Giang Thành lúng túng ngượng ngùng bắt đầu kể chuyện
Ngày xửa ngày xưa,có một nhà thông thái,lúc biết mình sắp ra đi theo tổ tiên,liền gọi các con lại bên giường ,chỉ vào kho sách mênh mông của mình và nói:
Bây giờ cha tiết lộ cho các con một điều bí mật:
kho sách vĩ đại của ta chính là một món quà do một vị Thánh đã ban tặng, khi Ngài thấy ta nhà nghèo mà học hành chăm chỉ.

Cùng với món quà tặng vô giá đó
Ngài còn bảo: "Trong kho sách vô tận có một quyển sách quý nhất,trong quyển sách quý nhất ấy có một trang quý nhất,trong trang sách quý nhất ấy có ghi một câu thần chú.

Ai đọc được câu thần chú ấy sẽ trở thành một nhà thông thái trong những nhà thông thái...
Cuốn sách nào vậy cha? người con trai cả nhanh nhẩu hỏi
Chính ta cũng muốn hỏi vị Thánh câu đó,nhưng chưa kịp thì Ngài đã biến mất.
Ngừng lại giây lát rồi người cha trút cạn sinh lực vào lời trăng trối cuối cùng:
Cả đời ta đã cặm cụi đọc,nhưng vẫn chưa đọc được cuốn sách quý báu ấy.

Đời các con còn dài ,các con hãy chăm chú vào việc đọc.


Ta hy vọng rằng các con sẽ may mắn hơn ta là tìm được câu thần chú linh thiêng ấy!
Nghe lời căn dặn, những người con của nhà thông thái cần mẫn đọc hết ngày này qua ngày khác.

Họ đọc mãi,nhưng vì kho sách dường như là vô tận nên vẫn chưa đọc đến cuốn sách quý báu ấy.

Song nhờ những kiến thức thâu lượm được qua ngày tháng ,họ đã trở thành những bậc trí giả khả kính.
Không khí dừng lại trong năm giây
Một tràng pháo tay vang lên tất cả mọi người đều vỗ tay cho câu chuyện Giang Thành kể
Lý Ngọc Trân ánh mắt lấp la lấp lánh kích động ôm lấy Giang Thành
Oaaa nhóc thật là lợi hại nha, không ngờ! không ngờ nhóc lại kể chuyện hay như vậy nha, còn nói là không biết kể chuyện, không kể chuyện hay đây mà là không kể truyện hay sao?
Tô Huyên vỗ tay mỉm cười nhìn Lý Ngọc Trân híp mắt trêu chọc
Bạn trai của cậu rất biết giấu nghề nha,lợi hại!
Nguyệt Sương vỗ tay không ngừng
Đúng vậy! đúng vậy! thật lợi hại nha
Cao Bằng chống hông ngẩng đầu lên đầu cười haha
Hahaha cậu đã kể chuyện hay như vậy thì kể tiếp đi!
Giang Thành bị Lý Ngọc Trân ôm chặt, khuôn mặt vui vẻ đỏ bừng lên vẻ mặt ngượng ngùng

Tớ chỉ biết mỗi câu chuyện đó thôi, chỉ là vô tình đọc được
Cao Bằng vẻ mặt hoài nghi
Thật không đó!
Thật mà!
Giang Thành vẻ mặt đỏ bừng nghiêm túc
Vậy chúng ta ăn đi cũng sắp muộn rồi
Nguyệt Sương đột nhiên thò đầu ra doạ Giang Thành một trận
Giang Thành vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác
gật đầu
Lý Ngọc Trân buông người Giang Thành ra hí hửng xoa xoa bụng
Tớ đồng ý,tớ đồng ý tớ đói lắm rồi mau mau nướng thôi!
Tô Huyên đồng ý gật đầu vẻ mặt đáng thương
Tớ cũng đồng ý, từ nãy tới giờ tớ nướng đồ ăn quá trời cho cậu,đói quá trời luôn
Cao Bằng vẻ mặt thắc mắc
Ơ không phải anh đã nướng thịt cho em sao ?
Tô Huyên nghe thấy thế âm thầm trừng mắt một cái
Thế là mọi người bắt đầu nướng thịt, nướng thịt, nướng cá,nướng cá ,nướng marshmallow, nướng marshmallow
Mọi người vừa nhồm nhoàng ăn đồ ăn vừa nhồm nhoàng nói chuyện nói đủ mọi chuyện hết nói drama lại nói đến chuyện hào môn,nói về đủ mọi thứ có thể nói
Một tiếng sau đồ ăn ở trong sọt cũng đã hết mọi người ôm bụng nằm trên ghế xoa xoa bụng,xung quanh rơi rớt lon nước, lon bia rải rác thải
Cao Bằng lau lau miệng ợ một cái lại bị Tô Huyên hừ một cái đập một cái vào người
Anh thật là, không biết giữ ý tứ gì hết