Phòng bệnh rơi vào không khí xấu hổ. Mira đứng kia, thẳng tắp như cột điện, không hề động đậy, dường như đang lâm vào trạng thái tự hỏi nhân sinh không có điểm dừng. Chỉ cần từ chuyện Mira được mời ngồi mà không vui vẻ chạy như điên lại đây là hiểu, Nguyễn Hướng Viễn vẫn phải thừa nhận rằng thiếu niên này còn một chút ưu điểm của loài người, ví như là có liêm sỉ.

Nhưng mà trong từ điển nhân sinh của Nguyễn Hướng Viễn không cần xuất hiện từ "liêm sỉ". Tục ngữ nói đúng, đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, tuy rằng chủ nhân ngu xuẩn nói không tìm chết thì sẽ không phải chết, nhưng thật không may, chó con chính là một đứa rất giỏi tìm chết. Trong mắt Nguyễn Hướng Viễn, bí quyết thành công ở đời chính là: Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ và kiên quyết không biết xấu hổ.

Xem đi, nếu năm phút trước mình cứ ngoan ngoãn để cho ảnh đế Oscar ném mình xuống đất thì giờ phút này, cái cột đang tự hỏi nhân sinh ở đằng kia rất có thể là mình. Nó bắt đầu nghi hoặc vì sao đời trước chỉ cần một bàn tay mình đã gϊếŧ được một thằng mất dạy ấy thế mà đổi thân thể một cái lại bị áp bức thế này. Bây giờ thì tốt rồi, bởi vì không biết xấu hổ kèm theo người ta chưa động đến thì mình đã ngoạc mồm kêu ầm lên, lại thêm chỗ dựa vững chắc, nó đã thoát khỏi nghi hoặc ấy rồi.

Hơn nữa, khi Richie nghiêng đầu dùng ngữ khí khờ dại mà tàn nhẫn hỏi Mira vì sao không lại ngồi, chó con mà liêm sỉ đã nát bét từ tám trăm năm trước cũng bắt đầu hùa theo, vui tươi hớn hở bắt đầu ăng ẳng.

Đúng vậy, thiếu niên, vì sao cậu không tới đây?

Nguyễn Hướng Viễn xác định một khắc khi mình kêu gào lôi kéo thù hận kìa, đôi mắt Mira nhìn khuôn mặt lông xù của mình hiện lên một loại ác độc tên là "Tìm cơ hội sẽ phải cho mày uống Safranin trộn hạc đỉnh hồng". Mà khi Richie lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn Mira, loại ác độc này lập tức biến thành ngốc ngốc đáng yêu, chỉ thấy thân thể thiếu niên tóc vàng chấn động, đơn thuần cười, gãi gãi đầu nói:anh Reines vừa rồi em thất thần.

Phản ứng đáp lại duy nhất của chó con chính là ngửa cái cổ ba ngấn lên, nhấc chân sau gãi gãi một cách cực kì khinh miệt. Tuy rằng chó con không có rận, nhưng Richie nhìn thấy nó ngồi gãi qua gãi lại, việc này tuyệt đối đã chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn.

Kết cục bi thảm nhất một là bị chộp đi tắm, hai là vừa tắm vừa bị giáo dục tư tưởng. Nguyễn Hướng Viễn cực kì khinh thường với việc này, thần logic đúng là thần logic, Richie vĩnh viễn không bao giờ biết được gãi gãi ngoại trừ là vì bẩn thì còn có rất nhiều trường hợp khác. Động tác này còn có thể lấy ra khoe khoang và phối hợp với khí tràng áp dụng trong lúc cần bày ra vẻ cao quý lãnh diễm nữa đó. Xem đi, tươi cười của Mira bây giờ chẳng phải thiếu chút nữa là vỡ nát rồi sao?

Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy khi thiếu niên run run môi nói "Chó con đến chơi máy chơi game", mấy từ này là phải nghiến răng nghiến lợi mới thoát ra được ấy. Khi Mira đặt mông ngồi lên ghế cao, nhét máy chơi game màu trắng dưới chân Nguyễn Hướng Viễn, tư thế đó thật giống nhét quả bom xuống chân mình.

Chó con rướn đầu nhìn, sau đó phát hiện ra máy game này là loại vừa ra thị trường trước khi mình chết có một tháng, số lượng có hạn. Tuy rằng là sản phẩm của cùng một công ty thế nhưng cái ở nhà của mình giá chỉ bằng 1/3 cái này thôi!

Con mẹ nó, thật dân chơi! Còn số lượng có hạn, ông đây hồi đó chạy cửa sau, xếp hàng còn mua không được, mi thế mà lẳng lặng mang cho tên này chơi bắn máy bay! Cái này mà dùng để chơi bắn máy bay! Cái máy chơi game đang khóc mi thấy không? Khóc đến mức đầy mặt là máu mi thấy không? Làm hỏng đồ tốt là sẽ bị trời phạt, không thể nhẫn nhịn được!

Cố nén ham muốn quay lại bạt cho Richie một vuốt, chó con giật giật tai, cái chân béo chuẩn xác bấm nút khởi động một cái.

Mira vỗ tay cười:

– Anh Reines, anh xem, chó con còn biết khởi động máy!

Ông đây tất nhiên biết bật máy, có phải ngu đâu, muốn ông biểu diễn một hồi từ trên xuống dưới, từ phải qua trái nhấn nút cho mi xem không? Đối mặt với Mira hưng phấn khoa tay múa chân khích lệ mình, Nguyễn Hướng Viễn khinh thường phì một hơi, trong lòng bắt đầu xấu tính: vị ảnh đế này vỗ tay nhìn như tinh tinh, hưng phấn cho ai xem?anh Reines nhà mi hôm nay ra cửa không mang IQ, đại não chưa hoạt động đâu, nhìn không hiểu hành vi bán manh của mi, tỉnh, tỉnh đi.

Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, Nguyễn Hướng Viễn vẫn không nhịn được mà quay đầu, nhìn phản ứng của Richie.

– Chắc là vô tình đụng phải.

Thân là chủ nhân, Richie có vẻ không có hứng mấy mà nằm nghiêng trên giường. Trong tay hắn là một quyển sách không biết từ đâu ra, không biết lấy ra từ khi nào để làm trò, một tay hắn chống đầu, khi Mira vỗ tay, hắn cũng không ngẩng đầu, sách cầm trong tay được lật qua một tờ mới. Sau đó, bàn tay to vừa lật sách rời đi, chuẩn xác đặt trên tấm lưng dày rộng của chó con, sờ soạng hai cái rồi nhíu mày "Hử" một tiếng.

Lúc này, Nguyễn Hướng Viễn vểnh tai, ưỡn ngực, trong đầu toàn là nghĩ đến mình sắp nhận được mấy loại khen ngợi buồn nôn như "Thông minh quá", không ngờ rằng, con hàng này lại phun một câu:

– Béo quá.

Nguyễn Hướng Viễn: "..."

Quyển sách trên tay Richie "bụp" một tiếng, gấp lại. Hắn nâng mi, mặt không thay đổi nhìn chó con đang hỗn độn trong gió, tiếp tục đâm một dao:

– Bữa khuya hủy đi, béo thế tiểu đường mất.

Nguyễn Hướng Viễn:

– Gâu âu âu!

– Phản đối vô hiệu, cứ quyết định như thế!

– Phụt!

– ...

Im lặng một lát, hắn nâng tay nhéo cái mũi ướt của chó con, bàn tay to với lấy máy game từ trong tay Mira, ngón tay thon dài rất nhanh chóng, thuần thục bấm bàn phím, vừa điều chỉnh vừa lầm bầm "Tìm trò đơn giản thôi", "Sơ cấp" linh tinh, khiến cho fan trung thành của công ty game này là Nguyễn Hướng Viễn, người rõ tất cả các trò chơi bên trong như lòng bàn tay cực kì khinh thường.

Cuối cùng, khi máy game một lần nữa về trước mặt mình, chó con cúi đầu, phát hiện trên màn hình chính là trò Bubble Bobble cực kì đơn giản, cực kì khinh thường dùng chân nhấn nhấn hai ba cái. Ngoại trừ việc chân quá to nên ấn sai vài lần đầu, nó rất thuận lợi bắt đầu trò chơi.

Richie nhìn chó con trước mắt cúi đầu nhấn bùm bùm gì đó thì hoàn toàn không có ý ngăn cản, ngược lại dùng một giọng nói bình thường, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Mira mang thần tình chờ mong. Hắn dùng giọng điệu như tán gẫu về chuyện thời tiết hôm nay không tồi, không đầu không cuối hỏi một câu:

– Đã có bạn trong Tuyệt Sí quán chưa?

Cuối cùng cũng không phải "Ừ" hay "Hử", câu nói đơn giản này đã được xem như rất dài trong lịch sử đối thoại của hai người. Đối mặt với vấn đề không thể thông thường hơn của Richie, Mira lại đỏ mặt, hiển nhiên là thiếu niên đang nghĩ nhiều, thiếu niên đang nghĩ hẳn là Richie quan tâm mình, kích động đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên.

Lúc này, Nguyễn Hướng Viễn đang cúi đầu gây sức ép với máy chơi game rất hợp tình thế mà phi phi hai tiếng, chân nhấn loạn trên màn hình, một lúc sau là tiếng vang chói tai biểu thị "GAME OVER".

Thanh âm này khiến cho Mira mắc nghẹn mà nuốt xuống lời định nói. Cảm giác thấy ánh mắt có thể gϊếŧ người đang đâm vào lưng mình, Nguyễn Hướng Viễn ư ử, vui vẻ đến lăn lộn trong lòng, tự thưởng cho mình một lời khen. Đồng thời nó cũng lấy làm may mắn vì lông mình dày, không sợ bị ánh nhìn đốt cháy đen.

Richie không chờ Mira trả lời, thần tình như cũ mà chuyên tâm lấy cái máy game dưới chân chó con ra, cầm trong tay điều chỉnh vài cái rồi lại nhét trở về dưới chân nó.

Nguyễn Hướng Viễn cúi đầu nhìn thấy, được rồi, hắn rất tri kỉ mà điều chỉnh cho mình một lần nữa bắt đầu từ bàn đầu tiên.

Khi chó con rất mãnh liệt, rất tà mị dùng bàn chân còn to hơn bàn phím của mình mà chuẩn xác đem ba quả bóng màu vàng làm nổ, nó vẫn dựng thẳng cái tai đang chờ đợi hóng hớt, cuối cùng cũng nghe được Mira trả lời:

– Em chưa kết bạn, anh Reines.

Thanh âm của Mira cất lên thật tội nghiệp. Trong lòng chó con nhịn không được "Hứ" một tiếng, chó con giật giật chân, mau chóng tiêu diệt một chuỗi dài bóng xanh bên cạnh đám bóng vàng.

– À.

Đây là tiếng của Richie.

Hắn dừng lại. Khi Nguyễn Hướng Viễn đang thầm nghĩ sao đối thoại của hai vị này lại con mẹ nó tự nhiên ngừng lại như vậy, bỗng nhiên lại nghe thấy đề tài tiếp theo từ Richie:

– Thế thì cái ghế này chuẩn bị cho ai?

Chỉ chỉ cái ghế dưới mông Mira, tiếng nói của hắn thật trầm nhưng loáng thoáng mang theo ý cười. Lúc này cả Nguyễn Hướng Viễn cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện ra đúng là hắn đang cười.

Chẳng qua không phải cười giống bình thường.

Lúc bình thường, biến hóa trên mặt Richie đại khái chia làm ba loại:

Mặt than được sử dụng hàng ngày.

Khuôn mặt tươi cười dịu dàng khi đối mặt với những sinh vật khác loài.

Mặt diêm vương dùng để đối diện với nhân loại.

Hôm nay, Nguyễn Hướng Viễn phát hiện hóa ra trên mặt Richie có thể xuất hiện biểu tình loại bốn: mặt diêm vương mỉm cười.

Vấn đề của Richie khiến Mira trở tay không kịp, ảnh đế Oscar lần này gặp khó khăn rồi. Thiếu niên nhảy dựng lên, ấp úng nửa ngày, miễn cưỡng nói ra một cái tên xa lạ. Nguyễn Hướng Viễn không biết đó là ai, lại thấy Richie có chút đăm chiêu gật đầu, sau đó nói hắn nhớ đó là người khu 3.

... Con mẹ nó, mi chẳng phải quảng cáo rùm beng lên là ngay cả người khu mình còn không nhớ sao? Bây giờ túm lấy tên một thằng bất kì ở khu 3 mà mi cũng có thể có ấn tượng, mi là bị con quỷ MT quấn hay là làm sao?

Chó con không nói gì, chờ Mira phủ định, lại phát hiện thiếu niên bối rối gật đầu.

Nguyễn Hướng Viễn: "..."

Chó con yên lặng phóng tầm nhìn về phía bụng Richie, nghĩ thầm chắc máu trong đó cũng màu đen luôn rồi, ngay khi nó đang thở dài vì công phu che giấu đỉnh cao của Richie, đối với việc hắn ở trong Tuyệt Sí quán rốt cục là loại tồn tại thế nào thì Mira lại không hề lộ ra nửa biểu tình kinh ngạc. Cuối cùng đã hoàn hồn sau lần tập kích bất ngờ, thiếu niên cúi đầu, khúm núm nói:

– Anh Reines, em biết anh với người khu 3 quan hệ không tốt lắm nên mới không nói với anh.

Richie gật gật đầu, rất giả dối mà dùng khuôn mặt diêm vương mỉm cười để trả lời một câu mà chính bản thân hắn cũng chẳng tin nổi:

– Không sao.

Nhìn thấy hai thế hệ ảnh đế cấp thiên vương đối luyện, Nguyễn Hướng Viễn chưa bao giờ thấy may mắn đến thế vì mình chỉ biết gâu gâu và bán manh. Nó có thể ngồi ở đây, giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, không phải gia nhập vào đối thoại đáng sợ như vậy.

Nhưng đạo hạnh của chó con vẫn còn rất non, ngay khi nó thở phào nhẹ nhõm, Richie bỗng nhiên lại một lần nữa tập trung chú ý vào nó. Chó con giật mình, theo bản năng cúi đầu, phát hiện ra một chuyện chết tiệt là Bubble Bobble dưới chân đã sắp qua cửa đầu tiên.

Nhìn khắp thiên hạ, chém hoa quả không tính, muốn nói một con chó sẽ chơi Bubble Bobble, còn là chó con, thì hẳn nó sẽ đứng đầu trong đám chó thần tiên.

Khi Richie làm như muốn lấy máy chơi game, chó con sủa một tiếng nhào tới hắn, lúc nhào qua còn thuận tiện giẫm lung tung lên máy game, bằng kinh nghiệm fan kì cựu của mình, thuận lợi tắt máy.

Lúc đã bám trên cổ Richie, liếc mất thấy màn hình đã dần tối lại, chó con thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian thăm bệnh sắp hết, lúc đi, chẳng biết vì sao, Richie tiện tay cầm cái máy game theo. Nhưng Nguyễn Hướng Viễn thiếu tâm nhãn lại không để chuyện này ở trong lòng, vui vẻ vì mình đã làm cho Bạch Liên Hoa khó chịu rồi lại thành công vỗ mông bỏ đi như thế nào.

Chó con không biết, lúc này đây, nó đã bị người thương nhớ rồi.

Sự tình có thể ngược dòng về nửa tháng trước khi Nguyễn Hướng Viễn từ người sống lại thành chó, công ty trò chơi mà nó yêu tha thiết đã lặng lẽ thêm vào máy chơi game số lượng có hạn này một chức năng đặc biệt.

Chính là chức năng khi sập nguồn hoặc mất điện sẽ có thể khôi phục lại dữ liệu đang chơi dở.

Khi cầm máy chơi game này trên tay, Richie cũng không nghĩ nhiều, thuận tay đưa cho Shad tải chức năng mới về.

Vì thế vào một đêm gió lạnh, khi chó con lăn lộn trong chăn của Richie, chép miệng ngủ đến vui thì trong căn phòng tối có ánh sáng sáng lên. Cạnh bàn làm việc, Richie nhàn nhã tựa vào ghế bành, trong tay hắn chính là máy chơi game mấy hôm trước cầm đi từ chỗ Mira.

Cái máy này sau đó đã bị Richie khóa trong ngăn tủ, chưa ai động vào.

Cho nên khi ánh sáng khởi động dần sáng lên, chức năng khôi phục trí nhớ của máy đọc xong, trước mắt hắn, trên màn hình là trò chơi Bubble Bobble, trên đầu khủng long nhỏ chỉ còn lại có một quả bóng, khiến cho hắn thoáng kinh ngạc mà chớp mắt.

Theo bản năng nhìn lại chó con đang chổng bốn vó ngáy ngủ, hắn một lần nữa nhìn lại màn hình. Một phút sau, hắn yên lặng đóng máy, một lần nữa khóa nó vào ngăn tủ.

Ngày hôm sau, khi Richie tập thể dục buổi sáng, có chút đăm chiêu quay đầu, hỏi Sei đang chạy bên cạnh:

– Mày nghĩ chó con có thể chơi Bubble Bobble được không?

– Hở?

Sei bị hỏi, ngớ ra. Sau khi lau mồ hôi, hắn chẳng nghĩ nhiều mà lớn giọng trả lời:

– Sao có thể, chó chỉ thấy có hai màu thôi, trong mắt chúng nó chỉ có hai màu cơ bản là đen trắng. Mày hỏi cái này làm gì?

– À...

Richie dừng một chút rồi thản nhiên trả lời:

– Không có gì.

_____________________________