Nhưng người ta vẫn hay bảo, có người vui thì có người buồn.

Lớp tôi đấu thắng đội lớp số 12, nhưng trận hôm sau đội lớp số 6 lại phải chật vật khổ chiến chưa từng có.

Đội lớp số 3 có hệ số bàn thắng bại đứng bét trong số các đội vòng sau, vậy mà lại chơi rắn đến bất ngờ, rượt đuổi tỷ số mãi tận phút cuối. Quan Siêu và Liêu Tinh có mặt suốt cả trận, nhân phút bù giờ Liêu Tinh phản công ba bước lên rổ mới thắng được suýt soát.

Chuyện còn ngoài dự đoán hơn nữa diễn ra vào hôm kế đó.

Trận đấu giữa lớp số 9 và lớp số 1 vừa kết thúc, thì San San đã bắn tin nhắn: Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, trận sau là hai lớp mình đụng nhau rồi!

Tôi đứng phắt dậy.

Minh Vũ giật thót: "Sao thế?"

"Hệ số bàn thắng bại của lớp số 6 kém hơn lớp số 9, không được vào thẳng chung kết, tuần sau sẽ cùng lớp bọn mình đấu giành vé."

Lời vừa nói xong, thì đám Ngũ Đức cũng rần rần kéo về lớp: "Trận sau xử đẹp bọn nó, để bọn nó khỏi mơ đến chung kết." Tin nhắn thứ hai của San San lại hiện ra, tôi tiếp tục tường thuật: "Tiên phong hàng ngoài Bành Tùng của đội lớp số 6 còn bị thương, không đấu tiếp được."

Khâu Hàng quay lại bảo với tôi: "Lần này bọn họ tổn hại nặng, trận đấu tuần sau đội lớp mình có khi lại thắng thật ấy."

"Tớ qua lớp số 6 xem thử Quan Siêu." Tôi vừa đứng dậy, thì Ngũ Đức đã ào tới vịn vai Tưởng Dực, vẻ vui nổ trời: "Thế, huênh hoang cho lắm vào! Lần này lớp mình thắng chắc!"

Tưởng Dực ngẩng đầu nhìn các cậu ấy, không nói gì.

"Sao cậu không vui thế?" Đám Vương Thần đần thối ra hỏi. Tưởng Dực tiếp tục làm bài.

Khâu Hàng nói một câu: "Kém! Thắng chắc thì còn gì vui nữa!"

Tôi thầm trề môi, cho xin đi, Tưởng đại gia tớ còn không biết tỏng, tham gia giải đấu là để thắng, thắng chắc cũng là thắng, chắc chắn tốt hơn là thua.

Tưởng Dực thứ 7 phải luyện thi, nhiệm vụ đi cùng tôi mua quà cho Minh Vũ rớt xuống đầu Quan Siêu.

Hai đứa bọn tôi dùng tiền Tưởng đại gia đưa cho ăn một bữa KFC no nê, tôi ngoài việc mua cho Minh Vũ cái hộp nhạc cậu ấy thích còn nhín mua cho mình một con Bumblebee có thể biến hình. Quan Siêu trông chẳng ủ ê tẹo nào như tôi nghĩ, lúc trong trung tâm thương mại còn rảnh lựa mua cho Diệc Phi một cái khăn choàng màu hồng phấn.

Tôi phân bì hỏi: "Sinh nhật năm ngoái quà còn chẳng mua cho tớ là sao?" Quan Siêu chẳng có tí lòng thành nào, rút ví: "Thế mua hai cái."

"Hứ! Tớ chẳng thèm!"

"Xinh thế này còn gì? Hai cậu mỗi người một cái." "Tớ muốn màu vàng cơ." "Sao không nói sớm."

Tôi vui tít mắt mua cái khăn mình thích, lại mách nước cho Quan Siêu: "Diệc Phi cũng không thích màu hồng đâu, cậu ấy thích màu xanh dương." Quan Siêu trề môi: "Tưởng Dực mới thích màu xanh dương."

"Cậu ấy làm gì thích xanh dương, cậu ấy thích màu vàng giống tớ."

"Cậu thôi được rồi đấy, còn chẳng bằng nói cậu ấy thích màu hồng đi."

"Cậu ấy rõ ràng thích mà." Tôi xoè tay ra đếm, "Rèm cửa với ra giường mới đều là màu vàng nhé."

Quan Siêu trợn mắt: "Chị hai đấy là chị khiến dì Đàm mua có được không hả? Gần đâu cậu bị bệnh gì à? Quản hết chuyện này tới chuyện nọ? Cái bộ màu xanh dương nguyên có của ông nội ấy cậu vứt đâu rồi?"

"Sao tớ biết được? Mẹ tớ gom lại mà." Tôi quành về chủ đề cũ, "Nói gì thì cậu ấy cũng không thích màu xanh dương." Quan Siêu "xì" một tiếng, "Diệc Phi thích xanh dương mới lạ, cậu ấy thích màu hồng."

Hai đứa bọn tôi đấu khẩu vô ích với nhau suốt dọc đường trả tiền xong ngồi xe về trường tụ họp với Tưởng Dực chuẩn bị tan lớp. Sắp tới trạm xuống rồi, tôi mới rảnh miệng hỏi: "Trận đấu kế tiếp lớp cậu thiếu mất một người rồi làm sao?"

"Cậu khỏi phải lo." Quan Siêu hếch mặt lên trời, "Bọn tớ đầy người thay, vẫn thắng như thường."

"Xì, các cậu có mỗi Bành Tùng chơi tiên phong hàng ngoài được, cậu ấy bị thương rồi làm gì còn ai, đừng tưởng tớ không biết." "Tớ còn hẳn vũ khí bí mật cơ."

"Nói khoác ghê ấy." Cái tên này chết tới nơi còn cứng miệng.

"Nói khoác cái gì?" Quan Siêu vẫn kiểu cùn, "Nói đội lớp các cậu rửa cổ chờ đi, tớ sẽ tung đòn huỷ diệt, dập các cậu không còn manh giáp..."

"Chậc chậc chậc có quỷ mới tin cậu!"

Hai bên đều đã bắn nước bọt đòi dập bên kia không còn manh giáp, thì xem thử trận này ra sao thôi.

Chớp mắt đã là ngày thứ ba, chiều ba giờ, lớp số 5 và số 6 đấu tranh vé vào chung kết.

Trận đấu lần này cực kỳ thu hút chú ý, hai đội tuyển được cho là sẽ tranh quán quân giờ lại gặp nhau sớm, cả học sinh lẫn thầy cô cả khối hay phải nói là cả trường đều bị cuốn vào. Tiết một còn chưa tan mà khán đài đã đông đặc người. Cả người liên miên học + luyện thi như Minh Vũ cũng đặt bút xuống, cùng tôi và Khả Tâm xuống lầu coi đấu banh.

Bọn tôi không tham gia đội cổ vũ, may mà Diệc Phi đã chừa trước cho bọn tôi mấy chỗ ở giữa dãy ghế đầu ngay phần đất giao thoa hai bên. Tầm nhìn tốt, còn ngồi ngay kế Niệm Từ và San San. Sau khi lên cấp ba, bọn tôi đã rất lâu rồi không họp mặt đông đủ thế này.

Đương nhiên không chỉ có mỗi chúng tôi, còn có cả nhiều bạn mới như Hồ Băng Tinh, Thái Giai Giao.

Thái Giai Giao là người ngoài cuộc, mở ngay tụ cá cược: "Nào, các cậu nghĩ trận này ai thắng?"

San San lập tức đặt cửa: "Chắc chắn là lớp tớ! Quan Siêu từ nhỏ một mình chấp tay đôi Tưởng Dực với Quách Tĩnh có ngán đâu ấy!" "Cậu ấy không ngán, nhưng không có cửa thắng." Khả Tâm nhẹ nhàng bóc trần sự thật.

Câu này không sai.

Tưởng Dực có kĩ thuật tốt, sức bật cũng là hàng top, lại có máu ăn thua, thích nhất là tàn sát dưới rổ của đối phương, đưa tay bắt banh trở tay ném phát trúng rổ là nghề của chàng.

Quách Tĩnh thì ngược lại, là tay phòng thủ cứng cựa, trừ khi bắn banh từ xa, nếu không tranh banh dưới rổ chả ai ngon ăn được với cậu ấy. Hai tên này đứng kề vai thành một cặp bài trùng, chính là khắc tinh của kiểu đi bóng nhanh, chuyên bật ngược, gấp rút phản công của Quan Siêu.

"Bọn tớ còn Liêu Tinh cơ mà!" San San không chấp nhận.

"Vị trí của cậu ấy giống Tưởng Dực, chuyên kiếm điểm dưới rổ của đội bạn, nhưng khả năng cao là sẽ bị Quách Tĩnh và Ngũ Đức phối hợp kềm kẹp." Khả Tâm kiên nhẫn giải thích, "Ngược lại nên các cậu lại không có cặp phòng thủ tường đồng vách sắt giống thế, tuy hai hậu vệ khá ngang sức với Vương Thần, Lục Hằng lớp tớ, nhưng thiếu Bành Tùng, muốn thắng thì khó."

"Nhưng mà tốc độ của Quan Siêu vượt trội hơn hẳn, mỗi lần tạt bóng phản công đều ăn điểm nhé." San San vẫn chưa tắt hy vọng.

"Trước hết ấy, Tưởng Dực ở dưới rổ rất ít khi để lọt bóng, Quan Siêu dù có tìm được cơ hội phản công, ném banh cho đội mình bên phần sân lớp tớ, thì mười trái cũng hết tám chín trái bị đám Quách Tĩnh đánh bật lại, Liêu Tinh lại bị Ngũ Đức bám dính, không thể nào phối hợp bắt banh, các cậu thiếu mất một tiên phong hàng ngoài linh hoạt như Bành Tùng tiếp ứng, chúng tớ cứ theo đó kềm người, thì các cậu chẳng có có cửa thắng, trừ khi..."

Bình luận viên bóng rổ Diệp Khả Tân chau mày, chợt nghĩ ra một chuyện...

"Trừ khi thế nào?" Cả đám con gái mè nheo muốn được phổ cập.

"Trừ khi lớp các cậu ấy có một người giỏi ném banh trúng rổ, nhất là ném banh từ cự ly xa." Người nãy giờ ngồi sau lưng bọn tôi là Khâu Hàng đột nhiên lên tiếng. Xạ thủ á? Tự nhiên tim tôi giựt đánh thót.

Khâu Hàng giải thích: "Đội lớp mình khống chế chặt khu dưới rổ, nhưng phần giữa sân lại lỏng lẻo, Quan Siêu phản công nhanh như mà có xạ thủ ở giữa sân tiếp ứng, thì Liêu Tinh có thể trực tiếp ăn điểm cũng có thể giúp xạ thủ phòng ngự, vậy thì khả năng ăn điểm cao hơn nhiều."

Khả Tâm nghe đến đây chưa coi là gì: "Nhưng lớp của các cậu ấy có đâu ahahaha." "Lớp các cậu ấy có." Tôi nhỏ giọng nói.

Minh Vũ và tôi tức thì nhìn nhau.

Lớp của các cậu ấy quả thật là có một xạ thủ chuyên ném banh cự ly xa! Còn là một xạ thủ siêu xịn! Bàn tay vàng ném rổ 3 điểm cứ gọi là bách phát bách trúng!

Cả đám con gái cùng thắc mắc nhìn sang, hỏi: "Ai thế?"

Chính vào lúc ấy, bên đội của lớp số 6 bùng lên tiếng hoan hô.

Niệm Từ ngó qua, bật cười: "Trận đấu hôm nay đáng xem đây."

Giữa hàng tá người cổ vũ, Trang Viễn dáng người cao thẳng, như nhành dương giữa trời tuyết trắng, hôm nay hiếm có dịp chẳng mặc áo sơ mi trắng như thường thấy. Trong bộ đồ thể thao, cậu ấy đập tay với Quan Siêu và Liêu Tinh, sau đó chuẩn bị khởi động.

Trang Viễn bị thuyết phục tham gia giải, thật sự quá khó tin đi!

Quan Siêu bảo: "Tớ còn hẳn vũ khí bí mật cơ."

Cái tên, không ngờ lần này không phải hắn ba hoa chích choè!

=======