Đêm nay Minh Cẩm ở lại, kể tỉ mỉ cho Tề thị nghe sự tình phát sinh mấy ngày qua ở Triệu phủ.
“Gia đình có học đầy rẫy ba cái chuyện chó má kiểu này,” Tề thị vừa cười nhạo vừa chậm rãi chải tóc cho Minh Cẩm, “Nếu không nhờ con tới trước, có lẽ một thời gian sau mẹ mới biết mấy vụ đó.”
“Con cảm thấy Lý tỷ tỷ không phải là người xấu,” Minh Cẩm trầm giọng, “Tuy rằng...”
Nàng muốn bênh Lý thị vài câu, rốt cuộc bên cạnh có thêm một người linh hoạt nhưng có khuyết điểm vẫn còn tốt hơn nhiều so với vào phủ mà không biết đường đi nước bước.
“Đứa nhỏ ngốc, mẹ đâu giống hạng người có học.” Tề thị cười, tết tóc cho Minh Cẩm, “Là con người thì ai cũng có lúc gặp cảnh khốn cùng, nếu mẹ bị ép đến độ hết chịu đựng nổi, mẹ cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.”
“Vâng,” Minh Cẩm gật đầu, “Con cảm thấy cô ta đáng thương nhiều hơn đáng trách.”
“Ngày mai chúng ta phải đi gặp lão phu nhân,” Tề thị tết tóc cho Minh Cẩm xong mới xoay người để Minh Cẩm chải đầu cho bà, “Cha con không muốn để Minh Thụy trì hoãn việc học, có lẽ đến lúc đó sẽ mang theo Minh Thụy cùng dạy, còn có Minh Lan, trước đó cũng nói muốn để con bé làm bạn học chung với Quân Nghiên.”
Minh Cẩm nhìn thoáng qua Minh Lan xoạc chân tay nằm ngủ trên giường, nhíu mày: “Con cảm thấy chuyện này không ổn.

Minh Lan vẫn là một đứa con gái ngây thơ hồn nhiên, không biết cách tự bảo vệ mình.

Mẹ cũng nói cô nương Quân Nghiên không phải đèn cạn dầu, đến lúc nàng ta gây họa sẽ liên lụy Minh Lan.”

“Mẹ biết,” Tề thị gật đầu, “Đến lúc đó mẹ sẽ giám sát chặt chẽ một chút thì tốt rồi, huống chi, Minh Lan không thể nào thích Quân Nghiên, chắc chắn sẽ không chung chạ với nàng ta.”
“Con bé không thích Quân Nghiên?” Minh Cẩm sửng sốt, “Chẳng lẽ hai đứa đã gặp nhau?”
“Mấy đứa con nít đều như thế,” Tề thị bĩu môi, hơi nhướng mày, “Hai đứa gần như cùng tuổi, lại cùng nhau học hành, đến lúc đó chẳng phải sẽ ganh đua với nhau? Nhà chúng ta đâu có giàu như Triệu phủ, Quân Nghiên lại không phải người có tính tình phóng khoáng, đến lúc đó Minh Lan khẳng định thua cơ, dĩ nhiên sẽ không thể nào thân cận với Quân Nghiên.”
Tề thị thấy Minh Cẩm muốn lên tiếng lại cười gian xảo: “Minh Lan nhà chúng ta lại chẳng có thiên phú học tập, bảo nó trèo cây tắm sông thì nó sẽ đứng nhất, con cứ nhìn cha con phải bạc đầu vì tức khi dạy nó ngâm thơ làm câu đối kia kìa.

Nghe nói Quân Nghiên là một tài nữ, làm thế nào có thể vừa mắt một đứa con gái hoang dã như Minh Lan.”
Minh Cẩm ngẫm lại cũng đúng, em gái của mình vốn là đứa tính tình ngang bướng trong khi Quân Nghiên lại cao ngạo, sợ là sẽ coi thường loại thôn nữ này.

Nghĩ thông suốt xong không khỏi khiến Minh Cẩm cứng họng.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, tuy chưa nghiên cứu qua tâm lý học nhưng Tề thị có thể đoán được tám chín phần mười tâm tư của mấy đứa trẻ.

Nàng lại một lần tiếc nuối Tề thị sinh ở thời đại này xác thật là nhân tài không được trọng dụng, hiện giờ chỉ có thể chỉ huy mấy đứa nhóc quỷ nhà mình cho đỡ nghiện.

“Mẹ thật lợi hại,” Minh Cẩm than, “Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận một chút, dạo này con luôn có cảm giác bất an, giống như sắp phát sinh chuyện gì.”
“Mẹ biết rồi,” Tề thị thở dài phàn nàn, “Chỉ là Giang gia cũng là người có học, vì sao phải phái hộ vệ lại đây? Cô nương kia thản nhiên làm càn như thế cũng chẳng ai quan tâm? Thật quá kỳ quái!”
Minh Cẩm nghe xong con tim trầm xuống, lúc này mới phát giác dường như mình luôn xem nhẹ một số vấn đề -- nàng đến từ hiện đại, dĩ nhiên coi rất nhiều thứ là chuyện đương nhiên, nhưng một câu của Tề thị đã nhắc nhở nàng.
Có cái gì đó không thích hợp.
Thân phận của Lục Trạm không có khả năng làm loại nhiệm vụ nhàm chán này.

Lúc trước nàng mơ hồ nghe ai nói qua Quân Nghiên chọc phải người nào đó, nhưng nàng vội vàng thích ứng với cuộc sống tân hôn nên không để ý, hiện giờ nghe Tề thị nhắc tới mới bắt đầu ngẫm nghĩ lại.
Triệu gia và Giang gia hiển nhiên đều nhẫn nại để mặc Quân Nghiên làm càn đủ thứ, mà người có thể ra lệnh cho bọn họ làm như thế nhất định địa vị rất cao.

Minh Cẩm bỗng nhiên nhớ tới Quân Nghiên nói với mình.
- - -- Tôi biết vận mệnh của mỗi người trong số các vị, lại không biết bản thân mình rốt cuộc sẽ thế nào.
Người biết trước lịch sử...

Minh Cẩm càng nghĩ càng kinh hãi, lơ đãng không kiểm soát lực tay nên giựt mạnh tóc Tề thị.
“Nghĩ gì thế?” Tề thị xuýt xoa một tiếng, giơ tay vỗ nàng, “Tập trung nào.”
“À,” Minh Cẩm hoàn hồn, cuống quít thả nhẹ lực tay, liên thanh xin lỗi, “Con đang suy nghĩ chuyện khác.”
“Ồ, lấy chồng rồi nên bắt đầu có tâm sự há?” Tề thị liếc xéo Minh Cẩm, dường như cảm thấy buồn cười bèn giơ tay nhéo má con gái.
Minh Cẩm cười gượng, định né tránh nhưng lại bị mẹ lườm cho một cái, không dám nhúc nhích.
Tề thị thấy con gái ngoan ngoãn đứng yên trước mặt mình không khỏi thở dài, lại hung hăng xỉa trán Minh Cẩm một cái: “Con nói cho mẹ nghe, chuyện của Minh Lan và thằng nhóc Giang Du, con có hùa theo khuyến khích hay không?”
Minh Cẩm kinh ngạc, trợn mắt nhìn Tề thị một hồi mới hỏi: “Sao mẹ biết?”
“Cả ngày ôm tờ giấy vụn vào ngực như bảo bối,” Tề thị khinh thường nhìn Minh Lan ngủ ch ảy nước dãi, “Còn tưởng có thể qua mắt mẹ?”
Minh Cẩm cạn lời, thuận tay móc khăn lau nước dãi cho Minh Lan, rốt cuộc hỏi ngược: “Mẹ không biết chữ mà?”
“Cả ngày nhìn cha con viết chữ, nét bút như gà bới của Giang Du mẹ còn không thể nhận ra sao?” Tề thị cười, “Ngay cả Minh Thụy nhà ta cũng viết đẹp hơn nó.”
Minh Cẩm cũng cười, chữ viết bằng bút lông xác thật là nhược điểm của người hiện đại, nếu không nhờ nàng xuyên tới sớm, sợ còn thua cả Giang Du.
“Huống chi, mẹ không cần xem tờ giấy nát kia cũng biết là cái gì,” Tề thị mắng: “Lần này vốn nghĩ để Minh Lan ở nhà với bà cụ, nhưng mẹ lại sợ Giang Du làm bậy nên dẫn theo bên người, cho dù xảy chuyện mẹ cũng có thể kịp thời chặn được.”
“Hai đứa nó thật ra không có gì đâu ạ,” Minh Cẩm cuống quít giải thích, liếc nhìn Minh Lan đang ngủ ngon lành, cố gắng kìm chế thôi thúc muốn giơ chân đá em gái tỉnh dậy, “Mẹ đừng lo.”
“Có thể không lo hay sao?” Tề thị thở dài, “Giang Du là loại người con bé có thể mơ ước à? Hắn là miếng thịt to mỡ màng, khẩu vị nhỏ bé của chúng ta đâu thể tiêu hóa nổi?”

Minh Cẩm nhịn không được phì cười: “Mẹ so sánh gì kỳ vậy?”
“Đây không phải cố ý hại người sao?” Tề thị phẫn nộ.
“Con đã giải thích chuyện này với Giang Du,” Minh Cẩm trấn an, “Hắn cũng biết chuyện này không có khả năng, cũng đã hứa với con sẽ không dây dưa nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Tề thị nhẹ nhàng thở phào.
“Tính tình Minh Lan vẫn còn con nít, qua một thời gian cũng phai nhạt thôi.” Minh Cẩm cột gọn tóc cho Tề thị, cùng bà lên giường.
“Vậy viết tờ giấy lộn đó làm gì? Chi bằng mua hai cân thịt heo còn có lời,” Tề thị bực bội, “Cái con bé Minh Lan cũng giống y như con chị nó, đều là đứa chẳng có tâm nhãn gì, nếu bị chậm trễ thì không biết phải mất bao nhiêu năm.”
“Mẹ,” Minh Cẩm trầm ngâm tiết lộ, “Kỳ này con nghe Lục Trạm nói, hình như có tin tức từ phía trên muốn bắt đầu dùng cha lại lần nữa.”
“Thật không?” Đôi mắt Tề thị mở to.
“Hơn phân nửa là thật,” Minh Cẩm gật đầu, “Nếu không Triệu gia cần gì phải mời cha tới dạy học? Nhà họ nếu sớm nhớ đến Phó gia, mười mấy hai mươi năm qua đâu thấy liên lạc với chúng ta.”
Tề thị vui mừng ra mặt, cười không khép miệng được: “Chuyện này tốt đấy, tương lai hôn sự của Minh Lan và Minh Thụy sẽ dễ làm rồi.” Bà nói xong bèn xòe tay vui vẻ bấm đầu ngón tay tính toán điều kiện và yêu cầu gả cưới cho tương lai.
Minh Cẩm hết ý kiến nhìn Tề thị, rồi nhịn không được cười thở dài -- Nhiệm vụ chủ yếu của Tề thị đâu gì khác hơn là sinh nhi dục nữ, lo liệu việc nhà, sau đó chính là cưới dâu chọn rể, an hưởng tuổi già.
Chẳng lẽ còn trông cậy vào Tề thị hỏi nàng, hướng gió từ phía trên có thay đổi hay không? Phó gia được cất nhắc cần trả giá thế nào? Phó lão cha có thích hợp đi vào quan trường?
Thân là một đương gia chủ mẫu ưu tú, Tề thị chỉ cảm thấy hứng thú tìm hiểu ngày mai giá đồ ăn lên hay xuống, mục tiêu chú ý của bà chỉ giới hạn trong phạm vi sân viện nhà mình, vấn đề lòng mang thiên hạ gì đó vẫn nên nhường cho cô nương có chí khí như Quân Nghiên đi nhọc lòng thôi..