– Được rồi, anh biết em không thể trả nợ bằng tiền, vậy thì có cách khác. – hắn tự biên tự diễn như thế.

– Em không có nhiệm vụ phải trả cái gì cho anh hết! Em còn không giận thì may phước cho anh rồi. – tôi thở hắt ra, cuối cùng cũng là mình phải xuống nước trước.

– Em biết đấy… hình như người quyết định là anh. – Ren cười khẩy, hắn nhanh chóng bế bổng tôi lên, trong khi bản thân người bị xách lên là tôi đây còn đang ngơ ngác, hắn đã nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường… theo tư thế lúc này, hắn đang ở bên trên tôi, hắn nhích người vào một chút, sau đó kiềm hẳn tôi lại ở giữa hai cánh tay mình.

Khuôn mặt Ren nhanh chóng sát khuôn mặt tôi, môi hắn chạm vào môi tôi.

Tôi trợn mắt, hắn hơi nhíu mày, nhích môi ra một chút, hắn ra lệnh:

– Nhắm mắt lại.

– Kh… – từ ‘không’ chưa hoàn chỉnh, ba chữ cái ‘ông’ cũng chưa được thốt nên, lưỡi tôi đã bị lưỡi ai đó vừa ấm vừa mềm quấn lấy.

Ren mút mút, giật giật, lại thọc sâu lưỡi vào miệng tôi. Một tay hắn siết chặt eo tôi, tay còn lại dịu dàng vuốt tóc tôi. Hắn chậm rãi rời môi tôi… lúc tận một phút sau đó, cứ tưởng Ren sẽ buông tôi ra, tôi chống tay định bỏ chạy, hắn lại cúi xuống.

Ren cắn nhẹ môi dưới của tôi, rồi lại quấn lấy lưỡi tôi kéo về phía mình, có lẽ Ren đang dạy tôi cách để đáp lại nụ hôn của hắn, tay hắn siết eo tôi kéo sát mình… vẫn là nụ hôn kéo dài đến tận một phút sau đó.



‘Kinh cong…’ _ tiếng chuông vang vọng khắp nhà của Ajita.

Tôi đã bấm tận ba hồi chuông vẫn không thấy ai trả lời. Đứng trước nhà Ajita, tôi nhớ lại khuôn mặt phụng phịu của Ren lúc tôi bảo hắn tôi đi đây, hắn còn lèm bèm gì đấy như là tôi dám bỏ hắn một mình gì đấy… thật là hết thuốc. Ren còn nói tôi chỉ là đi mua sắm cùng với Chito, thì đâu nhất thiết phải ăn mặc cầu kì như vậy.

Tôi chỉ đơn giản áo thun tay dài màu đen có điểm nhấn là dòng chữ màu trắng BORN TO DIE, cộng với quần jean dài ngang gối, mang ba lô hình con khỉ, tóc búi cao, thêm đôi dép lào màu xanh biển… thì hắn nhìn cái kiểu gì lại trở thành cầu kì chứ…

Đứng đó đội nắng sớm một lát nữa thì Ajita từ trong đi ra.

Phong cách ăn mặc của anh rất đơn giản nhưng cũng rất hút hồn a. Sơ mi trắng cùng quần đùi ngang gối nhìn vô cùng thoải mái và đậm phong cách ăn mặc trong nhà.

– Xin lỗi đã để em chờ lâu… em tìm Chito à? – anh vừa chạy ra vừa mở cửa cho tôi, trên trán lấm tấm mồ hôi, hình như anh rất vội.

– Anh bận gì à?

– Từ hôm qua lúc cõng Chito về đến nhà, anh mới phát hiện ra cô ấy bắt đầu sốt, cơ thể không ngừng nóng lên. Anh đã mời bác sĩ đến, cô ấy cũng đã hạ sốt nhưng cần phải chăm sóc thêm. – anh lách người sang cho tôi đi vào.

– Cái gì?! Sao anh không báo cho em một tiếng. – tôi phẫn nộ! Lỡ như Chito có chuyện gì, anh có thể chịu trách nhiệm không chứ?

– Anh xin lỗi, em có muốn lên thăm cô ấy không? – Ajita buồn buồn đáp… ầy… nhìn khuôn mặt tội nghiệp này thì tôi có thể phản ứng gì hơn nữa đây?! Ngoại trừ buông tha cho anh.



– Yuki đó hả? – Chito giật mình tỉnh giấc khi tôi đóng cửa phòng.

– Cậu có sao không? – tôi nhẹ nhàng đóng cửa.

– Chẳng sao đâu, khỏe như trâu ấy… ừm… Ajita đâu rồi? – Chito nhìn về phía sau lưng tôi hỏi.

– Tớ bảo anh ấy đi ngủ rồi, dù sao thì anh ấy cũng đã thức ở cạnh cậu cả đêm. – tôi đáp, ngồi lên giường.

– Cái gì?! Anh ấy ở đây cả đêm hôm qua á? – Chito run run, cả khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.

– Này! Cậu lại sốt đấy hả? Mặt đỏ thế kia! – tôi nhíu mày đưa tay sờ trán Chito, cô nàng khẽ nhăn mặt.

– Gì chứ! Tối hôm qua, tớ đã nằm mơ thấy một giấc mơ rất đáng xấu hổ.

– Vậy thì liên quan gì đến cuộc nói chuyện của hai đứa mình?!

– Tớ đã mơ thấy mình tỏ tình với anh ấy… mà cậu biết đó, tớ có chứng nói mơ… không biết đêm qua tớ đã nói gì chưa nữa. – Chito đau khổ vò đầu bứt tai, lấy gối che mặt mà gào thét – Ngốc ơi là ngốc!!!!

Tôi phì cười… cô nàng cũng thú vị quá đi mà…! Tính cách khác người có một không hai a.

– Không sao đâu, anh ấy chẳng nhắc gì cả. – tôi an ủi, mà biết là câu nói của mình không có ý nghĩa gì hết.

Nhưng mà… tỏ tình cũng tốt mà! Biết đâu được anh ấy sẽ nhận ra tình cảm của nhỏ dành cho mình, cũng như có thể khiến anh thích nhỏ.

– Cậu đói không? Tớ nấu gì cho cậu ăn? – tôi cười cười, vỗ vai nhỏ.

– Không. Tớ chẳng muốn làm gì hết. Tớ chỉ muốn thời gian quay lại ngày hôm qua, tớ sẽ mơ thấy mình được ăn gà nướng, bò nướng, cá nướng… – Chito gục đầu vào gối rên rỉ.

– Được rồi, tớ đi mua gà nướng cho cậu. – tôi đùa, nhưng có vẻ Chito vẫn chưa lấy lại tinh thần – Cậu thật sự khỏe chứ?! Ajita bảo cậu vẫn cần nghỉ ngơi và được chăm sóc.

– Khỏe thật mà… không còn nhức đầu nữa rồi.

– Vậy thì đi mua sắm thôi, ăn sáng nữa. Tớ đang rất đói. – tôi bĩu môi làm vẻ mặt đáng thương.

– Được đấy. – Chito gật đầu mắt sáng rỡ… bây giờ làm gì cũng được, chỉ cần tránh mặt Ajita… nếu không cả người nhỏ sẽ lại nóng rần lên cho xem – Cậu ngồi đấy chơi đi, tớ đi thay quần áo sẽ xong ngay thôi.

– Ừm.

Tôi gật đầu, chậm rãi đi lòng vòng quanh căn phòng quan sát. Ajita đúng là có con mắt nghệ thuật thật… cả căn phòng này màu sắc phối với nhau rất hợp, cả đồ nội thất trang trí cũng cùng tông màu được sắp xếp gọn gàng găn nắp… hơn nữa… đây toàn là màu Chito thích, có cả bàn trang điểm nữa.

Ajita đã mua những thứ này cho Chito sao?! Thật là chu đáo quá, bảo sao nhỏ không thích anh tới mê mệt…!

Cả giường cũng là hàng cao cấp a… đôi khi thấy thật ganh tị… cái giường ở căn phòng số 13 kí túc xá… to bằng cái giường này… nhưng nó chứa tới hai người…! Hơn nữa, cái người kia suốt ngày ôm tôi chặt thật chặt, làm cho dù là cả hai cùng nằm, nhưng diện tích chiếm chỉ có một phần hai cái giường.

Sáng nào tôi cũng cảm thấy toàn thân nhức mỏi, chẳng lẽ Ren không có chút cảm giác gì? Tôi gối đầu lên cánh tay hắn chẳng lẽ cũng không bị tê cứng lại sao? Hắn là siêu nhân chắc? Nghĩ lại thì, hắn làm cái gì cũng khác người bình thường, có lẽ hắn có vấn đề thật… lần trước kể về thân thế của hắn cũng mập mờ rồi phán cho một câu ‘đùa thôi’ như đúng rồi… mờ ám a…

– Yuki, anh vào được không? – tiếng nói êm dịu của Ajita vang lên ngoài cửa, cộng với tiếng gõ nhẹ vào cửa, làm tôi giật mình thoát khỏi những suy nghĩ không bình thường ấy.

– D… dạ…

Tiếng cửa mở, cũng là lúc Chito bước ra khỏi phòng thay đồ, với áo thun, quần yếm jean ngắn ngang đùi… cô nàng trông trẻ trung và đáng yêu hệt một cô công chúa.

Chito thấy Ajita liền:

– A!! Quên mất…

Sau đó lại chạy vào phòng thay đồ đóng cửa lại.

Ajita nhìn Chito thở dài. Tôi hỏi nhỏ:

– Cô ấy đã nói gì rồi đúng không?

– Ừ. Anh biết con bé đang muốn tránh mình. Nhưng mà… hai em định ra ngoài sao?

– Tụi em đi mua sắm ít đồ.

– Em ăn sáng chưa?

– Chưa.

– Vậy hai đứa đi ăn đi, đừng có bỏ bữa. – anh chu đáo dặn dò – Cẩn thận đau bao tử.

Lời nói thì dùng đại từ hai em, nhưng tôi thừa biết trong ý đồ lại chính là nói tôi canh chừng Chito đừng để cô nàng nhịn đói… Từ khi nào tôi đã có thể nhìn ra được hàm ý sâu xa trong mấy câu nói này…? Có lẽ từ khi quen biết với Ren… Thường xuyên phải đối đầu với hắn, cả miệng lưỡi tôi lẫn suy nghĩ cũng đều trưởng thành hơn… theo nghĩa đen nhá.

– Được rồi, anh đừng lo cho người ta quá như vậy… cứ như thế làm sao người ta không thích anh được đây?! – tôi cười hớn hở.

– Tiểu quỷ. – Ajita vừa cười vừa véo mũi tôi… thật tốt khi cuối cùng Ajita cũng có thể quên mối tình đầy đau khổ. Cũng đúng thật… cách tốt nhất để quên đi người cũ, chính là tìm cho mình một tình yêu mới… hồng hơn… hạnh phúc hơn…



– Thôi rồi… anh ấy đã biết rồi… hức… tớ phải làm sao đây? – Chito gục lên gục xuống.

– Thật ra thì… tớ nghĩ anh ấy đã biết từ trước khi cậu nói ra cơ. – tôi lau hai đôi đũa với hai cái muỗng, đưa cho Chito một nửa.

– Cái gì?

– Anh ấy tinh ý thế chẳng lẽ lại không nhận ra cái tình yêu lớn tổ chảng của cậu?!

– Thôi rồi… – mặt cô ấy ỉu xìu xuống.

– Cảm ơn. – tôi nói với phục vụ, khi cô ấy đặt hai tô phở nghi ngút khói xuống bàn.

– Quý khách ngon miệng. – cô ấy gật đầu nở nụ cười thương hiệu rồi quay lưng bỏ đi.

– Hức…

– Cậu đang trù ẻo quán người ta ế cả ngày đó hả? – tôi cau mày nhìn Chito, cô nàng chỉ thẫn thờ ngồi ngây người ra nhìn làn khói trắng bốc lên.

– Giờ tớ làm gì đây? Tỏ tình lại… hay vờ như không biết?!!

– Cậu hỏi tớ cũng vô dụng thôi, chuyện về tình cảm tớ có khi còn mù hơn cậu đấy. – tôi nhún vai, bắt đầu vắt chanh vào tô phở… mùi thơm lừng bay trong không khí, vô cùng kích thích a… chỗ này nấu rất ngon,… dù nó ở gần khu tôi ở, nhưng quả thực chưa ăn bao giờ.

Sau hôm nay chắc chắn tôi sẽ đưa Ren đến đây ăn thử.

Chito thở dài một hơi rồi mỉm cười:

– Không nên ủ rũ như thế trước món ăn ngon như thế này.

– Cũng không nên ủ rũ khi đang mở hàng cho quán người ta. – tôi nói nhỏ trong miệng.

Chito không nghe thấy bắt đầu ăn, sau đó chúng tôi chỉ im lặng ăn, còn lại tiếng sột soạt.

Tôi xử lý trong tô phở, ngồi lấy tăm xỉa xỉa răng… có lẽ hành động tôi làm lúc này rất chi là thô bỉ, nhưng thây kệ, chẳng ai quan tâm. Chito cũng ngừng đũa, cô nàng cũng lấy tăm xỉa răng… nhưng mà mỗi một hành động đều toát ra chút gì đó quý sì tộc… chẳng bù với tôi trông như một con dở… thật là… đẳng cấp quá khác biệt khiến tôi có chút tự ti.



Mua xong một đống thứ lằng nhằng, chúng tôi trở về nhà của Ajita… thì đột nhiên:

– Yuki… tớ hỏi này… ừm… cậu có thấy cái người đó quen quen không?! – Chito nhìn vô cùng nghiêm trọng, tay chỉ chỉ về người đang đi ở phía xa kia.

Đó là một người con trai cao ráo, phong cách của anh ta rất bụi, rất đẹp trai… rất quen… anh ta đang đi cạnh một cô gái, cô gái này ăn mặc rất thiếu vải, còn tóc thì nhuộm xanh đỏ như gắn lông vẹt lên đầu.

Cô ta chẳng biết đây là đâu, cũng chẳng biết có bao nhiêu người đang khó chịu nhìn mình, bám vào cánh tay con trai người ta… mà người ta đó hình như là…

– Kurai.

– Hình như anh ta đang đến gần tụi mình… – Chito hoảng loạn nắm chặt lấy tay tôi – C… Chạy thôi.