Lâu Tiêu vừa lên sân khấu đã có bạn học lớp 11-12 chú ý đến cô, vội nhắc Cố Tư Tư ở phía sau còn đang đánh bài, hỏi: “Ơ Lâu Tiêu kia mà? Sao lại bị bọn 11-8 gọi lên dọn đồ thế này?”

“11-8?” Cố Tư Tư ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu. Đúng lúc này, tiếng giới thiệu chương trình của nam sinh vang lên, cộng thêm phản ứng ngơ ngác của Lâu Tiêu trên sân khấu, Cố Tư Tư lập tức hiểu ra, Lâu Tiêu bị chúng nó lừa. Cố Tư Tư ném bài trong tay xuống, chạy về phía sân khấu, còn chửi thầm trong miệng…Lâu Tiêu hát xong câu cuối cùng, khi âm thanh vẫn lưu luyến chưa dứt trên sân khấu, cô bình tĩnh cúi đầu, quay người bước ra khỏi sân khấu, không màng đến những người xem choáng ngợp vì tiếng hát của mình phía dưới sân khấu, cũng không chú ý đến Luyện Vọng Thư ngay sát vai cô bên cạnh cầu thang.

“Lũ khốn nạn này!!!”Phần lời vốn là “tôi” đổi hết thành “bạn”, bản gốc là lời tự thuật của người tự sát, cô hát thành tự thuật của người đứng xem.

……Thầy chủ nhiệm 11-8 sốt ruột, nói không kịp lựa lời: “Chỉ là không muốn làm bạn với em ấy thôi, ai cũng quyền tự do giao lưu, sao lại coi là bạo lực học đường được. Hơn nữa, một cây làm chẳng nên non, tại sao người ta chơi vui vẻ với nhau được mà em ấy lại không, chắc chắn là em ấy cũng có vấn đề, nếu không thì…”

Cả đêm qua Luyện Vọng Thư không ngủ, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vừa bắt đầu, cậu ghét ồn ào nên một mình đi sang tòa nhà Nghệ thuật ngủ.Ngô Gia Khải đứng phắt dậy, xông lên nắm lấy cổ áo của thầy chủ nhiệm 11-8.

Cửa cách âm và cửa sổ ngăn lại mọi ồn ào náo động, chỉ không thể ngăn lại được tiếng chuông điện thoại của cậu.Bạn nam còn lại vẫn đứng trước cửa, cười tủm tỉm gọi Lâu Tiêu…Không chỉ có cậu, mà những âm thanh ồn ào cố ý, vô tình nhanh chóng nhỏ lại, Cố Tư Tư đang chạy về phía sân khấu cũng dừng bước, nhìn Lâu Tiêu trên sân khấu với vẻ mặt kinh ngạc.

Bị đánh thức, cậu không kiềm được tính tình khó chịu, giọng nói hơi khàn nghe qua có vẻ rất nguy hiểm: “Tốt nhất là mày tìm tao có việc quan trọng.”Từng câu giáo viên chủ nhiệm lớp 11-8 nói đều làm thái dương của Ngô Gia Khải giật mạnh, cũng khiến anh nhớ đến giáo viên chủ nhiệm lớp em gái mình.

Thịnh Dực ở đầu bên kia điện thoại bây giờ mới nhớ ra Luyện Vọng Thư đang ngủ bù, hỏi thử: “Hay là mày cứ ngủ đi, lát nữa tao gọi lại?”“Tao có phải bác sĩ tâm lý đâu, ra xem thì có ích gì với cảm xúc của ông ấy?” Nói vậy nhưng Luyện Vọng Thư vẫn đứng lên, ra khỏi phòng đàn.

Luyện Vọng Thư nhắm mắt, hít sâu một hơi, dường như đang kiềm chế, ép mình không được tức giận bừa bãi.“11-8?” Cố Tư Tư ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu. Đúng lúc này, tiếng giới thiệu chương trình của nam sinh vang lên, cộng thêm phản ứng ngơ ngác của Lâu Tiêu trên sân khấu, Cố Tư Tư lập tức hiểu ra, Lâu Tiêu bị chúng nó lừa. Cố Tư Tư ném bài trong tay xuống, chạy về phía sân khấu, còn chửi thầm trong miệng…

Thịnh Dực nghe thấy tiếng hít thở, bản chất ham sống online, vội nói lại tình hình: “Ngô Gia Khải có một tiết mục tự đàn tự hát ấy, nhưng mà ông ấy thay đổi lại tiết mục đã chọn trước, ca khúc mới hát về chuyện của em gái ổng. Mày biết em gái ông ấy đúng không, học lớp 9 ở trường khác, vừa khai giảng được một tuần, cuối tuần về nhà tự sát.”Học sinh dưới sân khấu cũng vậy, tiếng xì xào bàn tán rất ồn ào.Chính vì có những giáo viên vô trách nhiệm như vậy, chính vì bọn họ………

Luyện Vọng Thư: “Nghe nói rồi.”Lâu Tiêu cũng ngắt lời ông ta: “Trước hôm nay, em không hề biết lớp mình biểu diễn tiết mục gì, không ai nói với em cả, cũng không ai hỏi em có muốn tham gia cùng không. Thầy…”

Ba mẹ Ngô Gia Khải ly hôn chưa đến một năm, em gái anh đi theo ba đến nơi khác học tập, bỗng nhiên biến mất.Giống như thần đang thì thầm về con người đang phải chịu đựng đau đớn.

Vòng tròn quan hệ của bọn họ, nói rộng không rộng, nói hẹp không hẹp, cơ bản là quen biết thông qua người lớn. Có tang sự, người lớn đương nhiên sẽ biết chuyện, đến nhà thăm hỏi chia buồn, trẻ con trong nhà cũng sẽ biết đôi chút.Lâu Tiêu vừa lên sân khấu đã có bạn học lớp 11-12 chú ý đến cô, vội nhắc Cố Tư Tư ở phía sau còn đang đánh bài, hỏi: “Ơ Lâu Tiêu kia mà? Sao lại bị bọn 11-8 gọi lên dọn đồ thế này?”

Thịnh Dực: “Bọn tao vẫn còn ở bên cạnh sân khấu, tao thấy cảm xúc ông ấy không ổn lắm, hay mày ra xem sao?”Đây rõ ràng là vũ khí đại sát!Luyện Vọng Thư nhớ, Ngô Gia Khải hát phần này với tiết đấu vô cùng gấp gáp, giọng hát sắc bén như dao. Nhưng cô gái này lại hát nó như một tiếng than nhẹ với tốc độ thật nhanh, giọng hát linh hoạt như chứa cả cái thần trong đó. Quan trọng nhất là, đây là phần u ám nhất của cả bài hát, mà cô, không thay đổi dù chỉ một chữ.

“Tao có phải bác sĩ tâm lý đâu, ra xem thì có ích gì với cảm xúc của ông ấy?” Nói vậy nhưng Luyện Vọng Thư vẫn đứng lên, ra khỏi phòng đàn.Thịnh Dực thốt ra một tiếng: “Đậu má! Anh…”

Sau khi cúp máy, Thịnh Dực còn gửi cho Luyện Vọng Thư một video quay lúc Ngô Gia Khải hát vừa nãy.Luyện Vọng Thư nhắm mắt, hít sâu một hơi, dường như đang kiềm chế, ép mình không được tức giận bừa bãi.

Luyện Vọng Thư đeo tai nghe lên, vừa nghe vừa nhíu chặt mày.Ngô Gia Khải: “Im mồm!”

Tụ Anh là ngôi trường có tiếng có thiếu gì thì cũng không thiếu tiền, thiết bị âm thanh đều là loại có chất lượng tốt nhất, dễ dàng nghe rõ mồn một từng lời hát của ca khúc.Thịnh Dực nghe thấy tiếng hít thở, bản chất ham sống online, vội nói lại tình hình: “Ngô Gia Khải có một tiết mục tự đàn tự hát ấy, nhưng mà ông ấy thay đổi lại tiết mục đã chọn trước, ca khúc mới hát về chuyện của em gái ổng. Mày biết em gái ông ấy đúng không, học lớp 9 ở trường khác, vừa khai giảng được một tuần, cuối tuần về nhà tự sát.”“Hi bạn, add WeChat được không?”

Ca từ được tự thuật qua lời của một người tự sát, mở đầu rất dịu nhẹ, ở giữa có đoạn rap, nhịp điệu gấp gáp. Phần sau lại quay về tiết tấu chậm rãi, nồng đượm hơi thở tuyệt vọng, người nghe dường như cũng cảm thấy khó thở.Bị đánh thức, cậu không kiềm được tính tình khó chịu, giọng nói hơi khàn nghe qua có vẻ rất nguy hiểm: “Tốt nhất là mày tìm tao có việc quan trọng.”

Sở dĩ, Thịnh Dực chắc chắn bài hát này viết về em gái của Ngô Gia Khải là vì, phần lời của mở đầu mơ hồ có nhắc tới chuyện ba mẹ ly hôn, cảnh thủ tục chia tay. Trong đoạn rap có xuất hiện phần lời “không thể xóa được những tấm ảnh”.Thịnh Dực: “Bọn tao vẫn còn ở bên cạnh sân khấu, tao thấy cảm xúc ông ấy không ổn lắm, hay mày ra xem sao?”

Tuy em gái Ngô Gia Khải tự sát nhưng qua điều tra, cảnh sát phát hiện, trong khoảng thời gian ở trọ ở trường, em gái Ngô Gia Khải đã bị bạn học bắt nạt, chụp ảnh nude. Em không dám nói chuyện này cho ba mẹ đã ly hôn của mình, cũng không dám nói với anh trai mình. Trong lúc nghỉ hè, em đã từng dũng cảm cắt đứt liên hệ với đám bạn cùng phòng đó. Những tưởng như thế là có thể thoát khỏi sự uy hiếp của đám bạn cùng phòng rác rưởi ấy, thế nhưng, đến tận sau khi khai giảng, em mới biết đám bạn đó đã đăng ảnh nude của em lên Tieba của trường. Em không có thói quen lướt Tieba nên đến tận lúc khai giảng mới biết chuyện này.

Nghe hết bài hát, Luyện Vọng Thư đã muốn chạy đến sân thể dục, vốn phải vòng một vòng rộng mới đi vào được, nhưng cậu đi thẳng qua bồn hoa, trèo qua hàng rào rồi đi về phía sân khấu.Nhà trường đương nhiên không làm khó dễ một học sinh lớp 12, chỉ yêu cầu anh nộp một bản kiểm điểm 800 chữ là coi như xong chuyện.Cửa cách âm và cửa sổ ngăn lại mọi ồn ào náo động, chỉ không thể ngăn lại được tiếng chuông điện thoại của cậu.

Bên cạnh sân khấu toàn là học sinh đang đợi lên biểu diễn, quá đông người, Luyện Vọng Thư đang định gọi điện hỏi đám Thịnh Dực đang ở đâu, bên tai chợt vang lên một tiếng giới thiệu chương trình rất đột ngột.Ghê, ghê thật!

Cậu vừa hoang mang không biết trường chọn MC nào mà trình độ kém đến mức này, ban truyền thông muốn bị giải tán hay sao, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu, bỗng thấy cô gái từng tỏ tình với anh trai mình đang đứng trên sân khấu.Đám học sinh bên cạnh sân khấu bắt đầu xôn xao, khán phòng không rõ nguyên do cũng ồn ào theo.Lâu Tiêu chưa kịp nhờ giúp, thậm chí còn chưa nhìn kịp rõ hai nam sinh ấy, một trong hai người đã lướt qua cô, bước vào văn phòng, túm lấy Ngô Gia Khải rồi ném lên sofa, ném mạnh đến mức đập vào sofa một tiếng oanh động làm người ta phát sợ.

Hình như, cô bị người ta lừa lên sân khấu, đứng yên ngơ ngác thật lâu.Cuối cùng, phải có một vị lãnh đạo trường lên khống chế tình hình mới làm khán phòng yên tĩnh lại, tiết mục tiếp theo mới có thể bắt đầu.Tụ Anh là ngôi trường có tiếng có thiếu gì thì cũng không thiếu tiền, thiết bị âm thanh đều là loại có chất lượng tốt nhất, dễ dàng nghe rõ mồn một từng lời hát của ca khúc.

Đám học sinh bên cạnh sân khấu bắt đầu xôn xao, khán phòng không rõ nguyên do cũng ồn ào theo.Không chỉ có Thịnh Dực, Cố Tư Tư nghe mà khóc cũng nghi hoặc như vậy.

Có thể là do vừa nghe được bài hát kia, Luyện Vọng Thư nhìn hình ảnh trước mắt mà trong lòng không nén được bực bội. Cậu chen qua đám người, đi về phía cầu thang lên sân khấu, định kéo cô ngốc đang đứng sững sờ trên sân khấu xuống.Trong bản gốc, có một vài câu hát miêu tả sự thờ ơ của người đứng xem và sự chán ghét chính bản thân mình vô dụng, yếu đuối của người tự sát. Qua lời hát của cô gái, tất cả trở thành người đứng xem hy vọng người tự sát có thể tiếp tục sống, dù có vô dụng, yếu đuối thì đó cũng không phải là lỗi của người tự sát.

Nhưng cậu chưa kịp đặt chân lên cầu thang, cô gái đã hoàn hồn, đưa tay cầm lấy micro trên giá, đi tới chính giữa sân khấu.Sau khi cúp máy, Thịnh Dực còn gửi cho Luyện Vọng Thư một video quay lúc Ngô Gia Khải hát vừa nãy.

Luyện Vọng Thư không hiểu cô muốn làm gì nên không dừng lại, cho đến khi cô gái ngâm nga vào micro một giai điệu, cậu mới khựng chân dừng bước.

Không chỉ có cậu, mà những âm thanh ồn ào cố ý, vô tình nhanh chóng nhỏ lại, Cố Tư Tư đang chạy về phía sân khấu cũng dừng bước, nhìn Lâu Tiêu trên sân khấu với vẻ mặt kinh ngạc.

Chỉ có Ngô Gia Khải đang ôm ghi-ta ngồi nửa sống nửa chết là đứng phắt dậy khỏi ghế, làm Thịnh Dực ngồi bên cạnh giật thót.

Thịnh Dực thốt ra một tiếng: “Đậu má! Anh…”Trong bản gốc, đoạn cuối cùng là lời từ biệt thế giới của người tự sát trước khi chết, cô gái xen thêm vào lời từ biệt ấy những thứ níu kéo người tự sát từ mọi người, mọi vật.

Ngô Gia Khải: “Im mồm!”Im thì im, nhưng mà bạn nữ trên sân khấu kia giỏi thật, chỉ ngâm nga một đoạn ngắn mà cậu nghe cũng thấy nổi da gà.

Thịnh Dực giơ tay đầu hàng.

Im thì im, nhưng mà bạn nữ trên sân khấu kia giỏi thật, chỉ ngâm nga một đoạn ngắn mà cậu nghe cũng thấy nổi da gà.“Lũ khốn nạn này!!!”

Nhưng mà giai điệu này nghe hơi quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi nhỉ?Trong sự yên tĩnh của toàn trường, cô gái mở miệng, hát lên giai điệu hệt như Ngô Gia Khải vừa nãy, chỉ có phần lời được thay đổi.

Thịnh Dực không nhận ra, nhưng Luyện Vọng Thư nhận ra. Giai điệu mà cô gái ấy ngâm nga là phần điệp khúc trong bài hát Ngô Gia Khải vừa hát.Phần rap kết thúc, tiếng hát chợt cất cao lên, vốn nhẹ nhàng trở nên du dương. Quãng giọng của cô gái rộng đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, nỗi tuyệt vọng làm người nghe nghẹt thở cũng hóa thành hư không, bởi vì lời hát ở phần cuối cùng được sửa lại vô cùng tinh tế…

Trong sự yên tĩnh của toàn trường, cô gái mở miệng, hát lên giai điệu hệt như Ngô Gia Khải vừa nãy, chỉ có phần lời được thay đổi.

Phần lời vốn là “tôi” đổi hết thành “bạn”, bản gốc là lời tự thuật của người tự sát, cô hát thành tự thuật của người đứng xem.

Trong bản gốc, có một vài câu hát miêu tả sự thờ ơ của người đứng xem và sự chán ghét chính bản thân mình vô dụng, yếu đuối của người tự sát. Qua lời hát của cô gái, tất cả trở thành người đứng xem hy vọng người tự sát có thể tiếp tục sống, dù có vô dụng, yếu đuối thì đó cũng không phải là lỗi của người tự sát.Nam sinh ném bóng vào người Lâu Tiêu cũng tiến lên ngăn cản, nhưng cậu ta là người vô dụng nhất, mới một chút đã bị Ngô Gia Khải đẩy ra.Lâu Tiêu hỏi ông: “Thầy nói thật được không, thầy có dám nói chuyện em bị cả lớp cô lập không ạ?”

Lời hát được sửa lại vô cùng tích cực, hướng về tương lai. Ngay lúc Luyện Vọng Thư cho rằng cô sẽ sửa lại toàn bộ ca từ, cô lại chuyển đến phần rap giữa bài.Cậu vừa hoang mang không biết trường chọn MC nào mà trình độ kém đến mức này, ban truyền thông muốn bị giải tán hay sao, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu, bỗng thấy cô gái từng tỏ tình với anh trai mình đang đứng trên sân khấu.

Luyện Vọng Thư nhớ, Ngô Gia Khải hát phần này với tiết đấu vô cùng gấp gáp, giọng hát sắc bén như dao. Nhưng cô gái này lại hát nó như một tiếng than nhẹ với tốc độ thật nhanh, giọng hát linh hoạt như chứa cả cái thần trong đó. Quan trọng nhất là, đây là phần u ám nhất của cả bài hát, mà cô, không thay đổi dù chỉ một chữ.Ngô Gia Khải ngồi bên cạnh cả buổi không nói năng gì chợt ngẩng đầu lên nhìn Lâu Tiêu, sau đó nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp 11-8, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là bạo lực học đường.”Nghe hết bài hát, Luyện Vọng Thư đã muốn chạy đến sân thể dục, vốn phải vòng một vòng rộng mới đi vào được, nhưng cậu đi thẳng qua bồn hoa, trèo qua hàng rào rồi đi về phía sân khấu.

Giống như thần đang thì thầm về con người đang phải chịu đựng đau đớn.Luyện Vọng Thư: “Nghe nói rồi.”

Phần rap kết thúc, tiếng hát chợt cất cao lên, vốn nhẹ nhàng trở nên du dương. Quãng giọng của cô gái rộng đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, nỗi tuyệt vọng làm người nghe nghẹt thở cũng hóa thành hư không, bởi vì lời hát ở phần cuối cùng được sửa lại vô cùng tinh tế…

Trong bản gốc, đoạn cuối cùng là lời từ biệt thế giới của người tự sát trước khi chết, cô gái xen thêm vào lời từ biệt ấy những thứ níu kéo người tự sát từ mọi người, mọi vật.Thịnh Dực ở đầu bên kia điện thoại bây giờ mới nhớ ra Luyện Vọng Thư đang ngủ bù, hỏi thử: “Hay là mày cứ ngủ đi, lát nữa tao gọi lại?”

Bài hát này, quả thật là “Hy vọng”, danh xứng với thực.

Hy vọng một sinh mệnh bé nhỏ không vì như vậy mà mất đi “hy vọng”.Giáo viên âm nhạc ngắt lời ông ta: “Tôi không biết chuyện, nhưng tại sao lúc tôi hỏi sao em ấy không tham gia hợp xướng, thầy lại dám nói em ấy không biết hát? Em ấy thế này mà không biết hát à?!”

Lâu Tiêu hát xong câu cuối cùng, khi âm thanh vẫn lưu luyến chưa dứt trên sân khấu, cô bình tĩnh cúi đầu, quay người bước ra khỏi sân khấu, không màng đến những người xem choáng ngợp vì tiếng hát của mình phía dưới sân khấu, cũng không chú ý đến Luyện Vọng Thư ngay sát vai cô bên cạnh cầu thang.

Nhưng tầm mắt Luyện Vọng Thư lại không nhịn được nhìn theo hướng Lâu Tiêu rời đi, đến tận lúc không nhìn thấy người nữa mới dần hoàn hồn.Hy vọng một sinh mệnh bé nhỏ không vì như vậy mà mất đi “hy vọng”.

Cậu đi theo hướng rời đi của Lâu Tiêu, thấy bọn Thịnh Dực, cậu lại gần mới nhận ra Ngô Gia Khải cũng ở đây, vừa nãy không nhìn thấy được là vì Ngô Gia Khải ngồi sụp xuống đất gào khóc, tiếng gào khóc đầy áp lực khiến người nghe vô cùng khó chịu.

Thịnh Dực đứng bên cạnh, không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Ngô Gia Khải hay không mà hốc mắt ươn ướt.

Để tránh xấu hổ, Thịnh Dực cảm thán với Luyện Vọng Thư: “Tuyệt, bài hát này quá tuyệt… Không phải, bạn nữ hát bài hát này quá tuyệt, đây là giọng hát mà con người có được ư?”Thịnh Dực đứng bên cạnh, không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Ngô Gia Khải hay không mà hốc mắt ươn ướt.Bài hát này, quả thật là “Hy vọng”, danh xứng với thực.

Không chỉ có Thịnh Dực, Cố Tư Tư nghe mà khóc cũng nghi hoặc như vậy.

Cố Tư Tư dùng mu bàn tay lau nước mắt, bỗng nhớ về hôm cô gỡ bỏ hiểu lầm với Lâu Tiêu, cô hỏi Lâu Tiêu, có sở trường đặc biệt gì không.

Lâu Tiêu nói là hát.Mọi người xung quanh hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn lại, muốn tách hai người ra, nhưng lãnh đạo nhà trường đã nhiều tuổi, hai giáo viên khác lại là nữ, làm sao cản được một thiếu niên mười tám tuổi hoàn toàn mất đi lý trí.Thầy chủ nhiệm: “Do tự em ấy không hợp với lớp, không muốn tham gia…”

— Con bé này dám nói đây là sở trường đặc biệt!Hình như, cô bị người ta lừa lên sân khấu, đứng yên ngơ ngác thật lâu.Vị lãnh đạo xuống khỏi sân khấu, chắc chắn rằng những người làm hỗn loạn trật tự biểu diễn hôm nay đã có mặt, để bọn họ vào văn phòng của mình, giải thích rõ ràng mọi chuyện vừa xảy ra hôm nay.

Đây rõ ràng là vũ khí đại sát!— Con bé này dám nói đây là sở trường đặc biệt!

……

Ai cũng khen Lâu Tiêu, chỉ có Lâu Tiêu cảm thấy mình phát huy bình thường, chuẩn bị về lớp 11-12 tìm nước uống. Nhưng cô chưa đi được bao xa đã bị giáo viên đuổi theo, gọi về phòng chờ.Cậu đi theo hướng rời đi của Lâu Tiêu, thấy bọn Thịnh Dực, cậu lại gần mới nhận ra Ngô Gia Khải cũng ở đây, vừa nãy không nhìn thấy được là vì Ngô Gia Khải ngồi sụp xuống đất gào khóc, tiếng gào khóc đầy áp lực khiến người nghe vô cùng khó chịu.

Học sinh phụ trình điều hành chương trình trên sân khấu vẫn đang giới thiệu tiết mục, nhưng hiển nhiên, sự kiện vừa rồi đã ảnh hưởng không nhỏ đến bọn họ, cứ thỉnh thoảng lại líu lưỡi, có nữ sinh nhạy cảm hơn một chút, nói chuyện bằng micro mà phát ra cả tiếng nức nở, quay mặt đi một lúc lâu không nói lời nào, rõ ràng là còn đắm chìm trong cảm xúc của bài hát.Vòng tròn quan hệ của bọn họ, nói rộng không rộng, nói hẹp không hẹp, cơ bản là quen biết thông qua người lớn. Có tang sự, người lớn đương nhiên sẽ biết chuyện, đến nhà thăm hỏi chia buồn, trẻ con trong nhà cũng sẽ biết đôi chút.Nhưng vừa mở cửa phòng giáo vụ ra đã gặp được hai bạn nam.……

Học sinh dưới sân khấu cũng vậy, tiếng xì xào bàn tán rất ồn ào.Ca từ được tự thuật qua lời của một người tự sát, mở đầu rất dịu nhẹ, ở giữa có đoạn rap, nhịp điệu gấp gáp. Phần sau lại quay về tiết tấu chậm rãi, nồng đượm hơi thở tuyệt vọng, người nghe dường như cũng cảm thấy khó thở.

Cuối cùng, phải có một vị lãnh đạo trường lên khống chế tình hình mới làm khán phòng yên tĩnh lại, tiết mục tiếp theo mới có thể bắt đầu.

Vị lãnh đạo xuống khỏi sân khấu, chắc chắn rằng những người làm hỗn loạn trật tự biểu diễn hôm nay đã có mặt, để bọn họ vào văn phòng của mình, giải thích rõ ràng mọi chuyện vừa xảy ra hôm nay.

Trong văn phòng.Ba mẹ Ngô Gia Khải ly hôn chưa đến một năm, em gái anh đi theo ba đến nơi khác học tập, bỗng nhiên biến mất.

Ngoài Ngô Gia Khải, Lâu Tiêu và nam sinh giới thiệu chương trình bừa bãi, còn có mấy giáo viên âm nhạc ở hậu trường, giáo viên chủ nhiệm lớp 11-8 và lớp Ngô Gia Khải.Ngoài Ngô Gia Khải, Lâu Tiêu và nam sinh giới thiệu chương trình bừa bãi, còn có mấy giáo viên âm nhạc ở hậu trường, giáo viên chủ nhiệm lớp 11-8 và lớp Ngô Gia Khải.

Giáo viên chủ nhiệm lớp Ngô Gia Khải rất bảo vệ anh, không ngừng lấy chuyện năm nay Ngô Gia Khải lên 12 để làm tấm ván che chắn cho anh, hy vọng nhà trường có thể phạt nhẹ một chút.Chỉ có Ngô Gia Khải đang ôm ghi-ta ngồi nửa sống nửa chết là đứng phắt dậy khỏi ghế, làm Thịnh Dực ngồi bên cạnh giật thót.

Nhà trường đương nhiên không làm khó dễ một học sinh lớp 12, chỉ yêu cầu anh nộp một bản kiểm điểm 800 chữ là coi như xong chuyện.

Nhanh chóng giải quyết xong chuyện của Ngô Gia Khải, lãnh đạo lại hướng mũi dùi đến lớp 11-8.Giáo viên chủ nhiệm lớp Ngô Gia Khải rất bảo vệ anh, không ngừng lấy chuyện năm nay Ngô Gia Khải lên 12 để làm tấm ván che chắn cho anh, hy vọng nhà trường có thể phạt nhẹ một chút.

Thầy chủ nhiệm lớp 11-8 lên tiếng đầu tiên, bẻ cong sự thật Lâu Tiêu bị lừa lên sân khấu thành Lâu Tiêu thích thể hiện, nói Lâu Tiêu còn nhỏ tuổi, thông cảm được.

Lâu Tiêu làm sao để mình chịu thiệt, thẳng tay vạch trần lời nói dối của giáo viên chủ nhiệm: “Các bạn ấy lừa em lên sân khấu.”Có thể là do vừa nghe được bài hát kia, Luyện Vọng Thư nhìn hình ảnh trước mắt mà trong lòng không nén được bực bội. Cậu chen qua đám người, đi về phía cầu thang lên sân khấu, định kéo cô ngốc đang đứng sững sờ trên sân khấu xuống.Lời hát được sửa lại vô cùng tích cực, hướng về tương lai. Ngay lúc Luyện Vọng Thư cho rằng cô sẽ sửa lại toàn bộ ca từ, cô lại chuyển đến phần rap giữa bài.

Giáo viên âm nhạc có mặt lúc ấy cũng nói: “Tôi có thể làm chứng, lúc ấy học sinh 11-8 để em ấy lên dọn dẹp đồ đạc, nhưng vừa lên, cậu kia đã cầm micro của MC.”

Giáo viên chủ nhiệm 11-8 đổ mồ hôi, cố gắng phản bác: “Thầy Diệp, thầy không biết chuyện…”

Giáo viên âm nhạc ngắt lời ông ta: “Tôi không biết chuyện, nhưng tại sao lúc tôi hỏi sao em ấy không tham gia hợp xướng, thầy lại dám nói em ấy không biết hát? Em ấy thế này mà không biết hát à?!”Luyện Vọng Thư không hiểu cô muốn làm gì nên không dừng lại, cho đến khi cô gái ngâm nga vào micro một giai điệu, cậu mới khựng chân dừng bước.

Thầy chủ nhiệm: “Do tự em ấy không hợp với lớp, không muốn tham gia…”

Lâu Tiêu cũng ngắt lời ông ta: “Trước hôm nay, em không hề biết lớp mình biểu diễn tiết mục gì, không ai nói với em cả, cũng không ai hỏi em có muốn tham gia cùng không. Thầy…”Để tránh xấu hổ, Thịnh Dực cảm thán với Luyện Vọng Thư: “Tuyệt, bài hát này quá tuyệt… Không phải, bạn nữ hát bài hát này quá tuyệt, đây là giọng hát mà con người có được ư?”Sở dĩ, Thịnh Dực chắc chắn bài hát này viết về em gái của Ngô Gia Khải là vì, phần lời của mở đầu mơ hồ có nhắc tới chuyện ba mẹ ly hôn, cảnh thủ tục chia tay. Trong đoạn rap có xuất hiện phần lời “không thể xóa được những tấm ảnh”.

Lâu Tiêu hỏi ông: “Thầy nói thật được không, thầy có dám nói chuyện em bị cả lớp cô lập không ạ?”

Ngô Gia Khải ngồi bên cạnh cả buổi không nói năng gì chợt ngẩng đầu lên nhìn Lâu Tiêu, sau đó nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp 11-8, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là bạo lực học đường.”

Thầy chủ nhiệm 11-8 sốt ruột, nói không kịp lựa lời: “Chỉ là không muốn làm bạn với em ấy thôi, ai cũng quyền tự do giao lưu, sao lại coi là bạo lực học đường được. Hơn nữa, một cây làm chẳng nên non, tại sao người ta chơi vui vẻ với nhau được mà em ấy lại không, chắc chắn là em ấy cũng có vấn đề, nếu không thì…”

Từng câu giáo viên chủ nhiệm lớp 11-8 nói đều làm thái dương của Ngô Gia Khải giật mạnh, cũng khiến anh nhớ đến giáo viên chủ nhiệm lớp em gái mình.

Chính vì có những giáo viên vô trách nhiệm như vậy, chính vì bọn họ…

Ngô Gia Khải đứng phắt dậy, xông lên nắm lấy cổ áo của thầy chủ nhiệm 11-8.Lâu Tiêu nói là hát.Thầy chủ nhiệm lớp 11-8 lên tiếng đầu tiên, bẻ cong sự thật Lâu Tiêu bị lừa lên sân khấu thành Lâu Tiêu thích thể hiện, nói Lâu Tiêu còn nhỏ tuổi, thông cảm được.

Mọi người xung quanh hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn lại, muốn tách hai người ra, nhưng lãnh đạo nhà trường đã nhiều tuổi, hai giáo viên khác lại là nữ, làm sao cản được một thiếu niên mười tám tuổi hoàn toàn mất đi lý trí.

Nam sinh ném bóng vào người Lâu Tiêu cũng tiến lên ngăn cản, nhưng cậu ta là người vô dụng nhất, mới một chút đã bị Ngô Gia Khải đẩy ra.

Lâu Tiêu tự biết lượng sức mình  không hề nghĩ đến chuyện đứng lên ngăn cản, nhưng Ngô Gia Khải lại như trút giận thay cô, cô không thể nhìn Ngô Gia Khải vì đánh giáo viên mà bị đuổi học, nên cô rảo bước ra cửa, định gọi người đến can giúp.

Nhưng vừa mở cửa phòng giáo vụ ra đã gặp được hai bạn nam.Ai cũng khen Lâu Tiêu, chỉ có Lâu Tiêu cảm thấy mình phát huy bình thường, chuẩn bị về lớp 11-12 tìm nước uống. Nhưng cô chưa đi được bao xa đã bị giáo viên đuổi theo, gọi về phòng chờ.

Lâu Tiêu chưa kịp nhờ giúp, thậm chí còn chưa nhìn kịp rõ hai nam sinh ấy, một trong hai người đã lướt qua cô, bước vào văn phòng, túm lấy Ngô Gia Khải rồi ném lên sofa, ném mạnh đến mức đập vào sofa một tiếng oanh động làm người ta phát sợ.

Ghê, ghê thật!Nhưng tầm mắt Luyện Vọng Thư lại không nhịn được nhìn theo hướng Lâu Tiêu rời đi, đến tận lúc không nhìn thấy người nữa mới dần hoàn hồn.

Lâu Tiêu ngơ ngác nhìn bóng lưng bạn nam ấy, ánh mắt không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi mái tóc ngắn màu xám bạc vô cùng ngạo nghễ của cậu.

Bạn nam còn lại vẫn đứng trước cửa, cười tủm tỉm gọi Lâu Tiêu…

“Hi bạn, add WeChat được không?”