Tiếng đàn nước chảy mây trôi kia chậm mấy nhịp, rồi sau đó chậm rãi cất lên.
"Quý quân, ngài không nghe được sao, bệ hạ thả ra thật nhiều thị quân a, quý quân muốn đi xem hay không?"
Phản ứng tiểu Thanh trừ bỏ tiếng đàn nhàn nhạt ưu sầu kia, không còn một từ.
"Quý quân người biết không, chỉ cần là người vẫn còn trong sạch, bệ hạ đều phát ngân lượng trợ cấp, thả ra khỏi cung."
Liền ở thời điểm tiểu Thanh cho rằng quý quân nhà mình sẽ không mở miệng.
Đôi tay Vệ Thanh Dương phủ lên dây đàn, tiếng đàn duyên dáng kia tức khắc dừng lại.
"Mặc dù bệ hạ phân tán mọi người trong hậu cung, cũng không thể phân tán ta, nếu không ra được, cần gì phải để ý đâu."
Trên mặt tiểu Thanh vốn dĩ vui vẻ phấn chấn tức khắc ỉu xìu xuống.

Đúng vậy, quý quân đường đường là quý quân, lại đại biểu cho Vệ quốc, bệ hạ sao có thể thả quý quân đi đâu.
"Mặc dù thật sự ra khỏi hoàng cung này, thiên địa rộng lớn, lại có nơi nào cho ta dung thân đâu."
Tiểu Thanh vừa ngẩng đầu, bèn nhìn đến quý quân nhà mình lẩm bẩm tự nói với phiến rừng trúc, bất đắc dĩ trong mắt kia, làm người nhìn không khỏi lã chã rơi lệ.
Lạc Vũ Cư.
Một người nam tử mặc quần áo đỏ thẫm yêu diễm mị hoặc, đang ở tiểu viện xử lý hoa tươi muôn hồng nghìn tía, đủ mọi màu sắc.
Đột nhiên, một tiểu thị hồng y vội vàng chạy tới.

"Quý quân, quý quân không được rồi!"
"Đều nói với ngươi bao nhiêu lần, có chuyện gì chậm rãi nói, hốt hoảng cái gì, trời còn chưa có sập xuống đâu."
Buông trong tay gáo múc nước, mắt đào hoa trừng mắt, liếc nhìn Hồng Nô một cái.
Hít sâu mấy hơi, hơi thở vững vàng không ngừng ổn định, mới chậm rãi mở miệng: "Quý quân, bệ hạ phân tán toàn bộ người chưa sủng hạnh qua ra khỏi cung."
"Phân tán ra khỏi cung? Ngươi xác định là phân tán ra khỏi cung, mà không phải biếm vào lãnh cung?"
"Không có, là phân tán ra khỏi cung, hiện giờ bên ngoài đang rất náo nhiệt đâu, quý quân muốn đi ra ngoài nhìn xem sao?"
Hồng Nô nửa ngày không nhận được chỉ thị của Đoạn Hồng Vũ, có chút mê hoặc nhìn về phía nam tử vẻ mặt hoảng hốt yêu diễm kia.
Quý quân không phải thích nhất xem náo nhiệt sao, như thế nào cũng chưa phản ứng?
Không biết suy nghĩ cái gì, Đoạn Hồng Vũ sau một lúc lâu không có truyền đến lời nói khác, mắt đào hoa mê ly kia chỉ là nhìn về phía đông điện Kim Loan.
Phân tán hậu cung? Từ khi nào, y cũng vẫn luôn hy vọng có ngày này, nhưng là hiện tại, y đã không còn hy vọng.

Nhiều năm như vậy, y sớm đã thành thói quen sinh hoạt như vậy, sau khi rời khỏi đây ngược lại không có chỗ an cư lạc nghiệp.
Bệ hạ, cuối cùng là làm một chuyện tốt, phóng thích nhiều nam tử vô tội như vậy.
Trong Lãnh Tịch cung.
Sở Dật một thân bạch y như tuyết, dựa vào lan can, nghe tiếng hoan hô khí thế ngất trời bên ngoài, trong mắt xuất hiện một mạt khao khát.
Bọn họ đều có thể rời đi, đều có thể rời đi.

Nhưng mà y lại không được, bởi vì thân mình y sớm đã không còn trong sạch.

Nếu, nếu lúc ấy không có phát sinh chuyện đó, có lẽ, y cũng có thể về nhà cùng phụ thân gặp nhau đi.
Nghĩ đến cha ruột, trong mắt Sở Dật không khỏi hiện lên mạt đau xót.
Không biết phụ thân mấy năm nay thế nào, sống có tốt không?
"Sở đại phu, ngài cùng công tử đều là người tốt, lại bị nhốt ở chỗ này, trời cao thật sự không có mắt."
Không biết khi nào, Tiểu Lâm Tử xuất hiện phía sau Sở Dật, đôi tay không ngừng lau con mắt đã đỏ.
"Sở đại phu đừng nóng vội, bệ hạ sớm muộn gì có một ngày sẽ biết ngài tốt, sẽ thả ngài ra cung."
Chua xót cười, thật sự sẽ có một ngày như vậy sao? Chỉ sợ là đời này y đều không thể bước ra cửa cung một bước, chỉ có thể chết già ở chỗ này đi.
Ánh mắt bình đạm không gợn sóng kia, nhìn phía phương hướng cửa cung.


Khao khát trong mắt là vội vàng như vậy.
Nếu không phải còn nhớ phụ thân, thật ra ở nơi nào đều giống nhau, cuộc đời của y vẫn luôn là màu xám, sớm đã không ôm bất luận hy vọng gì.
Trong Ngự Thư phòng.
Cố Khinh Hàn cúi đầu tập trung tinh thần mà phê duyệt tấu chương.

Ngoài cửa Cổ công công nhẹ giọng gõ cửa điện.
"Bệ hạ, đế sư đại nhân có việc cầu kiến."
Đế sư? Nàng tới làm cái gì?
Buông tấu chương trong tay ra: "Để nàng vào đi!"
"Thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Đứng lên đi, đế sư đại nhân có việc?"
"Khởi tấu bệ hạ, ngoài thành dân chạy nạn hiện giờ đều đã được quan tâm thích đáng, chỉ không biết, kế tiếp muốn an bài như thế nào, rốt cuộc nếu dựa vào quan phủ phát cháo thời gian dài, cũng không phải kế lâu dài, mà Lưu quốc ta, cũng không có tài chính khổng lồ như vậy."
Xoa xoa thái dương, cô làm sao không biết đây không phải kế lâu dài, chẳng qua, cục diện rối rắm này của Lưu quốc, đòi tiền không có tiền, muốn lương thực không lương thực, cô lấy đâu ra nhiều lương thực, tiền tài như vậy? Từ thiện quyên tiền cũng chỉ có thể đủ duy trì nhất thời, lâu dài về sau, thương gia, quan gia nào nguyện ý quyên tặng mãi?
"Đế sư đại nhân có đối sách gì?"
"Thần ngu muội, thật sự nghĩ không ra đối sách."
"Vùng sông Nguyên hiện tại thế nào?"
Đế sư ngẩn ra, không rõ bệ hạ vì sao chuyển vấn đề tới sông Nguyên bên kia, nhưng vẫn là thành thật trả lời:
"Vùng sông Nguyên hiện tại vẫn tiến hành đúng hạn.

Từ khi có bản đồ phân bố đê đập dẫn nước của bệ hạ, đã thực sự giải quyết khốn cảnh thuỷ lợi Lưu quốc ta mấy trăm năm tới a.


Các bá tánh nhờ bệ hạ chăm sóc người nhà thích đáng, cũng đều rất tận tâm, tận lực làm việc."
Đế sư đại nhân cười ấm áp.

Nghĩ đến lúc ấy bệ hạ hạ mệnh lệnh kia, tim y đến bây giờ đều còn đang chấn động.
Tu sửa đê đập dẫn nước, đào kênh dẫn nước, xây dựng các công trình dẫn nước..
Mỗi một chi tiết kia, mỗi một trình tự làm việc, đều hoàn hoàn toàn toàn, kỹ càng tỉ mỉ bày ra tới.
Từ ngữ chưa bao giờ nghe qua kia, từng câu từng chữ, đi thẳng vào vấn đề chính, giải quyết khốn cảnh sông Nguyên, đem mọi người trên triều đình đều sợ ngây người, chấn động.
Nếu không phải chính tai nghe, căn bản không thể tin, những kỳ tư diệu tưởng đó đều là phát ra từ bệ hạ nhà mình.
Bệ hạ thay đổi, cai trị trở nên nhân từ, yêu dân.

Tiên hoàng nếu là dưới suối vàng có biết, cũng sẽ mỉm cười dưới cửu tuyền.
Trước kia bệ hạ nơi nào sẽ vào triều sớm, các đại thần ba quỳ chín lạy đều không nhất định có thể mời được nàng, nhưng mà hiện tại bệ hạ mỗi ngày lâm triều, bất luận sự việc lớn nhỏ, đều tự mình ra tay.
Vốn dĩ bọn y còn đánh đố, bệ hạ có thể kiên trì ba ngày đã là trời giáng hồng vũ, không nghĩ tới đã gần nửa tháng, bệ hạ mỗi ngày đều lâm triều, còn giải quyết một đống việc các nàng không có biện pháp giải quyết.
Nghĩ vậy, đế sư không khỏi mừng thầm cười, tốt a, thật tốt a, cứ tiếp tục như vậy, Lưu quốc lo gì không giàu có..