Triệu Như Ca thật ra là một người rất điệu thấp, hắn chưa bao giờ ra ngoài nói mình là con trai Tả Tướng cả, hắn không muốn trưởng thành dưới sự bao che của phụ thân.

Nghiêm chỉnh mà nói, Triệu Như Ca không giống như hoàn khố Tôn Khải Tường, bởi vì hắn là một người có lý tưởng, hắn hy vọng có một ngày, thế nhân mỗi khi nói đến Triệu Như Ca hắn, điều đầu tiên nghĩ tới là bản thân hắn, chứ không phải thân phận con Tả Tướng,

Sở dĩ, Triệu Như Ca năm tuổi tập võ, chín tuổi đọc đủ thứ thi thư, mười lăm tuổi thuộc lào bách gia kinh điển, hắn muốn trở thành người bày mưu nghĩ kế, nhất định phải có đầy đủ tài lược cùng kiến thức. 

Mấy năm nay, tuy Triệu Như Ca không làm ra sự tình gì khiến người ta kinh diễm, nhưng cố gắng của hắn không uổng phí, chí ít ở kinh thành, rất nhiều người khi nghe đến ba chữ Triệu Như Ca, có chút kiêng kỵ,

Kim Bàn Tử đó là một vị trong đó, làm một đại tài chủ, có cả một mỏ Nguyên Tinh, hắn cũng có giao tiếp cùng đại quan triều đình, sự tình hắn hiểu rõ nhiều hơn người khác, Triệu Như Ca bày mưu chôn giết một vị Ngũ phẩm Chiến Vương, việc này, hắn hiển nhiên có biết.

Người này tâm ngoan thủ lạt, tâm tư kín đáo, không đạt mục đích thề không bỏ qua, rất có phong thái kiêu hùng. 

- Nếu Triệu công tử muốn, vậy để cho Triệu công tử trước đi.

Kim Bàn Tử ngẩng đầu nói, hắn không hy vọng những huynh đệ của mình kết mâu thuẫn với một tên âm hiểm như Triệu Như Ca, nếu không... chết lúc nào cũng không biết.

Đám mập mạp không thể làm gì khác, lộ vẻ tức giận lui ra phía sau. 

Triệu Như Ca rất hài lòng nhìn đám người phản ứng, khinh bỉ liếc họ một cái, cao ngạo cười nhạt.

Bộ Phương vẫn lạnh nhạt xem mọi chuyện, không nói gì, cũng lười nói chuyện.

Rốt cục, ánh mắt Triệu Như Ca rơi lên người hắn, ngữ khí không vui nói: 

- Còn không mau đi cho ta nấu một phần? Ngẩn người làm cái gì?

Bộ Phương vẫn không biểu tình, lạnh lùng mở miệng:

- Tiểu điếm có quy củ: Không cho phép mang thức ăn ra ngoài, mỗi người mỗi bữa mỗi món chỉ ăn một phân, không cho phép nháo sự, không cho phép chen ngang, thời gian buôn bán chỉ trong vòng ba giờ. 

- Ngươi muốn cường điệu không cho phép chen ngang đúng không?

Triệu Như Ca khẽ cười, cái thứ gì đây, một tiểu điếm mà thôi, lại còn ra nhiều quy củ như thế, quy củ vốn do người định, lập ra là để phá vỡ.

Bộ Phương nhíu mày, nghiêm túc nói tiếp: 

- Không, ta nhấn mạnh phải chỉ việc nháo sự, không cho phép chen ngang, còn có… thời gian kinh doanh của bản điếm chỉ trong ba canh giờ, hôm nay chỉ còn lại có nửa canh giờ.

- Kêu ngươi nấu thì nấu đi, một tên đầu bếp mà thôi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Bản thiếu đến chỗ này của ngươi ăn, là nể mặt ngươi, đừng cho thể diện mà không cần.

Triệu Như Ca lười nghe Bộ Phương nói nhảm, sắc mặt lạnh lẽo, tức giận quát lớn, đá tên mập bên cạnh một cước, làm dấu nhường vị trí cho đối phương. 

Lại một tên trẻ trâu đầu óc mu muội dám đắc tội thần bếp tương lai.

Mặt Bộ Phương vẫn như cũ không biểu tình.

- Người phá hư quy củ, sẽ bị liệt vào sổ đen tiểu điếm, vĩnh viễn không cung cấp phục vụ, nếu muốn ăn, xin xếp hàng theo trình tự. 

Bộ Phương nói xong câu đó, đi vào nhà bếp, lười quản tên ngáo Triệu Như Ca phẫn nộ vỗ bàn.

Chỉ chốc lát sau, một phần cơm chiên trứng đã được hoàn thành, Bộ Phương bưng ra, đưa đến trước mặt một tên mập, không để ý đến sắc mặt Triệu Như Ca đang tái xanh.

Lại thêm một phần cơm chiên trứng được hoàn thành, nhưng như trước không phải cho Triệu Như Ca. 

Liên tục nấu bảy phần cơm chiên trứng, mùi thơm đậm đà bao phủ cả cái tiểu điếm, tiểu điếm như hóa thành một hải dương mùi vị, thân Triệu Như Ca ở trong đó, sống một ngày như một năm, cái bụng đói bị hương vị tiêu hồn kích thích không ngừng.

- Ngươi giở trò quỷ gì! Cơm xào trứng của ta còn chưa xong sao?

Triệu Như Ca nhẫn thật lâu, hắn rốt cục nhịn không được. 

Bộ Phương nhàn nhạt liếc hắn một cái nói:

- Còn ba phần mì xào, ba phần cải xào, sau đó mới đến phiên ngươi.

Triệu Như Ca hít sâu một hơi, trong lồng ngực, lửa giận thiêu đốt hừng hực, sợi tóc không gió mà bay, một cổ quang huy lưu chuyển trên da thịt hắn. 

- Thật không biết người nào cho ngươi cái dũng khí này, dám đắc tội Triệu Như Ca ta?

Triệu Như Ca gần như rít gào từ kẽ răng.

Cả người hắn tản ra một cổ khí thế đáng sợ. 

Tu vi hắn là Tam phẩm Chiến Cuồng, vẫn có số má trong đám người trẻ của Đế Đô, mặc dù kém rất nhiều nếu so với Tiếu phủ Tiếu Yên Vũ cùng tiểu Trấn Quốc Hầu Dương Thần những yêu nghiệt này, nhưng nếu so với đám hoàn khố Tôn Khải Tường, vẫn rất trâu bò.

- Ngươi muốn động thủ trong tiểu điếm?

Đối phương không hăm dọa được Bộ Phương hắn, tuy khí thế trên người Triệu Như Ca rất cường thịnh, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến hắn. 

- Đập cái tiểu điếm này của người thì như thế nào?

Triệu Như Ca cười nhạt, hắn xòe bàn tay ra, một đạo chân khí lưu chuyển trong lòng bàn tay hắn.

- Trước ngươi, có hơn một trăm người đến đây phá tiệm, sau đó bọn họ đều trần truồng chạy trốn, ngươi cũng muốn như thế? 

Sắc mặt Bộ Phương cũng không biến hóa nói.

Triệu Như Ca nhất thời cả kinh, về sau khinh thường cười:

- Chớ so sánh ta cùng đám phế vật kia, ngươi nếu bây giờ cầu xin tha thứ, lập tức đi nấu cho ta một phần cơm chiên trứng, bản thiếu tạm tha ngươi, bằng không… cửa tiệm này của người không cần mở tiếp nữa. 

- Còn ba phần làm mì xào và ba phần cải xào.

- Muốn chết!

Triệu Như Ca thực sự phẫn nộ, một bước tiến lên, chân khí trong tay lưu chuyển, đánh về hướng Bộ Phương, hắn tự tin, một phàm nhân nhất định tránh không thoát công kích của hắn. 

Bộ Phương bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn Triệu Như Ca không ngừng đến gần, người chưa đến, chưởng phong gào thét, thổi tung tóc dài của hắn.

Kim Bàn Tử híp đôi mắt một cái, khí thế trên người chợt biến đổi, đầu ngón chân chạm đất, cả người hắn nhẹ như yến lơ lửng trên không, hắn muốn ngăn cản Triệu Như Ca.

- Tiểu Bạch! 

Bộ Phương nhẹ giọng.

Đôi mắt Kim Bàn Tử đột nhiên trừng lớn, hắn thấy một Khôi Lỗi kim loại màu trắng che trước mặt Bộ Phương.

Một chưởng Triệu Như Ca hung hăng vỗ vào người Khôi Lỗi, một chút động tĩnh cũng không có. 

Triệu Như Ca phát ngốc, Kim Bàn Tử cũng ngây ngô không dám tin.

- Người gây chuyện, cẩn thận không ta thông nát ngươi!

Đôi mắt kim loại của Tiểu Bạch lóe lên, Triệu Như Ca và Kim Bàn Tử cảm thấy hoa mắt, cảm giác được bản thân giống như đang đằng vân giá vũ. 

"Ầm!"

Triệu Như Ca bị quăng ra tiểu điếm, cái miệng gặm đất, hắn cảm thấy một trận lạnh rung, phát hiện y phục toàn bộ không thấy, chỉ còn sót lại một cái nội khố che của quý.

Triệu Như Ca tức giận ngẩng đầu, nhìn phía tiểu điếm, trên mặt hắn rất nhanh lộ vẻ kinh khủng, bởi vì hắn chứng kiến một đống… thịt bay ra từ tiểu điếm, đập tới phía hắn 

"Ầm!"

Mặt đất hơi chấn động một chút.

Kim Bàn Tử cảm giác mình bị oan, hắn thật không muốn gây chuyện, hắn chỉ ra tay giúp đỡ thôi. 

Sau khi rơi xuống đất, mập mạp cảm giác dưới thân mình tựa hồ đè phải vật gì, xoay người một phát, một thanh âm như phát điên từ dưới truyền đến, hắn vội vàng đứng dậy.

Triệu Như Ca chảy máu mũi, khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo.

Bộ Phương hai tay ôm ngực, đi tới cửa tiệm, phía sau hắn là Tiểu Bạch đang tản ra ánh sáng kim loại sáng bóng. 

- Hôm nay, đã hết giờ bán, ngày mai trở lại, mời trả tiền, tổng cộng ba mươi mốt viên Nguyên Tinh cùng tám trăm đồng vàng.

Bộ Phương lãnh đạm lên tiếng, quét mắt nhìn đám mập mạp.

Mập mạp cả người run rẩy, vội vội vàng vàng tiền trả, sau đó, cả đám nhanh chóng chuẩn bị té khỏi tiểu điếm. 

Triệu Như Ca nổi giận, đứng dậy phóng rắm một câu rồi lủi thủi rời đi.

Bất quá nhìn bóng lưng của hắn, chả thấy được tý uy hiếp nào.

- Ha ha! Tiểu điếm này của có cá tính, huynh đệ chúng ta ngày mai sẽ trở lại! 

Kim Bàn Tử cười ha hả, dẫn đầu đám mập rời khỏi nơi này.

Con chó mực lớn đang nằm sấp ở cửa mắt chó còn không thèm mở, tiếp tục ngủ.

Bộ Phương liếc nhìn bóng lưng đám mập, mặt không thay đổi, đóng cửa tiệm lại, thời gian buôn bán hôm nay đã kết thúc. 

Về đến phòng, Bộ Phương tính toán tình huống nhiệm vụ một chút, trong bảy ngày, kiếm một trăm Nguyên tinh, một ngàn đồng vàng. Nhiệm vụ đồng vàng đã hoàn thành, Nguyên Tinh còn thiếu năm mươi viên, cũng chính là năm phần cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp.

- Cũng nhanh thôi, đám Bàn Tử đã nói mai sẽ lại đến mà.

Bộ Phương nghĩ thầm. 



- Ê? Đó không phải con trai Tả Tướng, Triệu Như Ca công tử sao? Hắn cũng học thói quen khỏa thân à? Xem cái mông kìa, thật trắng!

Bác gái bán món ăn lẩm bẩm. 

- Không hổ con trai Tả Tướng nha, mông cong còn đẹp hơn so với các cô nương ở Phỉ Thúy Lân nữa!

Đại ca bán bánh nướng hét lên.

- Đế Đô gần đây rất lưu hành khỏa thân sao mấy đứa? Hôm nào ca cũng phải khỏa thân đi một vòng xem sao? 

Đại ca đập sắt lớn tiếng quát.



- Phương Phương Tiểu Điếm phải không! Không phá sập ngươi, ca không mang họ Triệu nữa! 

Cầm một cái rổ che thân, Triệu Như Ca nước mắt nước mũi tèm lem, rống giận.