Vừa cho trứng linh thú vào nồi, nháy mắt phát ra tiếng xèo xèo.

Dầu mỡ bắn tung toé, một luồng khói bốc lên, mang theo mùi thơm nồng đậm của trứng, trong chớp mắt lan toả khắp bốn phía.

Bộ Phương một tay cầm nồi, tuỳ ý để cho lòng trắng trứng chảy xuôi xuống rồi ngưng kết lại, rất nhanh, lòng trắng trứng chần nõn lập tức tản ra ánh sáng óng ánh ôn nhuận giống như mĩ ngọc, ở giữa lòng trắng trứng, lại giống như được khảm một viên bảo thạch màu vàng bên trong, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.

Sắc mặt Bộ Phương lạnh lùng, cổ tay hắn lắc nhẹ một cái, miếng trứng chần trong nồi nước sôi phần phật một tiếng phóng lên cao, lộn một vòng ở trên không trung, “bõm” một tiếng một lần nữa rơi vào trong nồi.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, tầm mắt dõi theo miếng trứng chần nước sôi bị ném lên.

Vì vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên, xong lại đồng loạt cúi đầu xuống.

Hình ảnh này… Thật ra có hơi buồn cười.

Tắt bếp, Bộ Phương tung nồi một cái.

Trứng chần nước sôi nóng hôi hổi này được Bộ Phương lật lại, rơi xuống trên lát mỳ kia.

Mọi người ở đây đều cho rằng, lúc này Bộ Phương đã hoàn thành và kết thúc nấu mì phở, Bộ Phương xác thực lại một lần nữa lấy ra một phần nguyên liệu nấu ăn, từ nguyên liệu nấu ăn trên giá tìm được một loại tôm linh thú.


Con tôm kia vẫn còn đang nhả bong bóng.

Bộ Phương há miệng, phun ra một ngọn lửa màu vàng, nhiệt độ cực nóng kia trong nháy mắt đã bao phủ tất cả bên trong căn bếp.

Âu Dương đại trù nhìn thấy ngọn lửa màu vàng trong tay Bộ Phương, không khỏi sợ hãi thán phục.

Âu Dương Trầm Phong vô cùng ngạc nhiên:
- Đây là Thiên Địa Huyền Hoả sao? Thế mà ngươi lại dám dùng Thiên Địa Huyền Hoả nấu ăn à?
Thiên Địa Huyền Hoả nóng đến cỡ nào, tuy rằng nhiệt độ rất cao, nhưng nấu ăn cũng không phải nhiệt độ càng cao càng tốt, dù sao thì nấu nướng vẫn có chút khác so với luyện đan.

Bộ Phương liếc mắt nhìn Âu Dương Trầm Phong một cái, khoé miệng khẽ nhếch.

Tâm niệm vừa động, ngọn lửa trong tay hắn lập tức bùng lên, kim quang sáng chói, giống như có tiếng thú gầm đặc biệt từ trong ngọn lửa kia mạnh mẽ truyền ra.

Bộ Phương vắt từng con tôm linh thú ngang qua ngọn lửa vàng óng kia, lập tức nướng chín.

Khi đã nướng chín tất cả những con tôm linh thú này, Bộ Phương thuận tiện tắt lửa, tay run lên, một con tôm linh thú đã được nướng chín rơi vào phía trên bát mì vừa nấu xong.

Yên lặng nằm phía trên trứng chần nước sôi, từng con tôm linh thú đỏ rực tản ra mùi vị hải sản của tôm linh thú.

Sau khi Bộ Phương làm xong một bước này, cuối cùng hắn cũng không tiếp tục lấy thêm nguyên liệu nấu ăn ra, mà chỉ lau tay nước đọng trong tay xong, chậm rãi nói:
- Ha… Đã xong, một bát mì hải sản trứng chần.

Xong rồi à?
Cuối cùng cũng xong rồi sao?
Mẹ nó, rốt cuộc thì hắn cũng làm xong … Mọi người thấy Bộ Phương cuối cùng cũng hoàn tất phương pháp nấu mì phở này, trong lòng đều đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ là một lần nấu ăn này, Bộ Phương đã mang đến cho bọn họ quá nhiều ngạc nhiên.

Khó trách Âu Dương đại trù lại mời Bộ Phương tới phòng bếp trung tâm này nấu ăn, chỉ tay nghề này của hắn đúng là mạnh hơn bọn họ nhiều.

Chỉ riêng cái loại cảm nhận thuần thục trong khi nấu nướng kia, bọn họ đã không cách nào bì được rồi.

Bộ Phương nhìn về phía Âu Dương Trầm Phong:
- Ngươi nếm thử món mì nấu theo kiểu đơn giản này xem, cách nhào bột mì đơn giản không ra vẻ, ngươi hẳn là sẽ nếm ra được mì mà ta nấu thật sự khác với mì của ngươi nấu.

Bộ Phương khá là có cảm tình với Âu Dương Trầm Phong, chí ít người này cũng không phải thực sự làm ra vẻ.


Hắn ta sẽ không giống những đầu bếp bình thường của Thao Thiết Cốc, cao ngạo không có điểm dừng, luôn dùng lỗ mũi đến nhìn người khác.

Âu Dương Trầm Phong nghe xong những lời mà Bộ Phương nói, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ ngưng trọng, hắn ta gật nhẹ đầu.

Một vị đầu bếp hạng ba vội vàng lấy một đôi đũa sạch ra đưa tới.

Âu Dương Trầm Phong nhận đôi đũa, ánh mắt vội vàng rơi vào trên bát mì hải sản trứng chần này.

Không thể không nói, mì này xác thực chỉ trộn có một chút trứng chần đơn giản, thế nhưng chỉ cần nhìn đến, Âu Dương Trầm Phong lại cảm thấy tô mì này giống như tràn ngập sức lôi cuốn kỳ lạ, không ngừng kích thích tính thèm ăn của hắn ta.

Nếu như là ở lúc trước thì đây thật sự là chuyện không tưởng.

Hắn ta đưa đôi đũa ra, gắp lấy miếng trứng chần nước sôi trong suốt như ngọc, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Lòng trắng trứng giống như có thể co dãn, vừa vào miệng, mùi thơm của trứng lập tức toả hương khắp khoang miệng hắn ta, cái loại mùi vị mặn nhạt vừa phải này, giống như đang xoa bóp vị giác của Âu Dương Trầm Phong, làm cho cả người hắn ta không khỏi rùng mình một cái.

Này chỉ là một quả trứng chần nước sôi lại có thể khiến cho hắn ta cảm nhận được đủ loại ngạc nhiên mừng rỡ.

Cái tên đầu bếp nhỏ này, thật không tầm thường!
Hắn ta liếc mắt nhìn chằm chằm Bộ Phương một lát, sau đó mới tiếp tục hạ đũa.

Lần này, Âu Dương Trầm Phong cũng không có ăn tôm hải sản kia, mà là lướt qua tôm hải sản, gắp lên một gắp mì sợi.

Sợi mì này trắng nõn, bóng loáng, nóng hôi hổi, tròn vành vạnh giống như ngọc thạch, đẹp không sao tả xiết.


Một mùi thơm đặc biệt thuộc về bột mì ở giữa tràn ra, hơn nữa cái loại mùi vị này còn dung hợp với nước canh Ngưu Cốt… Trong lúc nhất thời, chỉ mới nhìn qua Âu Dương Đại Sư đã có chút không nhịn được thòm thèm.

Ực ực!
Các đầu bếp ở xung quanh nhìn đến sợi mì toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn đều không khỏi nuốt nước miếng, trong mắt mỗi người đều lộ ra mấy phần khát vọng.

Thơm quá đi, thật đẹp mắt…
Chỉ mới nhìn thôi… mà đã muốn ăn luôn rồi.

Sau khi Âu Dương Trầm Phong thưởng thức một hồi, mới cho sợi mì vào trong miệng.

Sợi mì này cắt không quá dày cũng không quá mỏng, cảm giác vừa đủ, vừa vào miệng lập tức trơn trượt như một con cá chạch, suýt chút nữa đã chui tọt xuống khoang bụng.

Cảm giác nóng hổi kia đi kèm với mùi thơm đặc biệt, khiến cho vị Âu Dương Trầm Phong đệ nhất mì gia ở Thao Thiết Cốc này không khỏi nheo mắt.

Trên mặt hắn ta lộ ra vài phần chìm đắm, khoé miệng khẽ cong lên:
- Đây chính là hương thơm thuần khiết! đã rất lâu rồi ta chưa từng ngửi thấy mùi thơm của mì như vậy!
- Bỗng nhiên ta có chút hoài niệm cảm giác lần đầu tiên tiếp xúc với mì trước đây, khi đó mì chính là trời, mỗi ngày mỗi đêm đều chỉ luyện tập nấu mì, cả người bị mùi bột mì bao phủ bên trong, loại mùi vị đó, cũng chính là loại này,… Thế nhưng bây giờ ta đã sớm quên mất cái mùi vị kia, nhờ có tô mì này mà ta được sống lại trong cảm xúc đó một lần nữa!
Âu Dương Trầm Phong từ từ mở to mắt ra, khoé mắt hắn ta có hơi ướt át.