– Hai con này thật không biết con cái nhà ai. – bà ta gào lên, gạt phăng cánh tay tôi chìa ra đỡ bà ta dậy… cái con mẹ tắc kè này…

Tôi rất muốn đá bả xuống hầm xe ngồi, nhưng mà vậy thì hỗn láo thật. Cơ mà tôi đang mất tâm trạng vì bà ta nhé. Nóng máu! Nóng máu!

Chito chưa chi đã không nhịn được mà bùng cháy:

– Cô vừa vừa phải phải thôi, tụi này làm gì cô mà cô nói thế? Bà cô già yếu chân tay run lẩy bẩy đứng không vững, cũng không chịu nói một tiếng để người khác nhường chỗ cho cô ngồi. – đâm một nhát, ý là chê bà ta già, đồng thời chửi xéo những người vô cảm trên xe – Còn nữa, do xe thắng gấp đột ngột, bạn tôi cũng đã đưa tay đỡ cô rồi, là do cô thấp người, bạn ấy đo lường sai nên cô mới ngã. – phát thứ hai, chê bà ta lùn – May cho cô là có cái bọc này đỡ, chứ không là cô đã về với đất sớm hơn vài năm. – combo x3, lại một lần nữa chê bà ta già… Ầy… Chito à, tớ cũng ngưỡng mộ cậu thật! Chửi như bắn rap thế này thì ai mà địch cho lại.

Tự nhiên trong đầu tôi hiện ra hình ảnh, Chito và Ren cãi cọ với nhau, đúng là như bò với trâu, ai cũng thật là cứng đầu, mà trình mỉa với chửi có thể nói là xuất chúng… bất phân thắng bại.

– Mày còn dám nói thế? – đây rồi… khuôn mặt đỏ đến cực đại… như một quả cà chua – Con này mất… á!

Bả giơ tay định bạt tay Chito một cái, thì xe lại đột ngột thắng, bả ngã lăn ra sàn, không một ai đỡ lại, cũng không còn thứ gì lót phía dưới. Cá chắc lưng sẽ ê lắm.

Đáng đời… xùy…

Mọi người xung quanh xầm xì đủ thứ, có người bênh vực tôi và Chito, có người lại bênh cho bà cô tắc kè… chắc do cảm thấy nhột với câu nói của Chito ban nãy. Hừm…

– Đấy! Bạn mày có đỡ tao đâu!? – bà ta lồm cồm bò dậy, cứng đầu cứng cổ mà rống lên chửi tiếp… cảm giác lúc này của tôi là như thế nào nhỉ?! Chỉ muốn đem cả dòng họ bà ta ra mà nhiếc móc!

Hỗn láo cũng được, tôi không quan tâm. Đối với những người vô tâm vô cảm như bà ta thế này, tôi chẳng cần quan tâm người ta nghĩ gì về mình! Không cần! Thật sự tôi rất ngưỡng mộ những người tốt bụng dịu dàng toàn diện trong mọi tình huống a… kể cả khi gặp những con người vô lý còn cứng đầu.

– Được rồi. Tại sao tôi lại phải đỡ bà, không có lợi ích gì hết. – tôi tiến tới trước mặt bà ta, lườm một cái. Phải nói là, dù đang trên xe buýt, và dù chiếc xe vẫn đang chạy, trên xe là một cái chợ.

– Mày… láo.

Bà ta hét lên và tát một cái vào mặt tôi. Tôi một tay khẽ chạm lên má, một tay vịn chặt thanh xe, nếu không nó đã không kiềm chế được mà tát thêm một cái vào mặt bà tắc kè rồi. Chito định nói thì.

– Đủ rồi. – cậu con trai ban nãy lên xe cùng lúc với tôi và Chito đã lên tiếng.

Cả xe bây giờ chuyển sang nhìn cậu ta. Anh chàng mặc sơ mi trắng bên ngoài, cài hờ hai nút trước bụng, tay áo xắn đến khuỷu, bên trong là áo thun đen trơn, phối với quần jean. Đơn giản không cầu kì, nhưng cả người toát ra vẻ lạnh lùng và quyến rũ khó cưỡng. Giờ tôi mới để ý a, làn da trắng không tì vết, cặp chân mày dày, nổi lên đôi mắt trong trẻo, lông mi dài, mũi cao dọc dừa, môi mỏng đo đỏ. Dù từng chi tiết mang nét đẹp của con gái, nhưng khi tất cả kết hợp lại trên khuôn mặt chữ điền của cậu ta đều trở nên thật tinh tế và nam tính. Cả người anh chàng toát ra hàn khí, khiến bà ta cả người đông cứng. Cậu ta nói tiếp:

– Tới trạm ghé bác tài.

Chỉ 5 chữ nhưng gằn từng chút một như là giằn mặt bà cô kia. Bà tắc kè giận đến đỏ mặt… chuyển thành màu tím luôn rồi.

Tới khi cửa mở, cậu ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, tôi giật mình vội vàng vơ lấy tay Chito.

Thế là cậu ta kéo cả tôi và Chito xuống xe.

Dưới ánh sáng ngoài trời, tôi mới được chiêm ngưỡng kĩ, cậu ấy có đôi mắt màu tím sẫm, với mái tóc cùng màu… người lai à?

– Hai người không nên nói thế, chỉ khiến bà ta tức điên lên. – cậu ta nói rồi buông tay ra, quay lưng bỏ đi.

Hả? Đây có thể coi là hành động giúp đỡ không?! Để lại một câu rồi bỏ đi như thế là sao?!

Nhưng mà là chậm rãi từng bước một, khoan thai, phóng khoáng đi lại trạm xe, lên chuyến xe có cùng tuyến đường với chiếc ban nãy.

Vậy là sao cơ!? Cậu ta không xuống trạm của mình?! Kéo chúng tôi xuống đây, rồi lên xe lần nữa?

Tới khi người con trai kì lạ ấy biến mất, tôi mới hoàn hồn lại, nhìn sang Chito thấy nhỏ cười mỉm. Chưa để tôi hỏi, nhỏ đã vừa cười vừa nói:

– Người ta làm vậy là giúp cậu đấy. Dễ thương phết.

– Tại sao? Tớ còn chưa hiểu cậu ta làm cái trò gì nữa… – tôi khó hiểu.

– Thấy đây là đâu không? – cô nàng cười cười hỏi.

– Rạp phim, cậu ta… sao lại?!

– Cậu ta đã kéo tụi mình ra khỏi một mớ hỗn độn đấy. Nếu lúc đó cậu ấy không lôi tụi mình xuống xe, thì có lẽ tớ đã làm ầm lên và lỡ mất trạm tụi mình cần xuống rồi.

– Hở? Tình cờ thôi mà, làm sao cậu ta biết được tụi mình đi đâu?

– Có lẽ nghe thấy đoạn hội thoại của tụi mình lúc chờ ở trạm.

– Vậy là nghe lén rồi? – tôi đưa ra ánh mắt khinh bỉ, trong khi mới vài giây trước đã rất ngưỡng mộ người ta.

– Được rồi, kệ cậu ta vậy, con người gì mà bí ẩn lạnh lùng, dù sao cũng chẳng có gặp lại. Tụi mình đi xem phim.

Mặc dù không nói ra, nhưng tôi cảm thấy người con trai này có nét rất quen mà tôi không tài nào nhớ ra.



Sau khi xem xong bộ phim trên, cả rạp chỉ mỗi mình tôi và Chito khóc sướt mướt, trong khi ai cũng vô cảm. Kết thúc mở mập mờ chẳng ai hiểu, ngoài tôi và Chito.

– Hức… đã nói phim này rất hay mà.

Chito sụt sùi, tôi chỉ mỉm cười.

– Đi uống nước đi, tớ khao.

– Ok.

Thế là tôi và nhỏ tung tăng đến quán café gần đó, vừa quay lưng lại đã thấy Ren và Ajita đang đứng tựa lưng vào tường nhìn về phía chúng tôi.

Hơ… hai người này hẹn hò nhau đi xem phim à?

Lần trước là tình tứ trong phòng thay đồ đã bị tụi tôi bắt gặp cứ ngỡ là không dám tái phạm nữa, ai ngờ đâu, hôm nay, Ren vụng trộm với Kurai không những không giấu diếm còn hẹn cả người ta đến tận nhà. Hẹn hò xong với người kia lại gọi Ajita đi xem phim chuộc lỗi sao?! Ren à… thật là quá đáng mà! Lần này tôi sẽ lên tiếng thay cho Ajita… cái con người ngây thơ bị người ta quay như dế.

Tôi hùng hổ tiến lại gần Ren và Ajita, tất nhiên kéo theo cả Chito, tôi không có gan mà đối đầu với Ren khi chỉ có một mình. Nhưng chưa kịp nói gì, Ren đã cắt ngang lời tôi:

– Đi uống nước thôi.

Tôi chưa kịp phản ứng gì, hắn đã nắm tay kéo tôi đi mất.

Ajita và Chito cũng lững thững theo sau. Kết quả là cả bốn chúng tôi cùng đi uống café, tám chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng thì anh đưa Chito về, trong khi tôi và Ren cùng về kí túc xá.



Ngoảnh đi ngoảnh lại cũng đã đến ngày đi học lại.

– Yuki mau dậy đi.

– Không… – tôi thều thào nói rồi lăn về phía bên kia giường ngủ tiếp.

– Anh tặng em nụ hôn sáng sớm nhé. – Ren gian xảo nói.

Nụ hôn… sáng sớm. Những từ này thấm dần vào não tôi, ngay lập tức bật dậy:

– Dậy rồi dậy rồi.

– Tốt.

Tôi mắt nhắm mắt mở lết vào nhà vệ sinh. Tại sao thế nhỉ? Vào những ngày nghỉ, dù dậy từ 5h sáng tôi cũng chẳng thấy buồn ngủ, vậy mà hôm nay đã 6h30 rồi, đôi mắt tôi vẫn tịt lại chẳng buồn mở lên.



– Vào phía trong mà đi. – Ren nói, đồng thời đẩy tôi vào trong, chiếc ô cũng chuyển sang nghiêng về phía tôi, vai áo của hắn ướt đẫm…

Là… đang mưa.

Chẳng biết mưa từ khi nào mà trên đường đầy rẫy những vũng nước lớn. Có lẽ hắn sợ tôi bị bắn nước vào khi có xe chạy ngang.

Cơn mưa nặng hạt khiến mọi thứ xung quanh thật ảm đạm, nhưng nó đem lại làn gió mát mẻ khiến tôi không khỏi run nhẹ… cơ mà tôi thích thời tiết như thế này, khiến người ta muốn ngủ cả ngày cũng không chán.

Đi không bao lâu cũng tới trường, Ren đi cất ô, còn tôi tạm biệt hắn rồi đi thẳng lên lớp. Vừa mở cửa lớp, điều mà tôi không ngờ đến lại xảy ra.

Một xô nước được đặt trên cánh cửa ra vào, tôi đẩy cửa và thế là cả người tôi ướt mèm, còn cái xô thì ụp thẳng xuống đầu tôi, kêu một cái coong đáng ghét. Đầu tôi sau này mà móp hay gì đó, tôi nhất định sẽ giết chết cả cái lớp này.

Tôi gạt phăng cái xô ra, bình thản đi về chỗ ngồi của mình… nhưng, cái bàn của tôi đã biến mất, chỉ còn lại đống đất cát nhũn nước trông kinh tởm vô cùng. Thêm vào đó là những lời trêu chọc từ các phía:

– Con nhỏ trơ trẽn này! Người ta đã đính hôn rồi vẫn mặt dầy đeo bám, tại sao thế?

– Lần đầu tiên tao thấy có con nhỏ đốn mạt như mày. Bám trai dai như đĩa.

– Con chó cái, mày nghĩ mày là ai?! Được đi cạnh Ren đã là phước đức lắm rồi, còn muốn vơ thêm cả Ajita sao?!

– Mày là WW, mặt mũi đâu ra lại theo đuổi DW người ta, hơn nữa người ta còn là hoàng tử của trường nữa.

Tôi liếc mắt một vòng quanh lớp, cái nùi giẻ bôi bảng từ đâu ném vào mặt tôi, khiến cả người tôi bây giờ phủ đầy bụi phấn nhớp nháp khó chịu.

Xung quanh tiếp tục xì xào, nhưng tôi chẳng bận tâm nữa, vứt cái ba lô lên bàn giáo viên, tôi phóng thẳng ra khỏi lớp bằng cửa sổ. Tôi chẳng thèm dùng đến chổi bay vì đây là tầng trệt tuy nhiên, từ thành cửa sổ đến mặt đất cũng tận hai mét, tôi bay xuống kiểu đấy không trật chân cũng là kì tích rồi… nhưng mà, không dùng chổi để nhìn ngầu ngầu tí.

Tôi chạy ra hòa mình vào màn mưa, lâu lắm rồi mới có dịp tắm mưa vào sáng sớm như thế này, cảm giác rất là lạ a. Sau lưng tôi vang lên tiếng hét theo của mấy nhỏ trong lớp:

– Mày đi luôn đi đừng có quay lại.

Nghĩ lại thì, tôi như vậy có phải đã phí công Ren… ban nãy hắn đưa ô sang cho tôi, mặc vai mình ướt đẫm, giờ thì tôi tự mình chạy ra mưa gột rửa hết bụi phấn kinh tởm ấy, khác nào tự hành hạ mình, tự đá công của hắn bay vèo như đá banh.

Ren mà biết thể nào cũng mắng cho tôi một trận. Nhưng cái đám này để yên cho tôi một thời gian bây giờ lại quá quắt trở lại rồi, nhất định sẽ đến nhà từng đứa một khủng bố tụi nó.

– Này, làm gì vậy? – giọng nam trầm quen quen mà cũng lạ lạ vang lên, tôi giật mình ngoái nhìn.

Là cậu con trai tóc tím mắt tím lần trước đang đưa ô sang phía người tôi.