm, núp dưới lớp bọt. Tai, má và cổ nàng đỏ bừng vì hơi nước, nàng che gương mặt xấu hổ của mình lại, chỉ dám nhìn lén cô thông qua kẽ hở giữa các ngón tay.

Càng lúc càng gần.

Mỗi phút mỗi giây cô càng đến gần hơn, nhịp tim nàng lại tăng lên một chút.

Giản Thanh đi thẳng đến cạnh bồn tắm, hai đầu gối quỳ lên thành bồn. Cô nhìn xuống một lúc, sau đó cúi người xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào bọt nước, hai mắt dán lên mặt Lộc Ẩm Khê, không kiêng nể gì mà nhìn thẳng vào nàng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, Lộc Ẩm Khê buông đôi bàn tay đang che mặt mình xuống, lấy hết can đảm nhìn vào mắt cô, bất chấp tất cả nói: "Chị ... nếu chị muốn nhìn thì tôi sẽ để chị nhìn cho đủ! Chúng ta đều là phụ nữ, tôi có thì chị cũng có, còn có gì khác hay ho để xem à?"

Giống hệt như con mèo đang giương nanh múa vuốt.

Giản Thanh im lặng, cúi gằm mặt nhìn bọt tắm trên mặt nước.

Ánh mắt sắc bén như xuyên qua lớp bọt, đem cảnh sắc kiều diễm dưới đáy nước thu vào tầm mắt, nhìn không sót gì.

Cô vươn tay ra, chậm rãi gạt bọt nước sang một bên, giống như mở ra một bức họa được cuộn lại, lộ ra dáng dấp mịn màng của nàng dưới làn nước ấm.

Lộc Ẩm Khê ngay lập tức mở to hai mắt. Rầm một tiếng, cánh tay trái của nàng dưới lớp bọt nước bật ra khỏi mặt nước, nắm lấy cổ tay Giản Thanh, ngăn chuyển động ngả ngớn của cô lại.

Cô thoáng dời tầm mắt, không nhìn cảnh sắc dưới làn nước nữa mà chỉ nhìn Lộc Ẩm Khê. Đôi mắt lạnh lùng của cô bỗng chốc tan ra như nước mùa xuân, đầy mê ly và rạng rỡ.

Lộc Ẩm Khê nhanh chóng buông tay cô ra, sau đó mắng cô: "Lúc nãy tôi nói đùa với chị thôi, tôi...tôi sẽ tạt nước tắm vào mặt chị đấy!"

Giản Thanh dùng tay phải vớt bọt lên, nhìn chằm chằm vào bọt nước trong vài giây, sau đó đặt nó lên môi và thổi nhẹ làm chúng bay lên đôi vai trần của Lộc Ẩm Khê.

Cô không nói một lời nào, nhưng đôi mắt ấy cứ như thể đang muốn thốt lên cả ngàn lời.

Trên vai dính chút bọt tắm tựa như tia lửa nóng bỏng, thiêu đốt cả một mảnh da thịt trên đôi bờ vai. Lộc Ẩm Khê quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Giản Thanh, nàng cầm lòng chẳng đặng mà co đầu ngón chân lại.

Đồ bại hoại, trong ngoài không đồng nhất này ...

Giản Thanh ghé sát vào tai nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ động khiến hơi thở ấm áp lướt qua vành tai nàng: "Tôi rút lại lời nói vừa rồi, trông em rất đẹp."

Khi nói chuyện trong phòng tắm kín, giọng nói của cô nghe dễ chịu và từ tính hơn bình thường.

Nhìn thấy mặt Lộc Ẩm Khê đỏ như thể sắp xuất huyết. Trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ bối rối và ngượng ngùng. Giản Thanh cảm thấy rất hài lòng, ngừng việc trêu chọc nàng lại, sau đó đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài.

Hơi nóng phả vào vành tai, thổi đến mức nửa người nàng tê dại, khiến nàng ngạt thở, mềm nhũn chìm vào trong nước, ùng ục ùng ục sủi bọt, câu nói 'trông em rất đẹp' vừa rồi của Giản Thanh không ngừng văng vẳng trong tâm trí nàng.

Thật hiếm khi nghe thấy cô khen nàng.

Mặc dù nàng đã nghe qua rất nhiều câu nói như vậy, nhưng tại sao khi nghe lời này phát ra từ miệng cô, nàng lại cảm thấy cảm giác không giống như những người khác.

Từng câu từng chữ đều được nàng ghi tạc trong tim khiến đáy lòng nàng hỗn loạn khôn nguôi.

Một lúc lâu sau, dư vị mới nhạt nhòa đi đôi chút. Lộc Ẩm Khê trườn ra khỏi mặt nước, thoát ra khỏi những lời ngon ngọt của cô, nàng tát nước thật mạnh khiến bọt nước bắn tung tóe.

Lúc đầu khi nàng bị đau răng, rõ ràng là bị cục nước đá kia thổi vào tai trước. Trên sân thể thao, cô còn vô duyên vô cớ ôm chầm lấy nàng, khiến nàng như mắc chứng "rối loạn nhịp tim". Ngay từ đầu, rõ ràng là cô đang cố ý trêu chọc nàng!

Cô hạ lưỡi câu xuống, nàng lại vô tình cắn phải miếng mồi khiến lòng nàng cũng bị cô câu mất thì làm sao nàng có thể trêu chọc cô trước được cơ chứ?

Thật đúng là yêu tinh tu hành mấy nghìn năm, mặt không hề biến sắc mà thay đổi kịch bản.

Cơ thể được ngâm trong nước ấm, Lộc Ẩm Khê lau nước trên mặt, đứng dậy, dùng đôi chân dài của mình bước khỏi bồn tắm. Nàng đứng dưới vòi sen, thành thục gội đầu, tắm rửa sạch sẽ, sau đó khoác áo choàng tắm lên, hùng hổ bước ra ngoài tìm cô để tính sổ.

Nàng cần phải hỏi cô cho thật rõ ràng, ai mới là người đang đùa giỡn với tâm tư, tình cảm của người khác?

Phòng khách không có người, Lộc Ẩm Khê hung hăng đi xung quanh tìm vài lần, quay đầu lại liền thấy Giản Thanh đang ngồi xổm ở cửa ra vào, lặng lẽ lau bụi trên lá xanh.

Cô có thói quen sạch sẽ nên không bao giờ để nhà cửa dính một hạt bụi nào, cứ dăm ba bữa lại gọi dì giúp việc đến quét dọn. Đối với các loại cây mà các nàng đã mua về từ chợ hoa, cô chưa bao giờ để dì giúp việc động vào. Nếu Lộc Ẩm Khê quên vệ sinh chúng thì cô sẽ tự mình làm lấy.

Khi nàng nhìn thấy dáng vẻ rũ mi mắt, nghiêm túc làm việc của cô thì khí thế trong lòng lại giảm đi phân nửa.

Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Giản Thanh đã nói: "Em uống canh trước đi."

Vừa rồi nàng không cảm thấy đói. Nhưng hiện tại, khi nghe cô nói đến canh, Lộc Ẩm Khê bỗng cảm thấy bụng trống rỗng, kêu lên vài tiếng.

Nàng vâng một tiếng, ngoan ngoãn bước đến bàn ăn.

Tôm hùm đất xào cay đã nguội khi về đến nhà, Giản Thanh đã xào nóng lại rồi đặt ở trên bàn, mùi vị thơm phức.

Món canh là canh gừng rất đậm đà, phía trên mặt canh là hai quả trứng chín vàng, vị gừng quyện với mùi thơm bùi bùi của trứng chầnmang đến hương vị tuổi thơ ở quê nhà.

Lúc còn nhỏ, khi trở về nhà với tình trạng ướt như gà nấu súp sau trận mưa to, bà ngoại cũng nấu một bát canh gừng cho nàng, bà ngồi dưới ánh đèn, muốn tận mắt nhìn thấy nàng uống hết.

Trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết, Lộc Ẩm Khê nhanh chóng múc nửa bát canh, gắp một quả trứng chần lên rồi ăn một cách rất ngon miệng.

Trên bàn còn có salad rau quả thanh đạm, gồm có bắp cải, xà lách, trứng cút, cà chua nhỏ, màu sắc rất sặc sỡ, trông thật bắt mắt.

Đến lúc này thì động lực của nàng cũng dần cạn kiệt, nàng cũng đã quên việc chỉ trích hành vi ngả ngớn của người phụ nữ cố tỏ ra trang nhã nhưng thực chất cực kỳ bại hoại trước mặt.

Đã ăn của người ta rồi thì phải tỏ ra thật tử tế, của cho là của nợ. Khi Lộc Ẩm Khê ăn những món này, nàng liền tự ý thức được rằng mình không nên hung dữ với cô nữa.

Ăn được một lúc, nàng mới phát hiện bát đĩa trên bàn dường như chưa được động qua, liền quay đầu lại hỏi người ở hành lang: "Giản lão sư, sao chị không ăn?"

"Tôi đến ngay đây." Sau khi lau xong chiếc lá cuối cùng, Giản Thanh bước đến ban công để rửa tay.

Đông qua xuân về, cây cối xanh mướt trong nhà càng thêm xum xuê, từng cành từng nhánh hoa lá xanh tươi, trông rất viên mãn sung túc.

Giản Thanh nói, "Tôm hùm đất khá nặng mùi, em có muốn ra ban công ăn không?"

"Vâng, chị dịch ghế tựa ra một chút rồi chuyển hai chiếc ghế nhỏ này ra ngoài đi." Lộc Ẩm Khê mang thức ăn trên bàn ra ngoài ban công.

Trong đêm trăng thanh gió mát, các nàng ngồi đối diện nhau trên ban công.

Lộc Ẩm Khê múc nửa bát canh gừng, đeo bao tay vào để bóc tôm, vừa bóc vừa nói chuyện phiếm: "Tại sao chủ nhiệm Nghiêm lại muốn tự sát?"

Ánh mắt Giản Thanh thoáng gợn sóng, nhẹ nhàng nói: "Mỗi ngày tôi đều ở cùng em. Tôi thật sự không biết."

"Đừng an ủi tôi nữa, chắc chị cũng đoán ra rồi."

"Có lẽ là mắc bệnh." Giản Thanh cảm thấy không có việc gì liên quan đến bản thân nên cũng không cao hứng, "Ngày mai hẳn là ông ấy sẽ đến tìm tôi.".

"Tôi đoán rằng có phải ông ấy không muốn chúng ta nói với mọi người sự việc ông ấy nhảy sông đúng không?"

"Ừm."

"Tôi không nghĩ ông ấy có ý định tự tử. Chắc ông ấy chỉ nghĩ quẩn một chút mà thôi."

"Ừm."

"Tôi sẽ không nói ra."

"Ừm."

"Ngày mai chúng ta khuyên nhủ ông ấy đi."

Giản Thanh lại ừm một tiếng.

Lộc Ẩm Khê đưa cho cô một con tôm đã được bóc vỏ: "Chị nói nhiều thêm vài lời đi chứ."

Giản Thanh ừ một tiếng, hỏi, "Canh có cay quá không?"

"Không có, rất vừa miệng, rất ngon, nhưng tôi không thích gừng thái sợi, lần sau nếu chị có nấu thì nhớ lấy ra."

"Em tập quen đi, đừng kén."

Lộc Ẩm Khê hừ lạnh.

Giản Thanh rót một ly rượu nhỏ, đặt ở trên bàn, đẩy tới trước mặt Lộc Ẩm Khê, dỗ dành nàng:"Tặng cho em ánh trăng."

Vầng trăng sáng trên bầu trời đêm ẩn hiện trong ly rượu.

Lộc Ẩm Khê một hơi uống cạn. Sau đó rót một ly khác, đẩy tới trước mặt Giản Thanh: "Vậy thì tôi sẽ tặng lại cho chị ánh sao."

Giản Thanh đưa mắt nhìn: "Trong ly chỉ có ánh trăng."

Lộc Ẩm Khê cười nói: "Các vì sao ở bên cạnh mặt trăng, cho nên hiện tại không thể nhìn thấy được."

Cô vốn là vầng trăng cô độc trên bầu trời tăm tối, nhưng lại vô tình chiếu sáng lấy cõi lòng nàng.

Nếu không phải các nàng gặp gỡ trong thế giới ảo kỳ quái này mà là ở đời thực. Lộc Ẩm Khê nguyện ý trở thành ánh sao bên cạnh mặt trăng.

Nguyện cùng người như sao như trăng, đêm đêm cùng nhau tỏa sáng.

*

Vào buổi chiều ngày hôm sau, chủ nhiệm Nghiêm và vợ mang theo báo cáo kiểm tra đến văn phòng của Giản Thanh.

Khi đến gần giờ tam tầm buổi tối, Giản Thanh yêu cầu Ngụy Minh Minh - người đang ở trong phòng khám về trước. Lộc Ẩm Khê trở về từ bệnh khu, đợi cô tan làm.

Hai vợ chồng chủ nhiệm Nghiêm chạy đến bắt tay cảm tạ Lộc Ẩm Khê, họ muốn mời nàng đi ăn tối.

Lộc Ẩm Khê cười nói: "Cháu không đi đâu, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, trước tiên chúng ta kiểm tra tình trạng của chủ nhiệm trước đi ạ."

Ngay trước khi nhảy xuống hồ, nàng thật sự đã do dự rằng nàng có nên cứu người hay không? Liệu đây có phải là kết cục đã được cốt truyện an bài, nàng sẽ giống như lần trước, can thiệp vào cốt truyện rồi lại nhận lấy căn bệnh nghiêm trọng không thể giải thích được hay không?

Nhưng nếu không cứu người, nàng sẽ cắn rứt lương tâm, sau này sẽ mãi mãi sống trong cảm giác tội lỗi.

Nàng không muốn trải qua cảm giác thấy chết mà không cứu, để rồi bị cảm giác tội lỗi hành hạ mỗi ngày.

Nếu cứu người là sai và trời cao muốn báo ứng nàng thì người bất công là trời cao, còn nàng chẳng làm sai điều gì cả.

Giản Thanh nhận lấy tờ báo cáo kiểm tra mà chủ nhiệm Nghiêm mang đến. Báo cáo kiểm tra chỉ bao gồm các xét nghiệm thông thường như xét nghiệm máu, sinh hóa máu, xét nghiệm nướƈ ŧıểυ và chức năng tuyến giáp. Chỉ với các loại xét nghiệm thông thường này thì không thể xác định được rằng ông có mắc ung thư hay không.

Giản Thanh: "Chủ nhiệm, chú nghi ngờ mình bị ung thư vòm họng sao?"

Chủ nhiệm Nghiêm không phải xuất thân từ y học chuyên nghiệp, mà là xuất thân từ chuyên ngành chủ nghĩa Mác tại một trường đại học sư phạm. Ông đã tham gia giảng dạy tại hệ thống giáo dục của bệnh viện trực thuộc số 1 Giang Châu trong hơn 20 năm. Ông cũng đã ở bệnh viện rất lâu nên có hiểu biết nhất định về một số kiến ​​thức y khoa.

Ông cho biết: "Tôi đã khám nội soi và CT vòm họng ở các bệnh viện khác, tuy không khám bệnh lý nhưng bác sĩ nghi ngờ khả năng cao là ung thư vòm họng. Ngoài ra, gia đình tôi có tiền sử mắc ung thư vòm họng. Ông nội tôi mất vì ung thư vòm họng, sau bốn mươi tuổi, tôi đều chụp CT vòm họng hàng năm, nhưng tôi không thể ngờ rằng mình vẫn mắc phải.

Giản Thanh nhìn vào báo cáo kiểm tra, kết luận của hai bản báo cáo đều là: Phình niêm mạc vòm họng, CA vòm họng? Đề nghị chữa trị kết hợp.

"Khối u trên cổ chú chỉ to bằng hạt đậu. Chú có cảm thấy đau khi chạm vào không?"

Chủ nhiệm Nghiêm cho biết: "Có một chút đau nhức, xuất hiện vào tháng 1. Khi đó, nhân viên của bệnh viện được sắp xếp một buổi khám sức khỏe cuối năm, nhưng khi khám sức khỏe định kỳ lại không thể phát hiện ra điều này. Tôi đã tự mình đi nội soi, nước mũi của tôi thỉnh thoảng có tơ máu. Không giấu gì cháu, mọi người đều có thể cảm nhận được bản thân mình đang mắc bệnh nặng , tôi cảm thấy mình sẽ không qua khỏi trong năm nay ..."

Nhiều bệnh nhân ung thư biểu mô vòm họng khi mới được chẩn đoán thường bị sưng hạch ở phần cổ mà không rõ nguyên nhân, ban đầu vết sưng chỉ to bằng hạt đậu nên mọi người thường không để ý lắm, cứ để mặc chúng phát triển đến mức biến thành trứng chim bồ câu thì mới chịu đến bệnh viện để kiểm tra.

Giản Thanh nói: "Không nghiêm trọng đến mức không thể qua khỏi năm nay. Tôi không nghĩ rằng khối u ở vòm họng và hạch cổ lại to đến mức đó. Bệnh ung thư vòm họng tiến triển tương đối chậm và thời gian sống sót cũng tương đối dài, chú phải tin tưởng vào quá trình điều trị của mình."

Chủ nhiệm Nghiêm mất hết ý chí: "Đã di căn đến phổi rồi. Cháu nhìn ảnh chụp CT lồng ngực mà tôi đã chụp từ tháng 2 đi, trong phổi cũng xuất hiện các nốt thủy tinh thể.

Nhiều bệnh nhân mới được chẩn đoán ung thư phổi sẽ có từ "nốt thủy tinh thể" trong báo cáo hình ảnh, nhưng các bệnh khác như viêm phổi, xuất huyết phế nang, viêm phế quản cũng có thể có triệu chứng này, không nhất thiết là ung thư phổi.

Việc phân loại các giai đoạn đầu, giữa và cuối của ung thư phụ thuộc vào giai đoạn TNM, T (tomour), đề cập đến kích thước của khối u tại vị trí nguyên phát, N (node - nút), khu vực hạch bạch huyết, M (metastasis – di căn), M1 / ​​M0 đại diện cho việc có di căn xa hay không.

Nếu bệnh ung thư vòm họng của chủ nhiệm Nghiêm thực sự di căn đến phổi, thì nó được coi là M1.

Bệnh nhân M1 sẽ được đánh giá trực tiếp là bệnh nhân giai đoạn IV, tức là thời kỳ cuối của người bệnh.

-----------------

Tác giả có chuyện muốn nói: Nhìn chung không thể đánh giá liệu có ung thư hay không bằng cách xem xét nghiệm máu, sinh hóa máu, xét nghiệm nướƈ ŧıểυ, v.v. (ngoại trừ khối u không rắn của hệ thống máu, và những khối u bạch cầu thì có thể tham khảo một chút.). Nếu trong khoảng thời gian ngắn mà bạn bị giảm cân đột ngột, đau nhức, bất ngờ nổi hạch trên người, khó nuốt, chảy máu mũi, đi ngoài phân đen,... thì phải chú ý một chút. Tất nhiên, hầu hết các bạn đọc tiểu thuyết là những người trẻ tuổi, khả năng mắc bệnh ung thư là tương đối thấp, những người trên 40 hoặc 50 tuổi và có tiền sử gia đình mắc bệnh ung thư được coi là nhóm có nguy cơ cao, nhớ chú ý kiểm tra sức khỏe thường xuyên.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.