Ở khoa ung bướu, mỗi bệnh nhân trên mỗi giường bệnh đều có thể viết nên một câu chuyện vui buồn tan hợp.

Có một vài người thực sự may mắn khi có bạn đời cùng con cái đồng cam cộng khổ, không bao giờ rời bỏ, có thể vui trong gian khổ, dù kết cục không mỹ mãn, đến giai đoạn cuối đời vẫn có thể ở bên nhau không hối tiếc.

Có người không may mắn, sống sót trên con thuyền lẻ loi giữa biển vắng, rời bỏ thế gian vẫn còn lưu lại một ít tro tàn.

Hai người xuống tàu, còn không có thời gian mang hành lý trở về nhà, vội vội vàng vàng bắt xe đến bệnh viện, mang hành lý đi thẳng đến khu vực thứ hai của khoa u.

Trước khi bước vào văn phòng, nàng nghe thấy tiếng đập bàn hung tợn cùng giọng nói lớn từ một người đàn ông: "Tôi và mẹ tôi mới có cùng một sổ hộ khẩu, bà ta là cái thá gì? Tại sao cho bà ta mà không cho tôi? Làm gì có đạo lý như vậy! Các người nói có phải hay không?"

Một nhóm bệnh nhân và người nhà vây kín cửa phòng làm việc xem náo nhiệt, chăm chú nhìn vào bên trong.

Y tá trưởng khoát tay hét lớn: "Đừng vây ở đây xem náo nhiệt, còn người muốn gặp bác sĩ nói chuyện để kê đơn thuốc đâu!"

Sau đó bước vào và thuyết phục: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng đập bàn. Chúng tôi còn phải làm việc, những bệnh nhân khác còn phải gặp bác sĩ."

Người đàn ông khẽ hạ giọng: "Vậy thì các người đưa giấy chứng tử của mẹ cho tôi, khi nào có giấy xác nhận thì tôi sẽ rời đi, tôi cũng không muốn gây chuyện với các người, tôi không rảnh đến vậy, tôi còn phải đi làm kiếm tiền."

Trương Dược gõ hồ sơ bệnh án trên máy tính, không thèm nhìn hắn ta, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Theo quy định chỉ được cấp một giấy chứng tử. Tôi đã đưa cho Chu lão sư rồi. Anh tìm tôi quậy phá cũng vô dụng, nếu không thì anh cứ khiếu nại tôi lên bộ phận y tế đi, tôi cũng chỉ có thể nói câu này!"

Giản Thanh trở lại bệnh khu, bệnh nhân và người nhà vây quanh ngoài cửa tự động tránh qua hai bên.

Giản Thanh lạnh lùng xua đuổi người xem: "Đừng quanh quẩn ở đây, trở về phòng đi."

Bộ dạng ít nói ít cười nghiêm túc của cô rất có sức sát thương.

Mặc dù thích xem náo nhiệt nhưng mọi người đều có chút sợ hãi bác sĩ Giản, lưu luyến nhìn vào bên trong vài lần, sau đó lại cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bác sĩ Giản, lôi kéo những người xung quanh rời đi.

Trong phòng làm việc, ngồi sau lưng Trương Dược là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, sắc mặt vàng vọt, gầy gò, trọc nửa đầu, hai tay khoanh trước ngực, hai chân bắt chéo nhìn Trương Dược viết hồ sơ bệnh án: "Anh không đưa cho tôi thì về sau khi rảnh tôi sẽ đến bệnh viện, ngồi phía sau nhìn anh công tác, tôi cũng có đọc qua sách, tính ra cũng có một nửa tri thức, tôi không có ý quậy phá, tôi chỉ đơn giản yêu cầu giấy chứng tử của mẹ mình."

Giản Thanh chưa kịp thay áo blouse trắng, trực tiếp đi vào, để vài nhân viên y tế đang thuyết phục người xem giải tán làm việc của họ, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đối mặt với người đàn ông trung niên. : "Hai năm trước, tôi gọi điện và yêu cầu anh đến bệnh viện, nhưng không nghe thấy anh gọi mẹ thân thiết như vậy."

Ngữ khí cô vẫn như cũ lạnh nhạt, xen vào một chút ý mỉa mai.

Lúc trước Lộc Ẩm Khê không thân với cô, thỉnh thoảng lại bị cô chế nhạo một hai câu khiến nàng ngứa mắt căm hận.

Người đàn ông trung niên này là con riêng của Triệu lão sư, họ Vương, tên là Ân Nghĩa.

Hai năm trước, Triệu lão thái thái sinh bệnh phải nhập viện, sau khi được chẩn đoán mắc ung thư, Giản Thanh đã hỏi thông tin liên lạc của người thân, gọi điện cho hắn và nhờ hắn đến làm thủ tục nhập viện.

Để ngăn ngừa tranh chấp y tế, bệnh viện nếu như muốn điều trị cho một số "người vô danh", như một kẻ lang thang không người thân, bạn bè, trước hết phải báo với bộ phận y tế, khi có sự chấp thuận của bộ mới có thể tiếp nhận; nếu vẫn còn người nhà, bệnh viện sẽ liên hệ trước với người nhà, đôn đốc họ đến làm thủ tục và ký thỏa thuận.

Hai năm trước, khi Vương Ân Nghĩa hay tin Triệu lão thái thái mắc bệnh ung thư, hắn không nói hai lời lập tức cúp điện thoại.

Năm ấy Triệu lão thái thái cầm lấy đơn báo cáo, ngồi một mình trên chiếc ghế màu xanh lam ở khu chờ của khoa ngoại trú, thân hình nhỏ nhắn càng thêm ọp ẹp.

Giản Thanh sau khi khám ngoại trú xong, thấy bà vẫn ngồi một mình ở đó, liền nói:"Bà có thể gọi hàng xóm, cháu sẽ làm thủ tục nhập viện cho bà."

Triệu lão thái thái liền tìm đến hàng xóm của mình là Chu lão thái thái, sau đó Giản Thanh mới dám chính thức cho bà nhập viện trị liệu.

Sau đó, cô nhiều lần liên hệ Vương Ân Nghĩa để bổ sung các loại thủ tục, Vương Ân Nghĩa trực tiếp chặn số điện thoại của bệnh viện.

Giản Thanh đã tiếp nhận điều trị cho Triệu lão thái thái với điều kiện chấp nhận rủi ro y tế lớn.

Vương Ân Nghĩa nhìn Giản Thanh mặc thường phục, giọng điệu hắn không hài lòng, hỏi:"Cô là ai? Có biết tôi là ai không?'

Trương Dược đứng lên:"Sư tỷ, sao chị về sớm vậy?"

Vương Ân Nghĩa vừa nghe liền hỏi: "Cô là cấp trên của hắn? Vậy cô có liên quan đến việc này?"

Giản Thanh không trả lời, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi chỉ cấp một bản giấy chứng tử. Nếu anh muốn đến đây mỗi ngày, chúng tôi chỉ có thể nhờ người của Cục An ninh đến."

Khi bệnh nhân tử vong tại bệnh viện, bác sĩ sẽ cấp《Giấy khám tử vong nội trú》gồm hai trang, một trang lưu tại bệnh viện, một trang còn lại phân làm ba bản cho người nhà, Cơ quan Công an, và Nhà tang lễ.

"Tôi là con trai trên danh nghĩa của bà ấy, các người lại đem giấy chứng tử giao cho người khác, tôi phải làm gì? Tôi làm sao có thể đến Cơ quan Công an để chứng tử cho bà ấy? Dù sao đi chăng nữa bà ấy cũng là người thân của tôi, ngay cả khi chúng tôi có mối quan hệ không tốt, khi bà ấy chết tôi cũng muốn chính mình lo hậu sự cho bà."

Các bác sĩ và y tá trong văn phòng chế nhạo trong lòng, đúng là nói hay hơn hát.

Chứng tử cái gì? Sợ là hắn chỉ muốn sang tên nhà cửa và tài sản nên mới háo hức chộp lấy giấy chứng tử.

Một bác sĩ trong đội y tế bên cạnh nói: "Bác sĩ Trương đưa cho ai, anh muốn thì có thể đi tìm người đó, trước đây anh chưa từng đến bệnh viện chăm sóc cho bà ấy bao giờ, bệnh viện chúng tôi đương nhiên sẽ giao cho người thân cận bà ấy nhất."

Vương Ân Nghĩa: "Nếu tôi có thể tìm được người, tôi có cần đến bệnh viện để nhìn mặt các người không?"

Hắn đã không liên lạc với mẹ kế của mình trong hơn mười năm, căn bản không biết bà sống ở đâu, không biết đồng nghiệp của bà là ai, hàng xóm tên là gì, chỉ là sáng nay hắn tình cờ thấy nhóm chat gia đình gần chục người gửi hình bản cáo phó được chụp bởi hàng xóm của bà thì hắn mới biết được bà đi rồi cho nên vội vàng xin nghỉ việc, lặn lội đến thành phố để xin giấy chứng tử.

Trên giấy chứng nhận bất động sản của ngôi nhà có tên mẹ kế, yêu cầu phải lấy được giấy chứng tử của bà thì mới có thể tiến hành thủ tục sang tên cho hắn.

Giản Thanh tỏ vẻ thờ ơ: "Chúng tôi dựa vào người đóng viện phí, người chăm sóc bệnh nhân mà giao giấy chứng tử cho họ."

Trương Dược tiếp lời:"Triệu lão sư đã chi hơn một trăm ngàn nhân dân tệ cho việc điều trị tại bệnh viện trong hai năm qua, tất cả đều là do hàng xóm của bà chi trả. Nếu muốn, anh có thể bù tiền thuốc men cho hàng xóm của bà.

Bác sĩ khác phụ họa nói: "Đúng vậy, anh trả lại tiền cho người ta, chúng tôi sẽ giúp thuyết phục người ta giao giấy chứng tử cho anh."

Khi nhắc đến tiền bạc, Vương Ân Nghĩa kích động, lớn tiếng nói:"Bà ta chi trả lúc nào? Đó là tiền trong tài khoản của mẹ tôi! Hiện tại thẻ ngân hàng của mẹ tôi vẫn còn tiền, nói không chừng đều bị bà ta lấy đi rồi!"

Giản Thanh lắc đầu, lạnh nhạt nói:"Tiền hưu mỗi tháng của bà ấy, hơn phân nửa là dùng để chữa bệnh cho 'mẹ' của anh."

Hai năm qua, người luôn miệng nói 'mẹ tôi', 'con trai bà', chưa từng đến bệnh viện thăm bà một lần nào.

Tự biết mình đuối lý, Vương Ân Nghĩa thả đôi chân đang bắt chéo xuống, sờ sờ cái đầu trọc, lời nói thô bạo:"Được, tôi không cùng các người nói chuyện nữa, theo pháp luật, tôi là con trai trên danh nghĩa của bà ấy thì tôi có quyền nhận được giấy chứng tử của bà ấy không? Nếu các người không đưa cho tôi thì các người đang phạm pháp có phải không?"

Thái độ Giản Thanh cương ngạnh, không chút khoan nhượng:"Tôi học y, không học luật nên không hiểu những thứ đó, nhưng tôi hiểu luật quy định con cái có nghĩa vụ cấp dưỡng, chăm sóc cha mẹ. Nếu anh muốn nói về luật thì đến bộ phận y tế mà nói, bộ phận y tế có học luật, chúng tôi ở đây còn phải làm việc. Nếu không đi tôi sẽ gọi cảnh sát, thuận tiện cho lãnh đạo đơn vị của anh biết một chút, tiện thể phân xử."

Nghe đến đơn vị công tác, Vương Ân Nghĩa đứng lên, chỉ vào mũi Giản Thanh buông lời hung ác:"Các người đợi đấy, tôi sẽ đi gặp lãnh đạo của các người, đến lúc đó đừng hối hận, khi đó các người không có cơ hội thắng kiện đâu."

Hắn đơn thương độc mã xông tới bệnh viện lấy giấy chứng tử, không có người đi cùng nên cũng không quá gan dạ, không dám thực sự gây rắc rối trong bệnh viện, nói xong lời tàn nhẫn liền trực tiếp rời khỏi bệnh khu, đến bộ phận y tế khiếu nại.

Thấy hắn rời đi, Giản Thanh mở hồ sơ bệnh án của Triệu lão thái thái, kiểm tra lời dặn của bác sĩ, đơn báo cáo, đơn đồng ý có ký tên đầy đủ hay không, cô cũng xem qua hồ sơ bệnh án của lần nhập viện gần đây nhất, kiểm tra xem có hồ sơ 'ngăn chặn tự tử' hay không; xác nhận rằng không có thiếu sót trong hồ sơ y tế.

Trương Dược nói: "Sư tỷ, chị cứ yên tâm, em đã kiểm tra tất cả rồi. Chúng ta thực sự đang đứng ở bến tàu, chúng ta không có lỗi, cứ để hắn kiện đi."

Lộc Ẩm Khê chen vào nói:"Đừng lo, hắn không dám kiện."

Trược Dược:"Tiểu Lộc, làm sao em biết được?"

Lộc Ẩm Khê: "Em nghe Triệu lão sư nói hắn làm việc ở cục X, hắn không dám gây ồn ào ở cục. Hắn chỉ dám khua môi múa mép trong bệnh viện thôi."

Mẹ kế mắc bệnh ung thư, con trai trên danh nghĩa không làm tròn bổn phận phụng dưỡng, ngay khi người mất liền vội vã đến bệnh viện xin giấy báo tử, nếu rắc rối lớn đến mức truyền đến tai đơn vị, lại bị lời ra tiếng vào một chút thì khó nói liệu có thể lấy được tài sản thừa kế hay không nhưng tương lai của hắn chắc chắn tiêu tan.

Giản Thanh cũng biết điều này.

Cô không bao giờ tán gẫu việc nhà với bệnh nhân, nhưng cô luôn thu thập thông tin gia đình của bệnh nhân một cách rõ ràng ngay từ đầu và ghi nhớ chúng.

Có một bộ quy trình xử lý cố định cho các tranh chấp y tế. Đầu tiên, bộ phận y tế sẽ can thiệp để giải quyết; bệnh viện sẽ giải quyết thông qua hội chẩn; nếu tranh chấp không thể giải quyết được, sẽ yêu cầu bên thứ ba là cơ quan trọng tài can thiệp, nếu hòa giải không thành thì sẽ tái khởi kiện ra tòa án và tòa án sẽ quyết định.

Hầu hết mọi người đều tuân theo quy trình, nhưng đôi khi họ không thích làm theo quy trình khi gặp ai đó cũng ở trong hệ thể chế.

Thay vào đó, họ sẽ chọn các mối quan hệ, tìm nhân tình, tìm lãnh đạo, sử dụng quyền lực để trấn áp.

Vì vậy, phải thận trọng hơn.

Giản Thanh xoa xoa thái dương: "Trương Dược, cậu gọi điện thoại đi, trước tiên hãy báo cáo tình hình với bộ phận y tế, tôi đi tìm chủ nhiệm nói chuyện."

Chủ nhiệm bộ phận u thứ hai là Hồ Kiến Quân, cũng là thầy của Giản Thanh

Hồ Kiến Quân giữ một số chức vụ, bao gồm giám sát tiến sĩ, trưởng bộ môn, trưởng trung tâm khối u toàn diện cùng phó viện trưởng. Hầu hết thời gian ông bay khắp đất nước và tham dự các hội nghị, cuộc họp. Trong những năm gần đây, danh tiếng của ông ngày càng lên cao, dường như có hi vọng tranh cử chức viện trưởng kế tiếp.

Lúc này ông thường không ở văn phòng chủ nhiệm, mà là phòng phó viện trưởng ở tòa nhà hành chính.

Giản Thanh báo cáo ngắn gọn tình hình, Hồ Kiến Quân ngồi trên ghế văn phòng, cúi đầu ký văn kiện, nghiêm mặt nói: "Em xem rồi xử lý."

Thời còn trẻ, ông là một bác sĩ nho nhã, hiện giờ ở địa vị cao đã lâu, bất nộ tự uy*, buồn vui không hiện sắc.

(Bất nộ tự uy*: Không giận tự uy: dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí uy nghiêm)

Ông từng là người cố vấn của cô, giờ lại là cấp trên, ông đã từng bước đưa cô từ một bác sĩ non trẻ trở mình trưởng thành như hiện tại. Phần lớn phong cách lâm sàng của cô là học hỏi từ ông.

Giản Thanh đáp:"Vâng."

Hồ Kiến Quân ngẩng đầu nhìn cô, mở miệng hỏi:"Em vẫn chưa chịu kết hôn?"

Giản Thanh trả lời:"Không muốn kết hôn."

"Vậy thì làm việc cho tốt." Hồ Kiến Quân cúi đầu tiếp tục sửa văn kiện, "Phụ nữ không nhất thiết phải gả chồng sinh con, tham gia nghiên cứu khoa học, giảng dạy lâm sàng, lập một số thành tựu. Không có việc gì làm thì về thăm gia đình một chút, bồi người trong nhà, lần trước bố em có hỏi tôi về em."

Hồ Kiến Quân đặt nhiều kỳ vọng vào người học trò đầy kiêu hãnh của mình, mọi người trong bộ phận đều đồn đại rằng ông muốn đào tạo cô thành người kế nhiệm.

Khi ông nói những lời này đều xuất phát từ lập trường của giáo viên, không phải chủ nhiệm khoa, Giản Thanh liền thay đổi cách xưng hô: "Vâng, cảm ơn lão sư."

*

Trở lại văn phòng, Trương Dược nói với Giản Thanh: "Ý kiến ​​của chủ nhiệm Tưởng khoa y tế là xem xem liệu chúng ta có thể thuyết phục Chu lão sư mang giấy chứng tử đưa cho Vương Ân Nghĩa không."

Chủ nhiệm khoa y tế điều phối mối quan hệ giữa các bên trong và ngoài bệnh viện quanh năm, chân lấm tay bùn, trơn như chạch, nếu cảm thấy tránh tranh chấp được thì sẽ cố hết sức tránh.

Giản Thanh không tỏ thái độ, liếc nhìn thời gian nói: "Biết rồi, buổi chiều đi làm tôi sẽ kiểm tra lại."

Giờ nghỉ trưa, Giản Thanh và Lộc Ẩm Khê mang hành lý về căn hộ, sau đó cùng nhau đi ăn.

Trên đường, khi đi ngang qua một tòa nhà cũ kĩ, Giản Thanh kéo Lộc Ẩm Khê dừng lại.

"Có muốn đi lên xem một chút không? Chu lão sư sống ở đây."

----------------

Tác giả có lời muốn nói: Thuần túy là một chương cốt truyện, hôm nay có thể nói chào buổi sáng _ (: з 」∠) _