Bộ Phương dẫn theo Tiểu Nha chậm rãi di chuyển trên đường phố.

Bầu trời đổ mưa nhỏ tí tách, cơn mưa này hết sức đột ngột và kỳ lạ, không khí ở toàn bộ con phố này dường như phút chốc đóng băng ngay lúc này, cực kỳ rét lạnh thấu xương.

Chân đạp trên nền gạch đá, bước chân của Bộ Phương nhất thời khựng lại, Tiểu Nha đang đi theo sát bên cạnh hắn cũng hơi hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh.

Nhịp độ rơi xuống của nước mưa càng lúc càng nhanh, nước mưa rơi trên mặt đất bắn ra tung toé.

Sau một khắc, từ phía xa một vóc dáng uyển chuyển chậm rãi hiện ra.

Váy dài màu xanh lục, phần đùi xẻ cao, khiến cho bắp đùi trắng nõn mông lung kia như ẩn như hiện, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, tóc dài buông xoã, nhẹ nhàng tung bay, trên người giống như phát ra hào quang rực rỡ, khiến cho nước mưa rơi xuống nháy mắt đều bị văng ra.

Nữ tử có đôi môi đỏ đậm rực rỡ, giữa bờ môi hơi nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung, giống như đang nghiền ngẫm, cũng giống như đang khinh thường, tất cả đều được thể hiện hết sức nhuần nhuyễn trong lúc cặp môi đỏ mọng kia còn đang cong lên.

Chân nữ tử mang một đôi giày màu xanh nhạt, đôi giày ôm trọn một nửa bắp chân, phần còn lại màu sắc trắng nõn, hết sức mê người.

Một thanh tế kiếm bị nàng ta niết ở trong tay, mũi tế kiếm hơi run lên, tựa như có tiếng kiếm ngân im ắng.

Lông mi thật dài của nữ tử run lên, nhìn về phía Bộ Phương ở giữa đường lớn.

Nữ tử kia nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói mềm mại đáng yêu, giống như thổi khí bên tai.

- Đã đắc tội với Thánh Tử Điện Hạ mà còn muốn chạy à?
Bộ Phương nhíu mày, lạnh nhạt nhìn nữ tử này.


Thiên Tuyền Thánh Tử vẫn phái người ra tay sao? Đúng là loại người có thù tất báo mà.

Có điều, muốn đến thì cứ đến đi… Đã đến rồi, thì cứ thẳng tay mà giết.

Bộ Phương thở phào một hơi.

Khói xanh lượn lờ bốc lên trong tay hắn, sau một khắc, Long Cốt Thái Đaoxuất hiện ở trong tay của hắn, chân khí dũng mãnh tràn vào trong đó.

Một tiếng rồng gầm vang vọng khắp thương khung, âm thanh đinh tai nhức óc, Long Cốt Thái Đaođen nhánh này phút chốc hoá thành dao phay Hoàng Kim bị hắn vác ở trên vai.

Tiểu Nha đứng ở sau lưng Bộ Phương, khiếp sợ nhìn một màn này.

Bầu không khí ở một khắc này đột nhiên trở nên kịch liệt, xơ xác tiêu điều.

Lục Cơ quan sát động tác của Bộ Phương, cặp môi đỏ mọng lại càng cong lên, không khỏi che miệng cười ra tiếng.

- Ngươi… tiểu gia hoả này… Thật đúng là thú vị, thế mà còn muốn chống lại ta, có tác dụng sao? Dựa vào thực lực Nhất Đạo Chí Tôn còn đang giãy dụa cắt đứt xiềng xích này ngươi nghĩ rằng có thể chạy thoát từ trong tay bổn toạ sao?
Tu vi của nữ nhân này rất mạnh, tuy rằng không bằng Thánh Tử, nhưng cũng là cường giả Thần Hồn Cảnh, tất nhiên không hề tầm thường.

Tuy rằng Bộ Phương cảm thấy có chút khó giải quyết, nhưng hắn cũng không cảm thấy sợ hãi.

Tuy rằng thực lực của nữ nhân này rất mạnh, song, hắn cũng có thủ đoạn của hắn.

Dường như nàng ta nhận thấy đã nói quá nhiều với Bộ Phương, nữ tử váy xanh nhẹ nhàng lay động tế kiếm, vòng eo chập chờn, giống như là đang múa.

Đột nhiên, nữ nhân này giẫm một cước xuống mặt đất.

Soạt!
Nước mưa trên mặt đất đột ngột bị chia ra hai bên, tốc độ của nàng ta cực nhanh, chớp mắt bay nhanh như tên bắn.

Tóc dài tung bay, ánh mắt mang theo sát ý, bất thình lình khoá chặt trên người Bộ Phương, một kiếm của nữ nhân này lập tức xuất hiện trước mặt Bộ Phương.

Bộ Phương vẫn như cũ khiêng dao phay Long Cốt, nhìn đến tế kiếm không ngừng phóng đại ở trong mắt, ánh mắt không nháy lấy một cái.

Vẻ bình tĩnh không chút cảm xúc trên mặt Bộ Phương khiến trong lòng Lục Cơ bỗng nhiên dấy lên một chút bất an.

Tại sao lại có thể bất an được chứ?
Bản thân Lục Cơ cũng tự cảm thấy hơi vô lý, dựa vào thực lực của nàng ta, muốn giết chết con kiến Thần Thể Cảnh trước mặt này hẳn là phải rất nhẹ nhàng mới đúng.

Thế nhưng dáng vẻ của Bộ Phương đúng là quá bình tĩnh, giống như đã nắm chắc được phần thắng trong tay, cảm giác tất cả đều đã được tính toán từ trước.

Dáng vẻ kia, dường như là nắm chắc phần thắng về mình rồi!

Chẳng lẽ tiểu tử này còn có đường lui gì hay sao?
Ông…
Tế kiếm lắc lư, thân kiếm run lên, đánh bay những giọt nước mưa đang rơi xuống.

Thân thể của Lục Cơ lập tức cấp tốc lùi lại, hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.

Tay Lục Cơ giơ tế kiếm lên, môi đỏ mọng khẽ mở, đầu lưỡi phấn hồng duỗi ra, từ từ liếm trên thân kiếm, dáng vẻ này, tràn ngập mị hoặc:
- Ngươi còn có đường xoay sở nữa sao?
Bộ Phương lặng lẽ nhìn, một tay vác dao phay Long Cốt, mặc cho nước mưa rơi xuống trên người hắn.

Áo lông vũ hơi hơi mở ra, tản ra một làn sóng chấn động, khiến cho những giọt nước còn chưa đến gần đã bị bốc hơi.

Bộ Phương mở miệng nói:
- Ngươi đoán thử xem.

Đoán à?
Sát ý trong mắt Lục Cơ bắt đầu dâng lên, cần gì phải đoán chứ? Cứ trực tiếp giết là xong!
Những kẻ dám đắc tội với Thánh Tử Điện Hạ thì đều phải chết!
Việc gì phải quan tâm hắn chuẩn bị cái gì phía sau, cứ ra sức phá hết là xong!
Cặp đùi đẹp thon dài của Lục Cơ một lần nữa di chuyển, bàn chân giẫm mạnh lên mặt đất, khiến cho nước mưa tách ra.

Sát ý khủng bố ngưng tụ lại, kiếm ý mãnh liệt mênh mông, phảng phất ngưng tụ thành một thanh Đại Kiếm vô hình, chém giết về phía Bộ Phương.

Xoẹt!
Dường như không khí cũng bị một nhát kiếm này xé rách.

Bộ Phương nhướng mày, kiếm khí điên cuồng toả ra khắp bốn phía, làm cho mấy sợi tóc trên trán hắn phất phơ theo.

Bộ Phương thở nhẹ ra một hơi.


Đầu Bộ Phương lệch sang một bên, nét mặt dại ra nhìn về phía Lục Cơ.

Chân khí trong tay Bộ Phương tan đi, kim mang rực rỡ của Long Cốt Thái Đao Hoàng đột nhiên biến mất, trở về hình dáng phong cách cổ xưa đen nhánh.

Hoa văn đao của Bộ Phương hiện ra, Long Cốt Thái Đao lập tức biến mất.

Khoé miệng Lục Cơ cong lên, trong mắt đẹp loé lên tia châm chọc:
- Giả thần giả quỷ! Chẳng lẽ bổn toạ lại tin ngươi sao? Chết đi!
Một nhát kiếm này đâm về phía Bộ Phương, cuốn theo kiếm quang bao phủ khắp bầu trời.

Tiểu Nha tránh sau lưng Bộ Phương, theo kiếm quang không ngừng tới gần, nắm chặt quần áo Bộ Phương, đôi mắt bỗng nhiên nhắm lại.

Rầm!
Toàn bộ trời đất như bị chấn động, mây đen trên trời giống như bị thổi bay.

Đường phố im ắng, chỉ có tiếng thổ huyết vang lên.

Trường kiếm của Lục Cơ văng lên tung toé, cả người nàng ta nằm nghiêng trên mặt đất, trong đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn đến một vị lão giả tóc trắng lông mày trắng không biết xuất hiện từ khi nào.

Lão giả chắp tay, trường bào rộng thùng thình không gió mà bay, lộ ra mấy phần tiên phong đạo cốt, ánh mắt đạm mạc của ông ta liếc qua nữ tử đang ngã trên mặt đất, bàn tay chậm rãi đưa chưởng lên.

Lục Cơ cảm nhận được năng lượng và uy áp đáng sợ đến cùng cực trên người lão giả kia, nội tâm nàng ta bắt đầu run rẩy, sợ hãi gào lên: