Nói xong, Lục Minh Thành mạnh mẽ xoay người, chôn Uyển Dư vào trong thân anh, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Lục Minh Thành cảm giác được thân thể thoải mái đến mức thư thái.

Lục Minh Thành thật là muốn dán lên người cô một câu, là của Lục Minh Thành, tất cả mọi người chớ có tới gần, để cho đám người âm mưu đào góc tường nhà anh cút đi thật xa!
Mưa rơi xối xả.

cả người Diệp Hiểu Khê ướt nhẹp, trông cô ta giống như một ác quỷ, dùng sức bấm chuông cửa nhà Cung Viện.

Cung Viện mở cửa ra, cô ta liền vọt vào trong phòng khách, nói: "Cung Viện, giúp tôi xuất ngoại! Tôi biết cô có cách! Chỉ cần cô giúp tôi bình an xuất ngoại, tôi nói cho cô một bí mật! Một bí mật có thể triệt để phá hủy Uyển Dư!"
"Diệp Hiểu Khê, cô nghĩ tôi ngu sao!"
Cung Viện không chút hoang mang mà đáp lời, gương mặt như bạch nguyên quang cao quý lại tao nhã của cô ta khiển cho Diệp Hiểu Khê trông càng thêm chật vật, uể oải.


"Đưa một người trốn thuế như cô xuất ngoại cũng không phải là dễ.

Diệp Hiểu Khê, nếu cô muốn tôi giúp cô xuất ngoại, cô phải cho tôi xem bí mật của cô có xứng đáng không đãi!"
"Tôi!
Diệp Hiểu Khê cắn răng, cô ta không nghĩ rằng mình phải xuất lá bài tẩy ra nhanh như vậy.

Thế nhưng, rõ ràng trong lòng cô ta biết rõ, hiện tại không thể cò kè, mặc cả như tư bản với Cung Viện.

Vì ngoại trừ Cung Viện ra, cô ta hoàn toàn không biết tìm ai giúp cô ta xuất ngoại! Tuy rằng, Cung Viện lộ rõ mặt chuột, cháy nhà hôi của, thế nhưng Diệp Hiểu Khê cũng chỉ có thể gắn từng chữ mà nói: "Cung Viện, Uyển Dư đã nhiễm AIDS! Tôi có video bằng chứng chứng minh Uyển Dư nhiễm AIDS! Chỉ cần cô giúp tôi xuất ngoại bình an, tôi lập tức gửi video đến hòm thư cho côi"
"Diệp Hiểu Khê, cô nói thật sao?"
Cung Viện nheo mắt nhìn Diệp Hiểu Khê.

Hiển nhiên, cô ta phi thường hứng thú với bí mật trong miệng Diệp Hiểu Khê.

"Tôi dùng tính mạng đảm bảo, chính xác trăm phần trăm!"
Con ngươi của Diệp Hiểu Khê dày đặc sự thù hận, đến mức khiến cho ánh mắt cô ta giống như được phủ lên một lớp sương mù: "Chính tôi tự tay đem ống máu nhiễm bệnh AIDS tiêm vào người Uyển Dư!"
"Được, Diệp Hiểu Khê, tôi sẽ tin cô lần này"
Cung Viện Chậm rãi bước vào phòng ngủ: "Cô chuẩn bị đi, sáng ngày mai, tôi sẽ cho người đưa cô xuất ngoại.

"
Nhìn thấy Cung Viện không có vẻ gì muốn tiếp tục phản ứng mình, tuy rằng trong lòng Diệp Hiểu Khê có chút bất mãn, thế nhưng cô ta cuối cùng vẫn rời khỏi chung cư của Cung Viện.

Nếu còn ở trong nước, Lục Minh Thành nhất định sẽ không tha cho cô ta.

Ngày sau còn dài, chỉ cần cô ta có thể bình an ra nước ngoài, chắc chắn sẽ có cơ hội quay về! Diệp Hiểu Khê không có về căn hộ chung cư của mình, mà dự định trở về biệt thự nhà họ Diệp một chuyến.

Ở trong biệt thự nhà họ Diệp, cô ta có một quỹ bảo hiểm, bên trong tích trữ không ít tài sản có giá trị.


Hơn nữa, cô ta đang rất cần tiền mặt!
Nếu có thể cầm tất cả những thứ này sang nước ngoài, cô ta hẳn là có thể sống vô cùng vui vẻ, sung sướng.

Diệp Hiểu Khê nghĩ đến mức tươi đẹp, chỉ là, người tính không bằng trời tính, cô ta vừa đi đến bên ngoài biệt thự nhà họ Diệp đã bị một bao tải từ đâu chụp lên người.

Bóng tối nháy mắt bao trùm lấy tầm mắt của Diệp Hiểu Khê, giống như muốn nuốt chửng cô ta.

Diệp Hiểu Khê lúc này đã bất an đến cực hạn: "Ai? Nhanh thả tôi ra! Thả tôi ra!"
"Thả cô ra? Diệp Hiểu Khê, cô cho rằng chúng tôi ngu sao! Thủ hạ của chúng tôi ở nơi này chính là vì chờ cô.

Thật vất vả mới bắt được cô, sao có thể thả cô đi chứ!"
Trong thanh âm của Quý Ngôn rõ ràng không hề mang theo ý tốt: "Nghe nói cô rất thích tiêm máu vào người người ta phải không! Cô nói thử xem, tôi nên tiêm cho cô cái gì? Vaccine phòng bệnh chó dại? Hay là bệnh uốn ván đây?"
Chuyện tình Diệp Hiểu Khê rơi xuống vực, Lục Minh Thành đã nói qua với bọn họ, chỗ vực sâu đó, hắn là cửu tử nhất sinh.

Thế nhưng, chỉ sợ là có chuyện gì đó.

Lỡ như cái người đi gieo vạ ngàn năm, Diệp Hiểu Khê này không chết thì sao? Uyển Dư và Lục Minh Thành đều nhất trí cho rằng, nếu như Diệp Hiểu Khê còn sống, cô ta nhất định sẽ quay về biệt thự nhà họ Diệp.

Vì vậy, Lục Minh Thành đã phái người ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài biệt thự nhà họ Diệp.

Kỳ thực, loại chuyện như ôm cây đợi thỏ này, Quý Ngôn không cần phải tự mình làm.

Thế nhưng, tâm lý Quý Ngôn vốn là vặn vẹo, chuyện hành hạ người khác là loại việc anh ta thích nhất.

Đặc biệt là loại người độc ác như Diệp Hiểu Khê, anh ta lại càng muốn hành hạ cô ta thêm trăm ngàn lần, tốt nhất là khiến cho cô ta đến kiếp sau cũng không muốn đi đầu thai.

Diệp Hiểu Khê nghe thấy thanh âm của Quý Ngôn, nghẹn ngào đáp lời: "Cậu Cố? Sao anh phải đối với tôi như vậy chứ! Cậu cố, anh thả tôi ra đi! Anh mau thả tôi ra đi! Cậu Cố, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì rồi không? Anh cho người thả tôi ra đi! Chỉ cần anh buông tha tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý!"

"Tôi bảo cô làm cái gì, cô cũng đồng ý sao?"
Quý Ngôn cười đến mức cực kì lạnh lẽo, khiến cho lông tơ trên người Diệp Hiểu Khê đều dựng đứng cả lên.

Trong lòng cô ta đã hoang mang đến lợi hại, thể nhưng vẫn nhắm mắt nói rằng: "Đúng vậy, anh bảo tôi làm gì tôi đều đồng ý! Cậu Cố, chỉ cần anh buông tha cho tôi, dù anh có bắt tôi làm trâu làm ngựa, tôi cũng đồng ý để báo đáp ân đức của anh!"
Diệp Hiểu Khê trầm mặc chốt lát, sau đó lớn tiếng nói rằng: "Cậu Cố, tôi đồng ý hầu hạ anh! Anh muốn tôi hầu hạ thế nào tôi cũng đông ý! Cậu Cố, van xin anh thả tôi ra!"
"Hầu hạ tôi?"
Quý Ngôn cười đến mức hoa cũng run rẩy: "Diệp Hiểu Khê, cô nghĩ tôi có khuynh hướng bị tra tấn à! Nhìn lại mình chút đi, nếu để cho cô hầu hạ tôi, còn không bằng kêu tôi chết cho rồi!"
Lời này của Quý Ngôn thực sự không lưu chút tình cảm nào.

Nghĩ đến việc bản thân đã triển khai mỹ nhân kế với Quý Ngôn thế nhưng lần nào cũng bị anh ta ghét bỏ, trong lòng Diệp Hiểu Khê có chút chật vật đến khó thở.

Dựa vào cái gì, Uyển Dư đều được bọn họ xem là trân bảo, thế nhưng cô ta, lại bị bốn cợt giống như không đáng một đồng! Chuyện này, không công bằng! Diệp Hiểu Khê hít vào một hơi thật sâu, sau đó mãi mới tìm lại được thanh âm của mình: "Cậu Cố, anh không thể khi dễ tôi như vậy! Từ xưa đến nay tôi đều không có đắc tội anh, tôi cũng không có tổn thương đến anh.

Hiện tại, tôi đã bị Uyển Dư hại đến không còn gì cả, van cầu anh thương tình, tha cho tôi có được hay không?"
"Diệp Hiểu Khê, tôi đã gặp nhiều người không biết xấu hổ rồi, thế nhưng chưa từng gặp qua loại người không biết xấu hổ như côi! Rõ ràng là cô năm lần bảy lượt hại cửu tấu, cô giội nước bẩn lên người cửu tẩu.

Cô lợi hại như vậy, sao không nghĩ đến có ngày hôm nay!"
Uông Thiếp đứng một bên nhìn thấy Quý Ngôn phí lời với Diệp Hiểu Khê, có chút không kiên nhẫn: "Cậu Cố, ống tiêm đã được chuẩn bị xong cả rồi, anh còn không bắt đầu sao?"
Ống tiêm? Nghe đến hai chữ này, thân thể Diệp Hiểu Khê không khống chế được run rấy.