Mạnh Sơ Hi đã sớm rời giường ở bên ngoài luống cuống tay chân, nàng kỳ thật không biết giết gà, xưa nay việc giết cá giết gà đều là Chu Thanh Ngô làm, nhưng đêm qua tiểu cô nương đã bị nàng lăn lộn vất vả, nên uống canh gà tẩm bổ, nàng chỉ có thể căng da đầu đi ra chuồng gà.
Sợ đánh thức người yêu bé nhỏ đang ngủ ngon lành trong phòng, nàng cổ đủ dũng khí tóm lấy một con gà mái không thường đẻ trứng, tay mắt lanh lẹ mà bắt được tới tay, hơn nữa lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vặn cổ nó, thế cho nên gà mái tiếng kêu hoảng sợ không thể nào kịp trút xuống.
Ô Ô ở một bên có chút sợ hãi, híp mắt nhìn, chỉ thấy Mạnh Sơ Hi cầm dao phay, ở nơi đó lẩm bẩm: "Chớ trách chớ trách."
Nàng cầm đao nâng vài lần, cuối cùng mới xử lý xong con gà, một bên vặt lông, một bên Mạnh Sơ Hi nói thầm: "Thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn."
Sau khi hầm canh gà, Mạnh Sơ Hi lại chưng một phần canh trứng, buổi sáng yêu cầu nhiều một ít protein. Thừa dịp canh gà chậm rãi hầm, Mạnh Sơ Hi nhìn Chu Thanh Ngô còn ngủ an ổn, liền đi ra phố, Chu Thanh Ngô thích nhất bánh táo đỏ ở phố nam, nhân lúc buổi sáng một mẻ bánh mới vừa ra khỏi lồng hấp, nàng liền mua về mấy khối.
Mua về nhà bánh táo đỏ, nàng lại mang y phục hai người giặt sạch phơi nắng, gà trong sân đều đã mang theo con đi kiếm ăn, thái dương cũng đã cao chiếu, đánh giá canh giờ không còn sớm, ngủ tiếp sẽ không tốt cho thân thể, Mạnh Sơ Hi quyết định đi gọi Chu Thanh Ngô rời giường.
Đi vào phòng ngủ, Mạnh Sơ Hi đầu tiên là mở ra cửa sổ, làm ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu tiến vào, theo sau đi đến trước giường đem rèm trướng cột lên ngay ngắn, người đang ngủ giờ phút này nghiêng thân mình, mặt chôn ở trên gối đầu.
Sườn mặt trắng nõn của nàng ngủ đến phấn nộn, tay nhẹ đắp phảng phất đang ôm cái gì. Chu Thanh Ngô đôi mắt to, lông mi cũng vừa dài vừa mật, thoạt nhìn tựa như búp bê sứ, tinh xảo mà linh khí, đáng yêu cực kỳ.
Mạnh Sơ Hi nghiêm túc nhìn, trái tim nhịn không được loạn nhảy dựng lên, liền một điểm nho nhỏ thôi cũng sẽ đối chính mình có lực hấp dẫn trí mạng.
Áp lực không được tâm động, Mạnh Sơ Hi thò lại gần hôn hôn cái trán của nàng, sau đó lại không thỏa mãn mà hôn mặt mày, hôn lên gương mặt mềm mại, bờ môi phấn nộn.
Đại khái là ngủ no rồi, hoặc là bị Mạnh Sơ Hi hôn ngứa, lúc bờ môi bị người chiếm lấy, Chu Thanh Ngô mở mắt ra, giữa mê mang có chút mờ mịt, sau đó gương mặt đỏ bừng.
Mạnh Sơ Hi nở nụ cười, nhéo nhéo cái mũi nàng: "Tiểu đồ lười, nên rời giường, đói bụng rồi đúng không?"
Chu Thanh Ngô ngọt ngào nở nụ cười, đôi tay phủng mặt Mạnh Sơ Hi hung hăng xoa, phát tiết chính mình bất mãn, eo nàng đau đã chết.
Mạnh Sơ Hi mặt đều bị nàng xoa biến hình, nhưng vẫn cười đến xán lạn, duỗi tay xoa xoa eo cùng bụng nhỏ cho nàng, mềm giọng nói: "Thực xin lỗi, ngoan, nàng dậy ăn cơm, ta hầm canh gà, mua về bánh táo mà nàng thích nhất, vẫn còn nóng hổi, muốn hay không?"
Chu Thanh Ngô sửng sốt, nhìn nhìn bên ngoài, lại kinh ngạc chỉ chỉ lên cổ: Nàng giết gà sao?
Mạnh Sơ Hi đang lấy y phục cho nàng, nghe xong nghiêng mắt liếc nàng một cái: "Ta biết giết gà, có gì kỳ quái ư?"
Chu Thanh Ngô bị nàng đào khỏi ổ chăn, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ nàng giúp chính mình mặc quần áo, ra dấu nói: Chắc gà vẫn còn sống, chỉ bị rụng lông thôi?
Nàng vẻ mặt kinh ngạc so tay nói, làm Mạnh Sơ Hi tức giận đến hừ một tiếng, một phen đem nàng ôm xuống để nàng đứng vững, Chu Thanh Ngô đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã.
Mạnh Sơ Hi vội ôm lấy nàng, giọng nói cũng yếu đi không ít: "Ta xử lý rất tốt, không có chuyện đó."
Chu Thanh Ngô vừa sinh khí vừa muốn cười, chỉ có thể tự an ủi chính mình, ai bảo nàng rất yêu đối phương làm chi, đêm qua rõ ràng biết nàng ấy quá phận, nhưng vẫn tùy ý nàng ấy khi dễ. Cúi đầu đem đai lưng hệ tốt, nàng nhìn giường nệm lộn xộn, ân, Mạnh Sơ Hi đích xác ôn nhu hơn nàng rất nhiều, lần đầu tiên nàng thượng, nàng ấy đều phải đổ máu. Nhưng đêm qua chính mình cũng chưa đổ máu, trừ bỏ toan trướng cũng không phải rất đau.
Mạnh Sơ Hi nhìn ra nàng tiểu tính tình, trong lòng lại yêu thích không thôi. Nàng phát hiện, mỗi lần các nàng thân mật xong, Chu Thanh Ngô liền sẽ nổi lên tính trẻ con, đặc biệt đáng yêu.
Sau khi mặc tốt quần áo, Mạnh Sơ Hi đi ra ngoài đem canh gà táo bánh cùng trứng hấp bưng vào, để thê tử nhỏ thật tốt hưởng thụ bữa sáng tình yêu.
Mạnh Sơ Hi hầm canh tự nhiên không cần phải nói, canh trứng mềm thơm ngon miệng, còn táo bánh nàng thích nhất. Chu Thanh Ngô nhìn đến đầy mặt ngọt ngào, chỉ cảm thấy nỗi khổ mười ngày chia lìa đã được đền bù thỏa mãn.
Lúc uống canh, nàng nhìn Mạnh Sơ Hi nói: Ta đã hứa sẽ cho nàng ăn ngon.
Mạnh Sơ Hi vi lăng, theo sau nghĩ đến cái gì, nâng má cười khẽ: "Đêm qua đặc biệt ăn ngon."
Chu Thanh Ngô không phản ứng kịp, xua xua tay: Thực tùy ý, không được tốt lắm.
Nhưng nhìn đến Mạnh Sơ Hi ý cười doanh doanh nhìn chính mình, nàng lại cảm thấy không thích hợp, đêm qua cái gì ăn ngon? Suy nghĩ một trận, nàng cuối cùng mới phản ứng kịp, giậm giậm chân, không thèm để ý tới đối phương.
Cơm nước xong, Chu Thanh Ngô ngồi ở trước gương trang điểm chuẩn bị chải tóc, Mạnh Sơ Hi lặng lẽ từ phía sau đi tới, sau đó nhìn chằm chằm người trong gương đồng, cười tủm tỉm nói: "Thanh Ngô của ta thật là đẹp mắt."
Từ khi điều kiện trong nhà khá lên, Chu Thanh Ngô liền không còn mặc y phục vải bố màu xám như xưa, hôm nay nàng mặc một kiện tử sắc cẩm bào, bên trong trung y màu lam nhạt, thắt lưng lụa mỏng nhẹ cột lộ ra vòng eo tinh tế lả lướt, hai sợi tóc buông ở bên tai, thật là một cô nương xinh đẹp.
Chu Thanh Ngô nhìn Mạnh Sơ Hi trong gương, chỉ chỉ nàng: Sơ Hi mới đẹp mắt.
Mạnh Sơ Hi không nói lời nào, tay phải giấu trong ống tay áo đột nhiên nâng lên, lộ ra một cây trâm ngọc màu xanh đậm oánh nhuận, tạo hình hơi khúc, phần đuôi được chạm khắc hoa văn đám mây, ngắn gọn hào phóng, thật đẹp.
Chu Thanh Ngô có chút lăng, nàng ngắm cây trâm thật lâu sau đó lại xoay đầu nhìn Mạnh Sơ Hi. Mạnh Sơ Hi thay nàng vấn tóc, cài trâm vào tóc nàng, ôn thanh nói: "Ta đã nói sẽ mang về cho nàng vài thứ, đây là ta ở một cửa hiệu ngọc khí tại Tô Châu nhìn trúng, cảm thấy thực thích hợp nàng, thích sao?"
Chu Thanh Ngô nhìn lại xem, liên tục gật đầu, chỉ là có chút đau lòng: Thực quý đi.
Mạnh Sơ Hi sờ sờ ngọc bội trong lồng ngực, lắc lắc đầu: "Cũng không sánh bằng ngọc nàng tặng cho ta. Không được tiếc bạc, ta cũng chưa tặng gì cho nàng, ở bên nhau lâu như vậy, nàng cũng chỉ có một cây trâm cài."
Chu Thanh Ngô cúi đầu nở nụ cười, nhìn nhìn nàng: Sơ Hi cũng không trang sức.
Mạnh Sơ Hi cố ý trêu nàng: "Ta đẹp a."
Chu Thanh Ngô bất mãn mà trừng nàng, hai người náo loạn một lúc lâu.
Sau khi Mạnh Sơ Hi trở về, Chu Thanh Ngô liền không cần ở tại vườn dâu, ăn qua cơm sáng, Mạnh Sơ Hi liền cùng Chu Thanh Ngô đến trang trại, La Võ rất vui vẻ khi nhìn thấy Mạnh Sơ Hi.
Giang tẩu pha trà mời các nàng, cười nói: "Tối hôm qua không thấy được tiểu thư, chúng ta rất lo lắng, phái người đi hỏi mới biết gia chủ đã trở lại, ngài đều đi mười ngày, may là trở về kịp, bằng không tiểu thư một người buồn chết."
Quan hệ các nàng tốt đẹp, người trong vườn dâu đều biết, Giang tẩu cùng hai người gần gũi, lúc này mới trêu chọc.
Mạnh Sơ Hi nở nụ cười, "Ta không ở mấy ngày còn muốn cảm ơn Giang tẩu thay ta chiếu cố nàng."
Giang Cửu Nhi vội vẫy vẫy tay: "Cái gì chiếu không chiếu cố, tiểu thư lại không phải tiểu hài tử, ngược lại là chiếu cố chúng ta, lúc gia chủ không ở đây, tiểu thư xử lý việc trong vườn dâu rất tốt, bằng không chỉ dựa vào mãng phu nhà ta, cũng không thể tinh tế như vậy."
Giang tẩu nói rất khéo, một phen lời nói đều khiến Mạnh Sơ Hi cảm thấy phá lệ thoải mái, Chu Thanh Ngô đều nhịn không được đắc ý mà nhìn Mạnh Sơ Hi, có vẻ đáng yêu lại tính trẻ con.
Sau khi trở về, Mạnh Sơ Hi nhớ tới các nàng làm trứng bắc thảo, đem vụn gỗ cùng bùn ngâm bên ngoài lau sạch sẽ, Mạnh Sơ Hi cầm trứng cười nói: "Hy vọng có thể thành công."
Nói xong nàng đánh vỏ trứng mở ra, bên trong quả trứng mềm dẻo xuất hiện trước mắt Chu Thanh Ngô, làm tiểu cô nương kinh ngạc há to miệng: Nó không chảy xuống.
"Đúng vậy, nó cô đặc lại dẻo dai, có thể ăn trực tiếp, bất quá ngon nhất chính là làm trứng ngâm nước tương, còn có thể nấu canh nấu cháo, đều đặc biệt tươi ngon." Nói xong nàng đem trứng bắc thảo bẻ ra, bên trong đều là lòng đỏ vàng tươi giống như thạch dẻo, đây là trạng thái tốt nhất.
"Quá thành công, nàng ăn một ngụm thử xem?"
Chu Thanh Ngô nửa tin nửa ngờ cắn một ngụm, ưm, thật dẻo, hương vị có chút hăng nhưng có thể chấp nhận, đặc biệt là lòng đỏ trứng, béo nhưng không gây ngán, đích xác ăn ngon.
"Ăn quen không?" Mạnh Sơ Hi hỏi?
Chu Thanh Ngô gật đầu: Ăn được.
"Ta lấy tỏi, giấm nước tương làm trứng trộn cho nàng, nó sẽ trung hòa mùi hăng kia, càng ăn ngon."
Chu Thanh Ngô giống như bảo bảo tò mò đi theo phía sau nàng, lần đầu tiên ăn trứng bắc thảo sốc tương, tên gọi rất kỳ lạ, phong vị độc đáo, trộn vào tương cùng tỏi băm càng thơm dẻo, vị the nhẹ mát lạnh ngon miệng.
Chu Thanh Ngô ăn một hơi mấy cái, thỏa mãn mà xoa xoa miệng, lại lần nữa cười nói: Sơ Hi, chúng ta có thể mở tửu lầu, hoặc là bày hàng quán bán những món này.
Mạnh Sơ Hi cũng nở nụ cười, ôm nàng nói "Cho nên, chúng ta luôn có cách nuôi sống chính mình, đúng hay không?"
Nếu bị bất đắc dĩ, nàng có thể từ bỏ tất cả sản nghiệp. Cùng lắm thì làm lại từ đầu, chỉ cần bên cạnh vẫn có Chu Thanh Ngô.
Qua một đoạn thời gian tằm liền nở ra, cần an bài nhân công đi hái lá dâu, tằm ngủ mỗi một giấc đều cần ăn lá dâu bất đồng, chọn lá thích hợp nó mới không sinh bệnh, càng có thể phun nhiều tơ.
Mà dựa theo Tô Châu phủ bên kia ước định, cuối tháng này liền phải đem tơ lụa đã gia công tốt chuyển qua, cho nên đã nhiều ngày Mạnh Sơ Hi sắp xếp nhân lực tiến hành đóng gói hàng lên thuyền, từ Nghiêm gia thương thuyền vận chuyển đến Tô Châu phủ.
Mạnh Sơ Hi chỉ cần thỉnh thoảng đi giám sát, kiểm tra chất lượng hàng dệt tơ, chuyện khác nàng không cần đích thân xử lý, nhưng Chu Thanh Ngô phải chặt chẽ kiểm tra trương mục thu chi, hơi chút có chút vất vả.
Hai người sinh hoạt phong phú mà bình tĩnh, ngẫu nhiên một ít gợn sóng chính là có người hỏi đến vị phu quân trên danh nghĩa của các nàng, rốt cuộc hai vị kiều thê dung mạo xinh đẹp cùng có năng lực như các nàng, ai có thể nhịn lâu như vậy không một lần trở lại, huống hồ vẫn là tân hôn yến nhĩ.
Mỗi lần như vậy, Mạnh Sơ Hi chỉ là cười đáp có thư tín tới lui, chờ đến chuyến đi buôn mùa thu kết thúc, liền có thể một nhà đoàn tụ.
Mà ở Tô Châu phủ xa xôi, Tiền Nhân lại có chút không bình tĩnh, nguyên bản hắn chỉ cảm thấy tò mò, vừa vặn đối Mạnh đại tiểu thư ấn tượng khắc sâu, cho nên cảm thấy cùng nàng có chút giống, nhưng nhìn khế ước ký tên, hắn không ngừng phân biệt ba chữ này, Mạnh Sơ Hi?
Hắn nhịn không được cho gọi Tiền Viễn vào hỏi chuyện, "Tiền Viễn, ngươi còn nhớ rõ lúc ấy chúng ta đi Thanh Châu Mạnh gia, vị Mạnh đại tiểu thư kia đại danh là gì sao?"
Tiền Viễn sửng sốt, kỳ thật bọn họ cùng Mạnh gia trừ bỏ một lần gặp mặt, cũng không có bất luận giao thoa gì, cho nên hiểu biết cũng không nhiều, nhưng muốn hợp tác tất yếu vẫn phải biết quý danh của họ.
Chỉ là một năm đã trôi qua, Tiền Viễn không xem đó là chuyện quan trọng, nhất thời không phản ứng kịp.
Suy nghĩ một lát, hắn hơi có chút do dự: "Giống như gọi là Mạnh Sơ Huyên?"
Tiền Nhân lập tức lại nhìn trên giấy Mạnh Sơ Hi, lẩm bẩm nói: "Tên đều giống nhau có chữ 'Sơ' đi kèm. Đúng rồi, ta nghe nói rằng đồng lứa với Mạnh đại tiểu thư còn có gia muội và gia đệ?"
"Ân, đúng vậy. Lúc ấy nghe nói Mạnh gia rất phức tạp, gia chủ Mạnh Nhàn Đình có tổng cộng hai tôn nữ, một tôn nam, đều từ hai người con trai của ông ấy. Hai người con trai này, một người con vợ cả, một người con vợ lẽ. Cháu gái của vợ cả chính là nhị tiểu thư, nghe đồn xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất tích, cho nên chỉ thấy Mạnh đại tiểu thư, còn thiếu gia kia lại chưa thấy được."
"Nhị tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn?" Tiền Nhân trong lòng nhảy dựng, hắn đảm nhiệm chức vụ trong đại gia tộc lâu như vậy, những loại phong vân quỷ quyệt kia, hắn rất rõ ràng, lập tức đem sự tình xâu chuỗi lại, nhưng chuyện này cũng quá mức kỳ quặc, sao có thể trùng hợp đến thế này.
Nhưng cho dù hắn đoán được, cũng không có lập trường cùng động cơ đi báo cho Mạnh gia, chuyện này đối Tiền gia tựa hồ không có chỗ tốt. Nhưng Thanh Châu Mạnh gia thực lực không thể khinh thường, Tiền Nhân không biết có nên mạo kiểm kết giao hay không.
Nếu Mạnh Sơ Hi thật là tôn nữ dòng chính Mạnh gia, tại sao nàng lưu lạc đến Giang Âm làm buôn bán nhỏ, lại không muốn về nhà, nguyên nhân là gì? Thậm chí tai nạn ngoài ý muốn kia có thật là ngoài ý muốn hay không, Tiền Nhân đều không xác định, bởi vậy hắn quyết định thương lượng cùng Tiền gia chủ một chút, xem ngài ấy quyết định như thế nào.
Nghe xong Tiền Nhân nói, Tiền lão gia nhíu mày, suy nghĩ thật lâu: "Mạnh gia cho dù ở Thanh Châu xa xôi, nhưng việc làm ăn lại trải rộng khắp hai bờ sông Dương Tử, đặc biệt nghề trồng dâu nuôi tằm bá nghiệp đỉnh cao, chúng ta càng khó có thể vọng bóng lưng, nếu chúng ta muốn ở Tô Châu chiếm cứ một mảnh trời, Mạnh gia là một nơi tham chiếu thực tốt."
Tiền Nhân nghe hiểu ý tứ gia chủ, "Ta hiểu được, chỉ là, chúng ta nên đứng về phía ai? Lão chủ nhân Mạnh gia, hay là Mạnh gia đại tiểu thư, hoặc là Mạnh Sơ Hi người thừa kế dòng chính của Mạnh gia đang lưu lạc bên ngoài?"
Tiền lão gia hơi hơi mỉm cười: "Không vội, đi tra xét lại toàn bộ tin tức, lại cho người đến Thanh Châu tìm hiểu, Mạnh gia hiện tại thuộc về ai. Mạnh Sơ Hi quá tuổi trẻ, hơn nữa trước mắt thoạt nhìn nàng không muốn nhận lại thân phận của mình, như vậy nàng cũng không có giá trị quá lớn. Ta nhưng thật ra xem trọng Mạnh Sơ Huyên. Đương nhiên nếu Mạnh Nhàn Đình vẫn còn nắm quyền, tự nhiên theo phe hắn, nói vậy hắn thực sốt ruột."
Nếu không có giao tình gì, thương nhân tính kế luôn khôn khéo mà tàn nhẫn, này hết thảy Mạnh Sơ Hi chưa từng biết được, cho dù nàng có dự đoán được cũng không thể ngờ mọi chuyện sẽ trực tiếp như vậy.
Thế giới này trùng hợp quá nhiều, nàng không ngờ một lần hành trình tới Tô Châu, trời xui đất khiến chạm phải người hiểu biết Mạnh gia. Bởi vậy lúc ấy Mạnh Sơ Hi tâm hoảng ý loạn cũng không có tốn quá nhiều thời gian đi hối hận, mà có một loại cảm giác số mệnh, tựa như nàng từ thế kỷ 21 đi vào Đường triều chiếm cứ thân thể này, đây chỉ là kết quả tất yếu của bánh răng vận mệnh chuyển động.
Chuyện nàng có thể làm nhất chính là chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời nghênh đón hậu quả nó mang đến, trình độ lớn nhất là đem nó bình định.
-------------------------------------