Hàn Tịnh nhìn bóng lưng Uyển Dư cười khổ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh ta nhìn thấy cô thì mục đích của anh ta đã không trong sáng, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm anh em tốt với cô.

Anh ta chỉ muốn cả đời này, nhân danh tình yêu giữ cô bên cạnh mình cho đến cuối đời.


Lão đại, anh sẽ không buông tay, chỉ cần anh vẫn còn chút hơi thở thì anh sẽ không buông tay! Ngay khi Hàn Tịnh quay trở về Thiển Thủy Loan liên nhận được cuộc gọi từ Lục Minh Thành, nói rằng có chuyện cần nói với anh ta.

Hàn Tịnh đến cửa biệt thự còn chưa mở ra đã đi thẳng đến biệt thự bên cạnh Lục Minh Thành.

Ngay khi anh ta định hỏi Lục Minh Thành tìm anh ta chuyện gì thì Lục Minh Thành đã đặt trước mặt anh ta một tờ giấy đăng ký kết hôn.

"Tiểu Tịnh, chia tay Uyển Dư đi!"
Nghe xong lời nói của Lục Minh Thành, Hàn Tịnh bất giác nở nụ cười, lão đại vừa mới đề nghị chia tay với anh ta, không ngờ cậu trẻ cũng ép anh ta chia tay với lão đại, tại sao mọi người trên thế giới đều không hy vọng anh với Uyển Dư ở cùng nhau chứ? Hàn Tịnh ngày thường thật sự rất sợ Lục Minh Thành, nhưng vì tình yêu của anh ta, anh ta muốn dũng cảm một lần.

"Cậu trẻ, cháu sẽ không buông tay lão đại! Đây là chuyện giữa cháu và lão đại, cháu mong cậu đừng xen vào!"
Nghĩ đến điều gì đó, trong lòng Hàn Tịnh không khỏi có chút sững sờ: "Cậu trẻ, lão đại cũng không chấp nhận chú phải không? Bằng không, chú sẽ không ở sau lưng lão đại mà bắt cháu buông tay!"
Ánh mắt Lục Minh Thành chìm xuống, Hàn Tịnh nói đúng, Uyển Dư không chấp nhận anh nên anh mới vội vàng đuổi hết đám người cầu hôn xung quanh cô đi.

Tuy nhiên, cô là vợ của anh, anh làm như vậy cũng là việc nên làm, có người đàn ông nào bằng lòng để vợ mình bị những người đàn ông khác thèm muốn chứ? Nhìn thấy Lục Minh Thành không nói, chỉ là là hai mắt thâm thúy khiến Hàn Tịnh càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.


Anh ta ngẩng mặt lên nói với Lục Minh Thành một cách rất nghiêm túc: "Cậu trẻ, chuyện bắt cháu chia tay với lão đạo, cậu sau này đừng có nhắc đến nữa.

Lão đại cũng không phải là vợ của cậu, cô ấy ở cùng với ai, cậu quản không nổi!".

Hàn Tịnh sau khi nói xong liên thở hổn hển mấy hơi.

Có trời mới biết, anh ta phải mất bao nhiêu can đảm để nói lời phản nghịch nổi loạn này với người cậu đáng kinh sợ nhất của mình! Mong rằng sự dũng cảm của anh ta sẽ không vô ích, cậu trẻ cũng có thể không nói hai người họ chia tay nữa.

.

"Tiểu Tịnh, Uyển Dư chính là vợ của ta.


"
"Cái gì?"
Trước khi Hàn Tịnh vẫn còn chưa hoàn hồn sau cú sốc, thì lại nghe Lục Minh Thành nói nhỏ: "Vậy nên hai người bắt buộc phải chia tay!"
Hàn Tịnh trợn to hai mắt, anh ta nhìn chằm Lục Minh Thành, quay mặt lại vừa hay lại thoáng nhìn thấy giấy kết hôn màu đỏ trên bàn cà phê.

Anh ta như nhận ra điều gì đó, run rẩy cầm tờ giấy đăng ký kết hôn lên, hóa ra là chứng minh thư của Uyển Dư và Lục Minh Thành! Anh vẫn biết Lục Minh Thành năm năm trước đã cùng lĩnh giấy kết hôn với một người phụ nữ, anh ta thế nào cũng không dám nghĩ đến người phụ nữ đó chính là Uyển Dư.

"Cái này !
cái này không thể nào!"
Hàn Tịnh không ngừng lẩm bẩm nói: "Chuyện này không thể nào! Cho dù hai người là kết hôn, nhưng trước kia cũng đã ly hôn rồi! Lão đại cũng nói cô ấy đã ký giấy ly hôn rồi, hiện tại cô ấy độc thân, cháu đương nhiên có thể theo đuổi lão đại!"