Tới chiều cũng đã ty thu dọn đồ đạc xong
Lý Ngọc Trân nhìn đống đồ Nguyệt Sương thu dọn bĩu môi hỏi
Sao cậu mang ít đồ thế?,đổi tính rồi
Nguyệt Sương đang cầm đeo một cái balo nhún vai
Chỉ là đi dã ngoại thôi mà không cần mang nhiều đồ
Lý Ngọc Trân trợn mắt nhìn Nguyệt Sương bộ dạng không thể tin tưởng
Bình thường chỉ là đi chơi nửa ngày thôi cậu đã mang mấy cái vali rồi sao lần này lại không được chứ,tớ là bạn cậu tớ còn không hiểu sao?
Nguyệt Sương cúi đầu bộ dạng ủ rũ chế đi vẻ bất đắc dĩ ở trong mắt
Dù sao cô cũng không phải Nguyên Chủ làm sao mà giống được
Có lẽ là do kích động không có tâm tư đó đi? dù sao tớ cũng đang thất tình
Lý Ngọc Trân nhìn bộ dạng rối rắm thở dài phồng miệng tức giận nói
Không phải chỉ là nam nhân sao,tớ giới thiệu cho cậu đảm bảo cậu sẽ thích
Nguyệt Sương nghe thấy vậy nhíu mày
ngẩng đầu lên nhìn Lý Ngọc Trân vẻ hoài nghi
Cậu không đùa đấy chứ
Lý Ngọc Trân thấy Nguyệt Sương không tin mình thì bĩu môi vẫy vẫy tay
Hừ,cậu quên tớ lâu như vậy chẳng lẽ tớ không biết như thế nào sao,quan hệ của tớ rất rộng quen nhiều người, không giống như cậu khăng khăng một mực với một người, người tớ đã từng hẹn hò không thể đến hết được đâu
Nguyệt Sương thở dài một hơi
Tớ không muốn yêu đương đâu !
Lý Ngọc Trân đang ngồi trên giường sửng sốt bật dậy vẻ mặt suốt ruột nói
xem mắt, chỉ là xem mắt thôi mà cậu không thích cũng không sao
Mà tớ nói nè cậu không lẽ còn nhung nhớ tên Kì Phong kia đấy chứ,cậu không thể như vậy được người đời có câu phải bắt đầu một mối quan hệ mới mới dễ dàng quên đi chuyện cũ được
Cậu không được phép cự tuyệt đâu
Lý Ngọc Trân chống nạnh nhìn Nguyệt Sương trừng trừng như kiểu cô không đồng ý là cô ấy sẽ nhìn chằm chằm cô như vậy
Nguyệt Sương vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu
trong lòng thầm suy nghĩ
Có lẽ đến lúc đấy từ chối là được người ta cũng không thể nắm mãi không buông chứ?
Nhìn thấy Nguyệt Sương gật đầu Lý Ngọc Trân đôi mắt sáng rực lập tức kéo Nguyệt Sương chạy xuống lầu
Nguyệt Sương xuống cầu thang suýt nghã vẻ mặt bất mãn
Cậu đi từ từ thôi, không cần gấp gáp như vậy
Lý Ngọc Trân vẫn tiếp tục lôi léo Nguyệt Sương ra ngoài miệng lải nhải
Không phải là sợ cậu đổi ý sao ,đi nhanh ,đi nhanh thôi tớ sợ cậu lại hối hận đổi ý
Nói xong Lý Ngọc Trân trực tiếp nhét Nguyệt Sương vào chiếc xe của mình đóng rầm cửa lại nhanh chóng chạy sang bên kia lên xe
Đi thôi tới ngoại ô tập hợp đã
Chiếc xe lao vút đi với tốc độ cao làm tóc của Nguyệt Sương bay ngược hết ra sau
Nửa tiếng sau chiếc xe lao tới b
ngoại ô từ xa có thể nhìn thấy mấy chiếc xe đắt đỏ đủ loại đằng xa
Lý Ngọc Trân lao vụt qua đám người hét
Đi thôi
Nói xong cô ấy lao thẳng tới phía trước dường như không sợ đám người phía sau không đuổi theo kịp
Chiếc xe lao vụt đi gió vụt qua khuôn mặt khiến Nguyệt Sương nhíừ mày sờ sờ mặt
Này cậu đóng mái xe được không,gió thổi rất đau
Lý Ngọc Trân cười ha hả không thèm quan tâm phẩy phẩy tay rồi tiếp tục lái xe
Không phải gió rất thoải mái sao haha
Cười sau tới một hồi vẫn không thấy Nguyệt Sương nói gì Lý Ngọc Trân nhanh chóng bấm nút đóng mái xe vẻ mặt áy náy
Nàyyy không phải cậu giận đấy chứ,tớ đùa chút thôi không có ác ý đâu,xin lỗi cậu nha