Ngoài hẻm nhỏ, nhiều đội thủ vệ khoác áo giáp, sắc mặt ngưng trọng đứng thẳng, vây đầu hẻm kín không kẽ hở, ở trước thủ vệ, Liên Phúc mặc cẩm bào, bỏ rơi phất trần lo lắng đi tới, không ngừng qua lại, thỉnh thoảng dừng chân, ánh mắt nhìn về phía tiểu điếm, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

- Bệ hạ cũng thật là, nô gia cũng sẽ không đoạt thức ăn của hắn, vì sao không cho nô gia đi vào?

Liên Phúc bất mãn thở dài, tâm thần thả ra, cảnh giác quan sát bốn phía, bệ hạ xuất cung không phải việc nhỏ, một khi bị cường giả tông môn biết được, nhất định sẽ chen chúc tới ám sát.

Bỗng nhiên, trong thủ vệ truyền đến tiếng ồn ào, đoàn người tách ra, một thân hình nho nhã chậm rãi đi tới.

- Tam hoàng tử điện hạ cũng ở đây, thực đúng dịp.

Liên Phúc bắt lan hoa chỉ, khẽ cười nói.

Tâm tình của Cơ Thành Tuyết có chút lãnh đạm, gật đầu tiếp tục đi, trường bào phiêu động, lưu lại một trận gió mát.

Liên Phúc nhìn bóng lưng của Cơ Thành Tuyết cũng có chút bất đắc dĩ, xem ra tam điện hạ ở trong tiểu điếm gặp phải bệ hạ, nhưng không mấy vui vẻ gì rồi.

Hoàng gia không tình thân, thân là hoàng gia nhân sẽ đối mặt hoàng gia sự, bệ hạ không định gặp Tam hoàng tử, thì ngươi chuyên cần như thế nào đi nữa cũng vô dụng.

- Đều lên tinh thần, bệ hạ còn ở trong ngõ hẻm, nếu bệ hạ gặp chuyện không may, các ngươi biết hậu quả!

Liên Phúc cảnh cáo bọn thủ vệ.

- Ôi, đây không phải Liên tổng quản sao? Đã lâu không gặp!

Một thanh âm nịnh nọt vang lên, cắt đứt Liên Phúc đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt dạy bảo thủ vệ.

Liên Phúc nghi ngờ nhìn người tới, người trước mắt thân hình gầy gò, xấu xí, mặc cẩm bào hoa lệ, bên hông đeo thắt lưng bằng ngọc thạch, ngón tay mang đầy nhẫn chiếu lấp lánh, y như nhà giàu mới nổi.

- Ngươi là?

Liên Phúc nghi ngờ hỏi, nô gia tựa hồ không biết lão nam nhân lớn lên thô tục như vậy nha.

- Liên tổng quản, ngài đã quên ta rồi sao? Ta là lão bản của Phượng Tiên Lâu, lần trước bệ hạ không phải tới Phượng Tiên Lâu ăn vịt nướng than sao? Thức ăn là ta tự mình bưng lên!

Người tới đối với chuyện Liên Phúc không nhớ rõ hắn một chút cũng không thèm để ý, cười híp mắt nói.

- Oh oh oh! Ngươi chính là... Tiền... Tiền gì ấy nhỉ?

Liên Phúc híp mắt, lan hoa chỉ không ngừng run run, chỉ vào nam tử nói.

- Công công, tiểu nhân gọi Tiền Bảo.

Nam tử nhắc nhở.

Liên Phúc bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói:

- Không sai, là Tiền Bảo... Ôi, lão bản Phượng Tiên Lâu tới chỗ này làm gì?

- Tiểu nhân vừa vặn đi ngang qua, thấy công công nên tới thỉnh an, công công đã lâu không tới Phượng Tiên Lâu ăn cơm, lúc nào cho chút mặt mũi a? Để Phượng Tiên Lâu vẻ vang một hồi.

Tiền Bảo cười rất xán lạn.

Thức ăn của Phượng Tiên Lâu quả thật không tệ, ở Thanh Phong Đế Quốc coi như là tửu lâu thượng đẳng nhất, thế nhưng Liên Phúc ăn qua thức ăn do Bộ Phương nấu, ngay cả món ăn của Ngự Thiện Phòng cũng đần độn vô vị, sao có thể đi Phượng Tiên Lâu ăn chứ.

Phượng Tiên Lâu ngoại trừ món chiêu bài vịt nướng than có thể nếm thử ra, những thứ khác ngửi cũng không được nha.

- Ngô, lúc rảnh rỗi nô gia sẽ đi một chuyến.

Liên Phúc ứng phó trả lời.

- Ai, tốt quá, tiểu nhân cung kính chờ đại giá của công công.

Nụ cười trên mặt Tiền Bảo chưa từng biến mất, mặc kệ thái độ của Liên Phúc như thế nào, hắn vẫn luôn cười xán lạn.

- Cái kia... Công công, có phải bệ hạ ở trong hẻm nhỏ hay không?

Hồi lâu sau, Tiền Bảo thận trọng hỏi.

Đôi mắt của Liên Phúc ngưng lại, cảnh giác nhìn Tiền Bảo, cau mày giọng the thé nói:

- Ngươi hỏi vấn đề này có ý gì?

- Tiểu nhân chỉ chờ mong bệ hạ lần thứ hai quang lâm, bệ hạ không phải xưng vịt nướng than của Phượng Tiên Lâu là Thanh Phong Đệ Nhất Vịt sao, tiểu nhân chỉ nghĩ, lúc nào bệ hạ sẽ lần thứ hai tới thưởng thức tay nghề của Phượng Tiên Lâu.

Tiền Bảo vội vàng khoát tay nói.

- Nếu bệ hạ muốn ăn, tự sẽ phái người tới lấy, ngươi gấp cái gì, lui ra đi.

Liên Phúc liếc mắt nhìn Tiền Bảo, nhàn nhạt hừ một câu.

Trên mặt Tiền Bảo tươi cười, gật đầu xin cáo lui, sau đó xoay người rời đi, sau khi đi mấy bước, nụ cười trên mặt từ từ rút đi, âm trầm bao phủ cả khuôn mặt.

- Tiểu điếm trong hẻm nhỏ... lại để bệ hạ đích thân tới? Ta nói gần đây vì sao quý khách đều không thấy, nguyên lai là bị tiểu điếm kia hấp dẫn hết.

Tiền Bảo cúi đầu nỉ non, sắc mặt âm trầm.

- Dám đoạt sinh ý của Tiền Bảo ta... Ta sẽ không để cho ngươi sống tốt, bất quá chỉ là một tiểu điếm trong hẻm nhỏ mà thôi, dựa vào khẳng định là danh tiếng của một món ăn, hừ... Đợi danh tiếng không còn, ta nhìn ngươi làm sao theo ta đoạt mối làm ăn!

...

- Hoàng Đế gia gia, đây là cá ướp bã rượu, mời từ từ dùng.

Âu Dương Tiểu Nghệ cười nói, bày cá ướp bã rượu ở trước mặt Hoàng Đế, mùi rượu tứ tán, để Hoàng Đế nhịn không được hít sâu một hơi.

- Cá ướp bã rượu mùi hương bay mười dặm, thơm quá!

Hoàng Đế tán thưởng, không kịp chờ đợi gắp một miếng thịt cá, thịt cá vừa vào miệng, hèm rượu và hương thịt cá hỗn hợp nổ tung, bọc lại đầu lưỡi của hắn, làm hắn say mê.

- Hoàng Đế gia gia, đây là bánh bao hoàng kim, mời từ từ dùng.

Lại một món ăn được bưng lên, trong tiểu điếm hoàn toàn bị hương vị bao trùm.

Hoàng Đế ăn đến cười toe toét, miệng một mực nhấm nuốt, căn bản không dừng được, hắn đã rất lâu không thưởng thức được món ngon như vậy.

Lau chòm râu dính dầu, ánh mắt của Hoàng Đế nhìn chằm chằm từng món ăn bưng lên, trên mặt cười như hoa, đối với một người ăn hàng mà nói, thưởng thức món ngon chính là một loại hạnh phúc.

- Tiểu Nghệ nha, không phải nói trong tiểu điếm có một loại rượu ngon còn tốt hơn Quỳnh Tương Ngọc Dịch của hoàng cung sao? Sao không thấy?

Hoàng Đế gắp một miếng Túy Bài Cốt, vẻ mặt hưởng thụ nhét vào trong miệng, nghi ngờ hỏi Tiểu Nghệ.

- Có nha, Hoàng Đế gia gia chờ một chút.

Âu Dương Tiểu Nghệ nhếch miệng cười, vui sướng chạy tới trước cửa sổ phòng bếp.

- Xú lão bản, mau lấy Băng Tâm Ngọc Tửu ra, Hoàng Đế gia gia muốn thưởng thức.

Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn Bộ Phương nói.

Bộ Phương nấu xong món ăn cuối cùng, rửa tay trong nước, gật đầu, hắn để Âu Dương Tiểu Nghệ bưng rau xanh xào lên, mình thì từ trong hộc tủ lấy ra vò Băng Tâm Ngọc Tửu cuối cùng.

Cầm Băng Tâm Ngọc Tửu, Bộ Phương đi ra phòng bếp.

Đặt bình rượu ở trước mặt Hoàng Đế, Bộ Phương tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Hoàng Đế nhàn nhạt hỏi:

- Thế nào, ngươi còn muốn phong sát tiểu điếm sao?

Hoàng Đế tò mò gắp một đũa rau xanh, nghe Bộ Phương hỏi, trên mặt cũng hiện ra vẻ xấu hổ, bất quá vẻ xấu hổ này rất nhanh đã tiêu thất.

Cắn rau xanh, nhất thời món ăn ấm áp tan ra, mùi rau xanh thơm ngát lượn lờ.

- Đây là rau xanh xào?!

Hoàng Đế cắn một miếng, kinh ngạc không thôi.

- Chính như ngươi thấy, là đây một đĩa rau xanh xào, chẳng qua quá trình xào dùng kỹ xảo nấu nướng đặc thù mà thôi.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Bộ Phương vừa nói, vừa mở giấy dán bình rượu, rót cho Hoàng Đế một chén, ý bảo Hoàng Đế có thể thưởng thức.

Ánh mắt của Hoàng Đế nhất thời sáng ngời, hương vị của Băng Tâm Ngọc Tửu sớm đã câu dẫn hắn.

Cầm chén rượu nhấp một ngụm, vị cay nồng theo môi tràn vào lưỡi, rồi đột nhiên nỡ rộ, để cả người Hoàng Đế run lên, nếp uốn trên mặt nhảy lên kịch liệt.

Uống cạn sạch rượu trong ly, Hoàng Đế chép miệng, thở nhẹ một hơi, khuôn mặt say sưa.

- Đồn đãi quả nhiên không sai, Băng Tâm Ngọc Tửu quả thực ngon hơn Quỳnh Tương Ngọc Dịch... Trẫm sống nhiều năm như vậy, ở thời điểm nửa thân thể xuống mồ mới uống được loại rượu ngon này, đây là trời cao nghiêm phạt chứ hay là tưởng thưởng?

Hoàng Đế híp mắt, dở khóc dở cười cảm thán.

- Rượu ngon và món ngon như vậy, nếu trẫm phong điếm của Bộ lão bản, thì quá hồ đồ rồi.

Hoàng Đế khẽ vuốt râu, ý bảo Bộ Phương thêm rượu, lại uống một chén, cười to không ngớt.

Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn Hoàng Đế, phảng phất như hết thảy đều ở trong dự liệu.

Chính như tự tin của hắn, không ai là hắn không thể chinh phục!

Hoàng Đế uống liền ba ly, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Phương, nói:

- Bộ lão bản, theo trẫm lăn lộn đi, tới Ngự Thiện Phòng của trẫm, lương một tháng... một vạn Nguyên Tinh!