Edit: Qing Yun

Cầu thang dưới chân như không có điểm cuối, dù Ngô Tuyết chạy thế nào cũng không chạy thoát, cho đến khi chân cô ấy đột nhiên dẫm vào khoảng không, lúc đó cô ấy mới phát hiện dưới chân là vực sâu không đáy, một chân cô ấy đã bước vào vực.

“Á!”

Ngô Tuyết thất thanh hét lên, sau đó chợt cảm thấy có người túm lấy tay mình kéo mình lại.

Ngô Tuyết thở hổn hển, kinh hồn chưa định, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Cô ấy nhìn xung quanh bốn phía, bấy giờ mới phát hiện chỗ này không phải cầu thang, cô ấy vẫn còn đang đứng ở hành lang, trước mặt có bốn người đang đứng.

“Tôi… Tôi, mọi người, mọi người…” Cô ấy há mồm muốn nói, nhưng vừa mới mở miệng thì lại nói năng lộn xộn, ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết mình muốn nói gì.

Việt Khê đi lướt qua cô ấy, ánh mắt lạnh lùng, cô trực tiếp duỗi tay vồ về phía trước, sau đó kéo về sau, ngay lập tức, một bức tranh đen nhánh có khung lồ ng kính bị kéo ra.

Đó là một bức tranh sơn dầu, màu sắc vô cùng âm u, tranh vẽ một cầu thang xoay tròn, trên cầu thang tấp nập người, vẻ mặt những người đó đầy hoảng sợ, vẫn duy trì dáng vẻ khi vừa chết của họ, mỗi cách chết đều cực kỳ thê thảm. Một luồng tà khí thô bạo bốc ra từ bức họa, ập vào mặt mọi người, nỗi lòng ai nấy đều bị ảnh hưởng, trở nên tối tăm táo bạo lên.

Đây cũng là lần đầu Việt Khê nhìn thấy bức tranh, cảm nhận được tà khí và mùi máu tươi trên tranh, cô thật sự cảm thấy không thoải mái, mày nhíu chặt lại.

Cảm giác không gian của bức tranh này rất mạnh, đại khái vì nguyên nhân này cho nên bức tranh mới có năng lực xuyên qua không gian. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong tranh cất giấu vô số cầu thang, chính những cầu thang này mê hoặc lòng người, làm người vô thức bị hãm vào.

Tranh sơn dầu bị cô kéo ra từ một không gian khác, chợt một tiếng gầm nhẹ vang lên, người đứng trên cầu thang đột nhiên sống lại, vẻ mặt dữ tợn, những người này chui thẳng ra khỏi tranh, há mồm cắn về phía Việt Khê.

Việt Khê thản nhiên nâng tay trái tát một cái, đánh tất cả những người đó quay về tranh.

Mấy người Văn Tiểu Thanh vây xem: “…”

Cái này không giống bọn họ tưởng tượng chút nào, vốn dĩ cho rằng bức tranh này là tà vật khó đối phó cỡ nào, nhưng sao rơi vào tay Việt Khê lại thấy nó không có chút năng lực phản kháng nào vậy?

Một lực lượng quỷ dị truyền ra từ trong tranh, mấy người Văn Tiểu Thanh cảm thấy trước mắt nhoáng lên, sau đó không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh trước mặt.

Đây đại khái là cô gái đầu tiên bị hại, tên là Tần Di, cô ấy đứng trong một sảnh lớn cực kỳ tráng lệ huy hoàng, đèn chùm trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống, rơi thẳng vào đầu cô ấy, sau đó đè nặng lên người Tần Di, máu tươi bắn đầu đất.

“Cứu… Cứu tôi, cứu tôi với!” Tần Di quỳ rạp trên đất, nửa người dưới của cô ấy bị đèn chùm đánh dập nát, cô ấy nhìn chằm chằm mấy người Văn Tiểu Thanh, chậm rãi bò lại gần họ, vừa bò vừa luôn miệng cầu cứu.

Mấy người Văn Tiểu Thanh hoảng sợ, cảnh này thật sự quá quỷ dị, bọn họ lùi ra sau theo bản năng.

Nhưng động tác của họ như chọc giận Tần Di, vẻ mặt cô ấy trở nên méo mó, đau đớn nói: “Mấy người không muốn cứu tôi, vậy mấy người đi chết đi, chết đi!”

Nói xong, vết máu dưới chân cô ấy lan ra với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chảy đến chỗ mấy người Văn Tiểu Thanh.

Văn Tiểu Thanh hoảng hốt, vội kêu lên: “Việt Khê, cứu mạng!”

Sau đó bọn họ nghe được một tiếng “Phá” cực kỳ lãnh đạm, tiếng này vừa ra, bọn họ phát hiện trước mắt như bị ấn nút tạm dừng, không có bất cứ thứ gì cử động, sau đó bên tai truyền đến tiếng vật gì đó vỡ ra, trước mắt trên nên sáng ngời.

Đền trên hành lang chiếu rọi một mảnh sáng trưng.

Mấy người Văn Tiểu Thanh nhìn bốn phía, bọn họ vẫn đang ở hành lang, trước mắt cũng không có Tần Di nào cả, càng không có đèn chùm.

“Không ngờ bức tranh này có thể kéo người vào ảo cảnh dễ dàng như vậy, chẳng lẽ là bị tranh à?” Việt Khê nhỏ giọng như chỉ đang lẩm bẩm.

Cúi đầu nhìn tranh trong tay, tà khí trong tranh đậm hơn khi nãy, máu tươi rơi xuống từ khung kính, người trong tranh bắt đầu khóc, bọn họ đều đang kêu: “Đau quá, đau quá…”

Một giọt máu rơi trên chân Việt Khê, cố liếc mắt một cái, ánh mắt trở nên hơi âm u, cô ghét nhất mùi máu tươi, đối với cái mũi quá mức nhạy bén của cô mà nói, mùi máu tươi quả thực là một loại tra tấn.

Một đám sương mù tản ra từ bức tranh, cuối cùng biết thành một hình hài dữ tợn như quái vật. Khi đám sương mù này tản ra, những cầu thang trong tranh cũng đồng thời biến mất, chỉ còn lại hình người, cho nên nhìn họ càng thêm thảm thiết.

Lại nói thực thể do đám sương mù tím biến thành, thân hình nó cực kỳ to lớn, vì đã cắn nuốt máu thịt của nhiều người, cho nên sức mạnh của nó đã cao đến mức không thể khinh thường, thiên sư bình thương căn bản không thể tinh lọc hết tà khí của nó được, cũng chẳng trách nhà sư ở ba mươi năm trước đã phong ấn nó lại.

Sương mù tím bay thẳng về phía Việt Khê, sắc mặt Việt Khê không đổi, cô duỗi tay về phía trước, đầu ngón tay như mang theo lưỡi dao sắc bén, ngón tay xẹt qua, sương mù tím lập tức chia thành hai nửa, khi nó hợp lại lần nữa, màu tím đã phai nhạt đi phần nào.

Có lẽ thứ này cũng sinh ra chút ý thức, thấy Việt Khê khó đối phó, nó liền xoay người bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Mấy người Văn Tiểu Thanh nhìn sốt ruột, Việt Khê lại không chút hoang mang, cô duỗi tay vẽ một cái phù giữa không trung, nét vẽ cuối cùng chấm dứt, ánh sáng vàng lóe lên quanh phù, sau đó hóa thành tia sáng bay đi, đuổi theo sương mù tím đang chạy trốn.

“Bùm!”

Ánh sáng vàng bọc lấy sương mù tím, cả hai cùng chui vào tranh, Việt Khê cúi đầu nhìn tranh vẽ lại xuất hiện cầu thang lần nữa, chỉ là lần này trên cầu thang có thêm một chữ “Khóa” màu vàng.

Mọi thứ trở lại bình thường, trong lòng mấy người Văn Tiểu Thanh run sợ, lúc này mới cẩn thận hỏi: “Sao… Sao rồi? Thứ kia, thứ kia đã chết chưa?”

Việt Khê nói: “Bây giờ nó đã bị tôi nhốt ở trong tranh, tạm thời không có vấn đề gì.”

Văn Tiểu Thanh hỏi: “Không thể tiêu diệt nó hoàn toàn được sao? Nếu nhà sư ở ba mươi năm trước diệt nó tận gốc chứ không phải phong ấn lên thì bây giờ đã không có việc này. Bây giờ chỉ phong ấn, mình sợ sẽ lại có ba mươi năm khác nữa.”

Việt Khê nói: “Yên tâm đi, tôi đương nhiên có thể tiêu diệt nó hoàn toàn, chỉ là bây giờ có chuyện cần làm trước.”

Bức tranh này vây giữ quá nhiều âm hồn, bọn họ bị nhốt trong tranh, không chạy thoát được, cần phải siêu độ họ trước khi giải quyết bức tranh này, nếu không khi xử lý bức tranh này sẽ làm ảnh hưởng đến bọn họ.

“Tôi mang bức tranh này về trước, các cậu không phải lo lắng, tôi sẽ xử lý nó tốt.” Việt Khê nói với họ như vậy sau đó đi về nhà cùng Hàn Húc.

Hàn Húc hỏi: “Sư phụ muốn siêu độ quỷ hồn trong tranh à?”

Việt Khê ừ một tiếng: “Bọn họ bị nhốt trong tranh, không tránh khỏi bị dính tà khí của nó, nếu họ muốn đầu thai thì cần phải rửa sạch tà khí trên người.”

Chuyện này cũng không khó, cô hoàn toàn có thể hấp thu hết tà khí trên người họ, sau đó niệm một đoạn Vãng Sinh Chú đưa họ đi đầu thai chuyển thế là được. Có điều cái khó chính là tranh này cắn nuốt linh hồn người, có hồn phách đã bị cắn nuốt hơn nửa, chỉ còn lại tàn hồn, căn bản không có khả năng đồng thai, cho nên chỉ có thể tẩm bổ linh hồn cho họ.

Việc tẩm bổ linh hồn cực kỳ tốn tâm lực và chân khí, cũng may Việt Khê đủ mạnh, làm thật cũng không có vấn đề gì, chỉ tốn chút sức lực mà thôi.

*

Niệm một đoạn Vãng Sinh Chú, từng đốm sáng vàng bay ra, sau đó là bóng người xuất hiện trong phòng, có người vẻ mặt tỉnh táo, có người lộ vẻ mặt cảm kích với Việt Khê, cúi người cảm ơn cô và Hàn Húc, sau đó xoay người đi vào đường Vãng Sinh. Trong số đó có hồn phách vẻ mặt hỗn độn, ngu dại, hồn phách này đã bị cắn nuốt. Thấy hồn phách như vậy, Hàn Húc ở bên cạnh sẽ tu bổ cho người này, sau đó mới đưa linh hồn mới vào đường Vãng Sinh.

Tranh này làm hại không ít người, số linh hồn bị vây lại không dưới một trăm, bọn họ bị nhốt trong tranh lâu rồi, còn lặp đi lặp lại cái chết, bây giờ được giải thoát, đương nhiên là cực kỳ vui mừng.

Mất hơn hai giờ mới đưa hết linh hồn trong tranh đi, người rời đi cuối cùng là Lưu Vị Xuyên.

“Tôi cũng không biết vì sao tôi vẫn giữ được tỉnh táo khi ở trong tranh…”

Người khác bị tranh điều khiển hoàn toàn, nhưng cậu ta không thế, có rất nhiều thời gian cậu ta vẫn tỉnh táo, ít khi bị mấy ý thức, cho nên mới hét lên với Ngô Tuyết.

Cậu ta nhìn về phía Việt Khê, cười khổ nói: “Tôi là trẻ mồ côi, cho dù chết cũng không có ai nhặt xác cho tôi… Tôi muốn nhờ hai cậu một chuyện, có thể chuyện này sẽ làm khó hai cậu, nhưng tôi muốn sau khi tôi chết, hãy mang tro cốt của tôi về núi Lạc Phượng, hai cậu có thể giúp tôi mang về được tôi? Tôi, tôi có hai trăm nghìn tiền tiết kiệm, đó là tiền tôi bán tranh tích cóp được, tôi đưa hết cho hai cậu, tôi chỉ mong hai cậu có thể giúp tôi việc này.”

Hàn Húc nhìn về phía Việt Khê.

Việt Khê nói: “Hai trăm nghìn… Cũng được, chúng tôi tiếp nhận lời ủy thác của cậu.”

Việt Khê nhìn cậu ta đi vào đường Vãng Sinh sau đó phất tay đóng cửa đường Vãng Sinh lại, cô nhíu mày nói: “Trên người Lưu Vị Xuyên như có gì đó bảo vệ cậu ta, nhưng năng lượng quá yếu, nếu mạnh hơn chút nữa chắc cậu ta đã không bị tranh hại chết.”

Năng lượng kia ấm áp nhưng rất nhạt, cho người khác cảm giác rất thoải mái.

“Đó là Thần Núi bảo vệ!” Hàn Húc nói.

Việt Khê nhìn cậu, cậu cười giải thích: “Có vùng núi sẽ sinh ra linh hồn, loại linh hồn này được gọi là Thần Núi, không giống với địa phủ, Thần Núi là một thể với núi, núi bị hủy nó cũng sẽ biến mất. Thần Núi che chở mọi người trên núi, cái che chở Lưu Vị Xuyên chính là thần lực của Thần Núi.”

Nghe vậy, Việt Khê hiểu ra, cô nói: “Ông nôi nói thời đại này có rất nhiều núi sông bị phá hủy, cho nên Thần Núi hay tinh linh đều rất hiếm thấy, năng lượng của suy yếu đi nhiều.”

Hàn Húc gật đầu: “Thứ này thật sự hiếm thấy, gần như đã hoàn toàn biến mất. Chúng nó sống nhờ tín ngưỡng cung phụng của ngoài người, bây giờ con người không tin mấy thứ này nữa, chúng nó tự nhiên cũng ít đi, thậm chí là linh thể cũng không duy trì được, kết quả cuối cùng đại khái chính là tiêu tán trong trời đất.”

Đề tài này có phần hơi bi thương, hai người chỉ nói vài câu là không nói nữa.

Việt Khê đặt tranh lên bàn, khẽ động ngón tay một cái, chữ “Khóa” màu vàng kia lập tức bắt đầu hòa tan, phong ấn trên tranh hoàn toàn mở ra, một luồng tà khí khổng lồ trong tranh cũng theo đó mà ra.

Cho nên tà khí mới có thể lớn như vậy, cách ba mươi năm lại cắn nuốt mười hai người, tà khí càng tăng lên, cũng càng thô bạo hung ác.

Màu vàng kim trên khóe mắt lập lòe, âm khí trong cơ thể Việt Khê cũng bùng nổ, lấy tư thái báo đạo hiên ngang trực tiếp cắn nuốt tà khí trong tranh, không để dư thừa dù chỉ một chút.