Nghe vậy, khuôn mặt của Lâm Diệu Âm không khỏi đỏ bừng, trêu chọc: “Trưởng phòng phòng bảo vệ vẫn luôn trống

không, anh có hứng thú không?”

Lý Phù Sinh hài lòng cười nói: “Chức vụ này rất tốt, vừa tự do vừa nhẹ nhàng.”

Lâm Diệu Ẩm hơi ngạc nhiên. Cô chỉ nói bừa. vậy mà tên này lại coi là thật! Có điều...

Khi nghĩ đến việc Lý Phù Sinh làm bảo vệ, cô lại cảm thấy buồn cười.

Thế là...

Dưới sự sắp xếp của Lâm Diệu Âm, thư ký nữ nhanh chóng làm thủ tục nhậm chức cho Lý Phù Sinh, sau đó đích thân dẫn anh đến phòng bảo vệ.

Dù sao thì tập đoàn Hoa Thanh cũng là công ty lớn, bảo vệ cũng là một tầng mặt mũi của công ty.

Mười mấy tên bảo vệ trông có vẻ tràn đầy sức sống, oai phong lãm liệt.

“Người này là trưởng phòng mới của phòng bảo vệ”, thư ký nữ giới thiệu.

“Chào trưởng phòng!”


Mười mấy người đồng thanh nói, giọng nói vang vọng mạnh mẽ.

“Ngô Thiết Trụ, anh hãy nói công việc cụ thể với trưởng phòng Lý một chút.” Thư ký nữ dặn dò.

“RõI" Chàng trai có vóc dáng vạm vỡ nhất gật đầu đáp.

“Trưởng phòng Lý, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Thư ký nữ rất khách sáo nói.

Lý Phù Sinh vẫy tay: “Cô đi làm việc đi” Sau khi thư ký nữ rời đi.

Mấy tên bảo vệ rối rít vây quanh Lý Phù Sinh, có người đưa thuốc lá, có người đưa bật lửa.

“Trưởng phòng Lý, buổi tối có thời gian không? Chúng tôi muốn mời trưởng phòng Lý ăn bữa cơm rau dưa.”

“Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi muốn mời trưởng phòng Lý đi hát, đi tắm”

“Mọi người đừng khách sáo.” Lý Phù Sinh cười hì hì. “Hừi”

Lúc này, Ngô Thiết Trụ chợt khịt mũi.

Sắc mặt mấy tên bảo vệ lập tức thay đổi.

Trịnh Đại Nguyên khá lớn tuổi trong số đó lập tức nói: “Phó trưởng phòng Ngô cũng đi cùng đi?”

“Đúng vậy, phó trưởng phòng Ngô cũng cần phải nể mặt nhai”

Mấy người còn lại lần lượt nói.

Ngô Thiết Trụ ngậm điếu thuốc, lườm Lý Phù Sinh, nói: “Ranh con anh đến đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”



Giọng điệu ngang tàng khó tả. Anh ta cứ tưởng rằng trưởng phòng tiền nhiệm đã nghỉ hưu, chuyện anh ta được lên làm trưởng phòng đã là chuyện năm chắc trong lòng bàn tay.


Dù sao thì anh rể của anh ta cũng là tổng thanh tra tiêu thụ!

Kết quả lại bị Lý Phù Sinh giữa đường nhảy ra cướp mất, sao anh ta có thể chịu được chứ, vì vậy anh ta quyết định ra oai phủ đầu với trưởng phòng mới này.

Lý Phù Sinh cau mày.

Anh là trưởng phòng còn Ngô Thiết Trụ là phó trưởng phòng, vậy mà anh ta lại dám gọi anh đi tới.

Anh lập tức cười lạnh hỏi: “Ngô Thiết Trụ phải không? Bây giờ trưởng phòng ra lệnh cho anh lập tức đi tuần tra.”

“Anh nói gì?” Ngô Thiết Trụ đanh mặt.

“Ông đây bảo anh đi tuần tra, anh bị điếc hả?” Lý Phù Sinh cười nhàn nhã hỏi.

“Trưởng phòng Lý, xin anh bớt giận!” “Phó trưởng phòng Ngô cũng bình tĩnh di...”

Mọi người nhìn thấy thế trận giao chiến giữa hai người, bèn vội vàng khuyên nhủ.

Trịnh Đại Nguyên cũng thì thầm bên tai Lý Phù Sinh: “Trưởng phòng Lý, tổng thanh tra tiêu thụ của công ty chúng ta là anh rể của phó trưởng phòng Ngô.”

Ý nghĩa của câu này là đang nhắc nhở anh rằng Ngô Thiết Trụ có quan hệ, đừng đắc tội vẫn tốt hơn.

Nghe vậy, Lý Phù Sinh lộ vẻ mặt đầy khinh thường. Tổng thanh tra tiêu thụ sao?

Hừ, tổng giám đốc còn là vợ chưa cưới của tôi đấy, tôi có được phép kiêu ngạo không!


Tuy nhiên anh vẫn biết ơn võ vào vai Trịnh Đại Nguyên, dù sao thì người ta cũng có ý tốt.

“Ngô Thiết Trụ, trưởng phòng tôi nói lại một lần nữa, anh đi tuần tra ngay lập tức, buổi tối tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ”

Lý Phù Sinh đứng đắn ra lệnh.

Ngô Thiết Trụ cười khinh thường, vô cùng hống hách nói: “Ông đây không đi, anh có thể làm gì được tôi?”

Lý Phù Sinh giơ ngón tay cái ra với anh ta: “Anh có khí phách đấy!”

“Ông đây vốn có khí phách.” Anh ta hả hê đáp.

Lý Phù Sinh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lâm Diệu Âm: “Tôi cảm thấy tác phong của phó trưởng phòng phòng bảo vệ không ổn, Trịnh Đại Nguyên có lý lịch không tệ, đảm nhiệm vị trí phó trưởng phòng thích hợp hơn..."

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Thiết Trụ cười ha hả nói: “Tác phong của ông đây không ổn sao? Sao nào, anh còn muốn cách chức ông đây sao?”

Lý Phù Sinh nhìn chằm chằm vào Ngô Thiết Trụ như nhìn một tên hề.

“Mong rằng lát nữa anh vẫn có thể cười được.”