Âu Dương Tiểu Nghệ núp sau cửa nhìn vào trong sảnh, nàng nhìn thấy ba vị đại ca dã man đang ăn nhồm nhoàm.

Không sai!

Quả thật bọn họ giống như mấy người bình thường ăn cơm rang trứng vậy. Biểu tình trên mặt đầy hạnh phúc làm cho cánh tay Tiểu Nghệ nổi đầy da gà. 

Bởi vì hiểu cho nên Âu Dương Tiểu Nghệ mới cảm thấy kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi. Nàng thừa nhận thối lão bản nấu ngon vô cùng nhưng khẩu vị của ba vị đại ca không thể dễ dàng bị chinh phục như vậy!

"Oh... Ta biết rồi! Cá ướp bã rượu của thối lão bản có mùi rượu nồng nặc... Mùi rượu kia thấm sâu vào từng thớ thịt khiến cho thịt hòa cùng một thể với rượu cho nên ba huynh trưởng mới bị chinh phục. Từ trước tới nay chỉ có rượu mới có thể đánh động được bọn họ mà thôi."

Ánh mắt Âu Dương Tiểu Nghệ sáng lên, trong lòng chắc chắn với phân tích của mình. 

Bộ Phương nhìn ba người ăn nhồm nhoàm, trên gương mặt nghiêm túc xuất hiện vẻ như trút được gánh nặng. Quả nhiên, không có người nào là không bị mỹ vị chinh phục, vụ đánh cuộc này, hắn thắng.

"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngoại tuyến: Chinh phục dạ dày của Âu Dương tam man, phần thưởng sẽ được phát sau. Thiếu niên, đường đi tới đỉnh của ngươi còn rất xa, cố gắng lên." Thanh âm nghiêm túc của hệ thống vang lên.

Trên mặt Bộ Phương xuất hiện nụ cười cứng ngắc. 

Lần đầu tiên trong cuộc đời, bá huynh đệ nhà Âu Dương cảm thấy mỹ vị của thức ăn. Con cá này để cho bọn họ muốn ngừng còn không được.

Thịt cá mang một ít hàn khí lạnh như băng thẩm thấu vào trong nội tạng, trong cái lạnh xen lẫn hương rượu thơm nồng. Cái lạnh kết hợp với cái nóng như mưa mùa xuân tưới lên vị giác, phảng phất như cây khô gặp mưa bắt đầu tỏa ra sinh cơ.

Bọn họ cảm nhận được mùi vị... Một loại vị cả đời khó quên. 

- Tại sao không còn? Hai tên nhãi con nhà ngươi dám cướp của ta?

Âu Dương Chân vẫn còn chìm đắm trong hương vị của món ăn, một đũa hạ xuống... trống không! Nguyên lai một miếng thịt cuối cùng đã bị Âu Dương Địch gắp mất.

Trong vòng vài phút con cá đã bị chén sạch. 

Ba người quyến luyến nhìn cái đĩa, đầu lưỡi không ngừng liếm môi và ngón tay, muốn tìm lại cảm giác tuyệt vời khi nãy.

- Ăn xong rồi? Vụ đánh cược này là ta thắng phải không? Các ngươi phải thừa nhận món ăn của ta rất ngon.

Bộ Phương dửng dưng nhìn ba người. 

Nhất thời Âu Dương tam man cứng đờ, tròng lòng thầm mắng không tốt. Con sâu đói mới nổi dậy khiến bọn họ quên mất là đang đánh cược với Bộ Phương... Món cá ướp bã rượu này thật sự rất ngon, hoàn toàn là vì ba người bọn họ sáng tạo ra.

- Khặc khặc... khục khục... Lão bản à, nói như thế nào đây, tuy ba huynh đệ chúng ta đã ăn xong con cá này nhưng... Sách... sách, không được, món này của ngươi không đủ ngon.

Âu Dương Chân vừa liến ngón tay vừa nói. 

"Không đủ ngon thì ngươi còn liếm ngón tay làm gì?" Bộ Phương có cảm giác muốn ói.

- Đúng đúng đúng! Con cá này của ngươi thật khó... Ngạch, mặc dù không khó ăn nhưng vẫn không đủ ngon!

Tròng mắt Âu Dương Địch xoay tròn, cứng cổ cãi. 

Âu Dương Tiểu Nghệ núp sau cửa lấy tay che mặt, cảm giác quá mất mặt mà... Trợn mắt nói láo như vậy chỉ có ba ngốc huynh của nàng mà thôi.

Trong lòng Bộ Phương đã rõ ràng, ba tên này ăn xong định không nhận đây mà.

- Tiểu Bạch, cởi y phục bọn họ, lấy nguyên tinh rồi ném ra ngoài. 

Bộ Phương nói thản nhiên rồi thu dọn bát đũa chậm rãi đi về phía phòng bếp.

Lúc xoay người, Bộ Phương phát hiện ra Âu Dương Tiểu Nghệ đang nép sau cánh của, hơi sững sờ một chút nhưng hắn chẳng thèm để ý vẫn tiếp tục đi về phòng bếp.

Hai mắt Tiểu Nghệ mở lớn nhìn chằm chằm vào Bộ Phương. Chẳng lẽ hắn không sợ ba vị huynh trưởng tức giận ư? Một khi bọn họ nổi giận đến cả cha mình còn sợ nữa là.            

Nhưng một giây sau, sự việc xảy ra khiến nàng chết lặng, trợn mắt hốc mồm.

Chỉ thấy con khôi lỗi màu trắng của Bộ Phương vác cái bụng to đi tới, mỗi người một cái tát, quẳng ba người ra ngõ. Vẫn chưa hết, trong nháy mắt đó, toàn bộ quần áo của ba vị ca ca đều bị lột sạch chỉ còn lại cái quần lót bé xíu đủ để che chỗ nhạy cảm.

A!

Âu Dương Tiểu Nghệ hét lên, vội vàng che mắt lại. Thật quá biến thái mà! Không ngờ Tiểu Bạch ngươi lại như vậy!

Âu Dương Tiểu Nghệ bối rối nhưng Âu Dương tam man lại ngốc trệ. Gió lạnh lướt qua làm bọn họ thấy mình như ở trong hầm băng, nuốt ực một cái, ba người hoảng sợ nhìn con rối màu trắng.

- Mẹ nó!! Đại ca, tên này thật trâu bò! Chúng ta hoàn toàn không có sức hoàn thủ, đã thế còn bị lột mất quần áo nữa chứ! 

Trong lòng Âu Dương Địch đang run rẩy. Trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ cảm giác như đang đối mặt với ông nội Âu Dương tướng quân.

Ông nội bọn họ chính là lục phẩm chiến hoàng! Chẳng lẽ một con khôi lỗi xấu xí trong tiệm nhỏ kia lại có chiến lực của một vị lục phẩm chiến hoàng?

- Ngày hôm nay thật chó đẻ! Khi nào đế đô xuất hiện cường giả loại này vậy? 

Âu Dương Chân không nhịn được nói bậy một câu.

Con chó mực đang nằm ngoài cửa bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén như đao rơi xuống người ba huynh đệ.

Cái gì chứ! Cẩu gia có thù oán với ngươi ư? 

Sắc mặt Âu Dương Chân trắng bệch, hoàn toàn không còn một chút huyết sắc. Hắn cảm thấy một luồng uy áp khổng lồ không cách nào kháng cự đang đè xuống, cái quần lót che đi thứ mắc cỡ kia cũng xoẹt một tiếng, rách thành vô số mảnh vụn.

“Phịch…”

Cả người Âu Dương Chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, ánh mắt đờ đẫn. 

Âu Dương Vô cùng Âu Dương Địch sợ hết hồn, hãi vía nhìn tiệm nhỏ một cái rồi kéo theo đại ca chạy ra khỏi ngõ... Địch nhân quá mạnh, trở về gọi tiếp viện.

Đám người Triệu Như Ca ngồi xổm ở bên ngoài đang mười phần mong đợi ba huynh đệ Âu Dương đem tiệm nhỏ phá hủy. Bọn họ chờ từ lúc ba người hùng hùng hổ hổ đi vào quán nhưng sau một lúc lâu, từ trong hẻm đột nhiên xuất hiện ba thân thể trắng hồng chật vật chạy trốn....

Hai người bên cạnh thì khá tốt nhưng sao người ở giữa lại khổ sở như thế, đến cả cái quần lót cũng không có? 

Tất cả mọi người đều mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ kinh hãi.

- Mẹ kiếp… Ngay cả ba tên nhà Âu Dương cũng bị ném ra! Tiệm nhỏ kia trâu bò như vậy sao? Chẳng lẽ lão bản nơi đó không sợ Âu Dương lão thái gia tức giận?

Tôn Khải Tường với ánh mắt ngây dại, hét lên. 

Triệu Như Ca nhíu mày, trên gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ ngưng trọng. Hắn không như Tôn Khải Tường, hắn nghĩ nhiều hơn, một quán ăn nhỏ mở trong hẻm lại có thể đem ba huynh đệ nhà Âu Dương lột trần ném ra ngoài với cả tại sao con khôi lỗi kia lại mạnh như vậy? Tiệm nhỏ kia thật không đơn giản.

"Không! Tiệm nhỏ kia thật không đơn giản! Hiện nay phong vân ở đế đô khó lường, cao thủ các tông môn ẩn dấu không ít. Lúc này lại xuất hiện một cửa tiệm có thể đánh bay Âu Dương tam man, tuyệt đối không thể coi thường."

Triệu Như Ca hít một hơi sâu rồi thở ra. Hắn thân là con của Tả tướng, suy nghĩ nhiều mà nhìn cũng nhiều cho nên không dám xem thường cái quán ăn nhìn không thấy nông sâu này. 

- Đáng chết! Lại để cho tên tiểu tử kia thoát được một kiếp. Không được, dám để cho bổn thiếu trần chuồng chạy ra ngoài đường, thù này ta thề nhất định phải báo! Nhất định sẽ khiến cho cửa tiệm chết tiệt kia đóng cửa.

Tôn Khải Tường tức giận.

Triệu Như Ca liếc hắn một cái, đôi mắt khẽ híp lại, một nụ cười thâm ảo hiện lên trên khóe môi. 

Huynh muội Tiếu gia cùng Tam Hoàng tử Cơ Thành Tuyết cũng chạy tới, từ phía xa đã nhìn thấy ba huynh đệ nhà Âu Dương đang trần truồng chạy trốn.

"Xem ra không cần chúng ta xuất thủ a, Bộ lão bản không phải là người bình thường."

Cơ Thành Tuyết nhìn bóng lưng của Âu Dương tam man, khóe miệng vểnh lên tựa hồ có suy nghĩ nào đó. 

Tiếu Yên Vũ thân là tài nữ đệ nhất đế đô, suy tính tự nhiên so với thường nhân phải mạnh hơn, đôi mi thanh tú hơi nhíu, đuôi lông mày nhếch lên.

Bọn họ không lựa chọn đi tới Phương Phương quán mà xoay người rời đi, Tôn Khải Tường cùng Triệu Như Ca cũng rút lui, tiệm nhỏ này không thể nhìn thấu cho nên không dám tùy tiện động thủ.

Bộ Phương rửa chén, đi tới bên người Tiểu Bạch vỗ một cái vào bụng, khen nó một câu liền đem đóng cửa lại, thời gian buôn bán hôm nay đã hết, tiệm nhỏ đóng cửa. 

- Thối...thối lão bản, có thể cho ta trở về một lúc được không? Ta sợ ông nội sinh khí, phái đại quân san phẳng nơi này.

Âu Dương Tiểu Nghệ chớp chớp mắt to, thận trọng nói, lão bản thối này rất đáng sợ, một lời không hợp liền cởi quần áo người ta.

Bộ Phương hơi sững sờ, gật đầu một cái, nói: 

- Khi hết giờ làm thì ngươi có thể trở về nhưng từ ngày mai cứ theo thường nhật mà đến làm việc, chỉ cần làm đủ bảy ngày là ngươi được tự do.

Âu Dương Tiểu Nghệ gật đầu một cái, thận trọng rời đi.

Bộ Phương ngáp một cái chuẩn bị quay vào phòng bếp thử món ăn mới được thưởng cùng sản phẩm của ngày hôm qua quên không đảo… bánh bao hoàng kim.