Nghê Nhan đứng ngạo nghễ trên hư không bên ngoài Thiên Huyền Môn, nhìn hư ảnh thần long một trảo nghiền nát tổ hợp cao thủ thất phẩm Chiến Thánh của ba đại ma môn, nàng hít một hơi khí lạnh, không hổ là trận pháp ngay cả tông  chủ cũng chú ý, uy lực Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận thật sự đáng sợ.

Linh nhãn do phù văn tạo thành trên đỉnh đầu của nàng không  ngừng ghi chép hình ảnh chiến đấu trong Thiên Huyền Môn, nàng dù bận vẫn ung dung, trên thực tế, nàng càng hiếu kỳ Bộ lão bản không chút thu hút đứng bên trong Thiên Huyền Môn.

Nàng vô cùng tò mò, rốt cuộc Bộ lão bản tiến vào trong đó muốn làm cái gì?

Nhưng đến bây giờ mới thôi, Bộ lão bản vẫn không có động tác gì, vì vậy Nghê Nhan cũng khôg để ý tới hắn, mà là đem lực chú ý nhìn lên trên hư ảnh thần long.

Linh thức hoàng đế không ngừng dung hợp vào trong thần long, xem như bản thân sống lại, nhưng nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói, hoàng đế đã vẫn lạc, tạm thời hóa thành trận linh của trận pháp cũng không cách nào tồn tại lâu dài, cuối cùng vẫn phải biến mất, nhưng trước khi biến mất, Cơ Trường Phong muốn tiêu trừ tất cả tai họa ngầm, đây có lẽ là kế hoạch Cơ Trường Phong chuẩn bị từ lâu.

Vũ Vương quỳ rạp trên mặt đất, hắn không cam lòng đã bị một kích hủy diệt của thần long đánh nát, đối mặt với lực lượng như vậy, Vũ Vương cũng phải cúi đầu.

Ô...ô...n...g!

Chân khí không ngừng tiến vào cơ thể Vũ Vương, đôi mắt Vũ Vương co rụt lại, hắn cảm giác chân khí toàn thân mình bị chân khí bên ngoài ép phong ấn trong đan điền, giống như bị xiềng xích quấn quanh khóa lại, hoàn toàn không thể vận chuyển, Trường Phong Đại Đế thật sự phong ấn tu vi của hắn.

Đôi mắt hư ảnh thần long chuyển động, cũng nhìn lên người Thái tử.

Thái tử run rẩy, nội tâm hết sức hoảng sợ.

Hư ảnh thần long nhìn Thái tử hồi lâu, về sau thở dài một hơi,  không nói gì liền di chuyển ánh mắt...

Tất cả mọi người ngẩn ngơ, Thái tử cũng sững sờ ngay tại chỗ, việc này... Có ý gì? Vì sao nhìn bản thân, ngay cả lời cũng không nói? Thái tử tức giận a... Thế nhưng hắn lại không dám nói ra khỏi miệng, vì vậy nét mặt của hắn biến thành buồn cười.

Bỗng nhiên, Triệu Mộc Sinh đứng bên cạnh Thái tử hành động, toàn thân bộc phát chân khí ngập trời, kim mang sáng chói bao phủ quanh người hắn.

Đôi mắt thần long nhìn sang, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp nơi, long trảo trấn áp Triệu Mộc Sinh.

- Cơ Trường Phong... Ta ngược lại xem nhẹ ngươi rồi, thật không ngờ ngươi lại có thể chuyển hóa thành trận linh, thúc giục trận pháp này, thế nhưng với trạng thái của ngươi, ngươi có thể duy trì trong bao lâu...

Triệu Mộc Sinh đột nhiên bật cười, đứng chắp tay, trong nháy mắt đã đi tới trước hư ảnh thần long.

Hắn giơ tay lên, uy áp thất phẩm Chiến Thánh lập tức bộc phát ra ngoài, vận chuyển công pháp Đại Thừa Đảo, phật quang phổ chiếu, giống như có Kim Liên nở rộ, một tay Phật ấn ngăn cản long trảo đánh tới.

Long trảo va chạm với Phật ấn, tiếng nổ khủng khiếp vang lên, thân thể Triệu Mộc Sinh lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Hư ảnh thần long mờ đi vài phần, xiềng xích khóa quanh quan tài lắc lư một cái.

Đôi mắt Triệu Mộc Sinh sáng ngời, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, Cơ Trường Phong thúc giục Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận cũng không phải trận pháp bản đầy đủ, về sau hắn cười dài một tiếng, bước ra một bước, đã xuất hiện tại phần bụng thần long, hắn đánh ra một chưởng, khiến cho hư ảnh thần long chập chờn một lúc.

- Dù sao không phải Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận trạng thái nguyên vẹn!

Triệu Mộc Sinh cười lạnh, về sau hắn phun ra một ngụm tinh huyết, hắn dùng sức thật mạnh, lại sống sờ sờ đâm xuyên qua hư ảnh thần long, một tiếng long ngâm đáng sợ vang lên, hư ảnh thần long nghiền nát.

Xiềng xích quấn quanh quan tài lập tức rơi xuống, phát ra một tiếng nổ mạnh nặng nề.

Khí tức Trường Phong Đại Đế ngồi xếp bằng trong quan tài chậm rãi thu liễm lại, về sau bình yên nằm trong quan tài.

Thân thể Triệu Mộc Sinh lắc lư một lúc, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch, bắt lấy lỗ hổng trận pháp, Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận vốn không tiếp tục trong bao lâu, hắn cũng nhận lấy cắn trả không nhỏ.

Thế nhưng Triệu Mộc Sinh không quan tâm, ngược lại hắn hưng phấn nhìn chằm chằm vào quan tài đồng xanh.

Tay hắn niết Phật ấn, về sau tinh thần ý niệm khẽ động, ba tia sáng bay ra khỏi quan tài.

Hào quang tản đi, để lộ đồ vật trong đó, một viên phật châu xá lợi, một quả trái cây tỏa ra ba mùi vị khác nhau cùng một viên châu thật tròn.

Ba đồ vật này chính là thứ Triệu Mộc Sinh vẫn muốn, phật châu xá lợi chính là xá lợi của một cường giả Đại Thừa Đảo tọa hóa lưu lại, vô cùng trân quý, hạt châu màu đen chính là bán Thần khí của Tang Hồn Điện, Vong Hồn Châu.

Về phần trái cây kia, chính là Linh quả thất phẩm trân quý, tam văn Ngộ Đạo Quả, người ăn có xác xuất rất lớn đạt được cơ duyên ngộ đạo.

Cơ Trường Phong muốn thúc giục Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận, nhất định phải dựa vào rất nhiều bảo vật cung cấp năng lượng, trong nhiều bảo vật như thế, Triệu Mộc Sinh nhìn trúng chỉ có ba loại.

Vốn Triệu Mộc Sinh còn muốn nâng đỡ Thái tử làm hoàng đế khôi lỗi, nhưng mà bị Cơ Trường Phong làm thành như vậy, tất cả kế hoạch đều rối loạn, Vũ Vương bị giáng chức, Tam hoàng tử đã lấy được Tiếu gia ủng hộ cũng không phải Thái tử bây giờ có thể tranh giành, vì vậy đơn giản mà nói, đó chính là đại thế đã mất.

Nếu như đại thế đã mất, còn vạch mặt kiếm chỗ tốt ớn trở về, ít nhất... Cũng phải mang Phật Môn Xá Lợi trở về, đây là ý tưởng của Triệu Mộc Sinh.

Cầm chặt xá lợi, chấn động ấm áp bao phủ thân thể của hắn, làm cho đôi mắt Triệu Mộc Sinh càng hiền lành.

Vũ Vương thất bại, Thái tử đại thế đã mất, trận tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cuối cùng chỉ còn lại Tam hoàng tử chiến thắng.

Trận pháp bao phủ Thiên Huyền Môn dần dần tản đi, vầng sáng thu liễm, bông tuyết giống như lông ngỗng bao phủ bầu trời bay xuống.

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rời đi như vậy hay sao?

Tiếu Mông nhìn Triệu Mộc Sinh ý định rời đi, nhàn nhạt mở miệng, thân phận Triệu Mộc Sinh đã bại lộ, hiển nhiên, đối phương cũng là cường giả tông môn, hơn nữa là cao thủ vô cùng cường đại của Đại Thừa Đảo.

Thế nhưng cho dù là cao thủ của Đại Thừa Đảo, Tiếu Mông cũng không có khả năng để đối phương rời đi dễ dàng như thế...

- Ngươi không ngăn được ta...

Triệu Mộc Sinh rất bình tĩnh nhìn Tiếu Mông, thản nhiên nói.

Tiếu Mông cười lạnh, chân khí trên thân bắt đầu bộc phát, nói:

- Không thử một chút làm sao biết?

Nhưng mà, ngay thời điểm chân khí của hai người dâng lên, lúc đối chọi gay gắt, một thân ảnh gầy gò chậm rãi đi tới.

Tiếng bước chân vang lên rất rõ ràng trong Thiên Huyền Môn yên tĩnh, ít nhất, Triệu Mộc Sinh và Tiếu Mông và các ánh mắt khác đều nhìn sang, nhìn lên thân bóng người đi tới.

Gương mặt Cơ Thành Tuyết vô cùng đặc sắc, khó mà tin nhìn sang người nọ.

Tiếu Mông cũng cau mày, kinh ngạc nhìn sang.

Tỷ đệ Tiếu Yên Vũ cùng Tiểu Long rất ngạc nhiên...

- Bộ lão bản... Sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Tiếu Yên Vũ dở khóc dở cười nói.

Sắc mặt Triệu Mộc Sinh đầy cổ quái nhìn sang thanh niên chỉ có tu vi tứ phẩm Chiến Linh, ở trong ánh mắt của hắn, thanh niên kia trấn định tự nhiên đi tới trước mặt của hắn, lại giơ tay, sau đó mặt không  thay đổi nói.

- Ta... Ta chỉ đi ngang qua, mượn ngươi một thú sẽ rời đi.

Bộ Phương nhìn Triệu Mộc Sinh, nói ra.

Triệu Mộc Sinh vẻ mặt tràn đầy mộng bức.

- Mượn? Mượn cái gì?

Về sau, Bộ Phương nâng tay lên, chỉ vào trái cây ba đạo văn trong tay Triệu Mộc Sinh, rất nghiêm túc nói ra:

- Vâng, chính là trái cây trong tay ngươi.