Nhan Quân và Niệm Từ hẹn nhau tại một quán cafe đón nắng trên tầng chóp cao ốc ít có trong khu Quốc Mậu. Quán nằm ngay đỉnh toà nhà chọc trời thuộc khu sầm uất nhất Đông Nhị Hoàn, chen giữa tầng mây, chung quanh là hoa lá xanh mướt, chóp đỉnh gắn kính, trong quán dựng giàn dây leo màu lục đậm, tạo thành một khoảng không râm mát.

Văn phòng của Niệm Từ ở dưới một tầng. Chỗ này đồ ăn thức uống sạch sẽ, không khí yên tĩnh, thế nên hầu hết những lần hẹn ăn trưa xã giao cô đều chọn ở đây.

Lúc Nhan Quân đến nơi, từ ở xa xa đã thấy bóng lưng của Niệm Từ đang ngồi yên lặng, bộ đồ Tây nhạt màu có độ rũ nhẹ, đôi giày cao gót trắng bằng da bê láng mịn để lộ gót chân.

Cô vừa kết thúc xong cuộc gọi, tai nghe bluetooth còn chưa gỡ xuống, ngón tay thanh thoát nhấc ly hồng trà nhấp một ngụm. Nhan Quân ngồi xuống, hai người đưa mắt dõi nhìn nhau, đều cùng bật cười.

"Thật sự là lâu quá mới gặp em." Nhan Quân gọi một phần beefsteak cùng nước chanh giống Niệm Từ, xong bèn nói: "Thực ra anh vẫn nghe tin em suốt, chỉ không ngờ là lại gặp nhau ở đây."

Niệm Từ cũng mỉm cười gật đầu: "Em cũng có nghe Tưởng Dực kể, hai người bọn anh ở Mỹ có lúc sẽ gặp nhau."

Đâu chỉ như thế, Tưởng Dực còn tham gia đám cưới của Nhan Quân với bạn gái người Do Thái. Hoàng Doanh Tử tức bụng nhất quyết không chịu tham gia, Niệm Từ tuy cảm thấy bạn vẫn tính tình con nít, nhưng vì khuyên cũng không làm gì, nên để tuỳ bạn.

Nhan Quân cảm thán: "Lúc Hạng đại thiếu mời anh về nước, bảo là mấy năm nay luôn chịu thiệt ở chỗ em, anh cũng chẳng ngờ nữ cường nhân sừng sỏ khiến ai cũng rét ra mặt mà anh ta kể lại là sư muội của anh."

"Hạng tiên sinh nói đùa với anh thôi."

Nhan Quân cười: "Sao anh lại thấy anh ta có vẻ kẹt thật đấy."

Niệm Từ mím miệng cười: "Bọn em làm đầu tư là một loại hình dịch vụ thôi, Hạng tiên sinh hợp tác với bên em có lúc có thì, như mà chọn sai bên hợp tác, phải bù lỗ cũng là lẽ thường."

Nhan Quân cười mất một chốc, lắc đầu: "Hồi cấp ba đã biết là em bản lĩnh rồi, nhưng cũng không ngờ bây giờ em bản lĩnh đến mức ấy." "Cho nên học trưởng lúc đó không thích con gái bản lĩnh à?"

Nhan Quân ngây người, trông thấy Niệm Từ nhanh lẹ nhướng mày một cái, mới hiểu ra là đang nói đùa.

Bọn họ thế nào cũng phải nói cho ra chuyện này, đã biết là sau còn phải hợp tác, đụng mặt là khó tránh, nếu Niệm Từ không đề cập mà để Nhan Quân tự nói thì lại không phải style ưa thể diện của hai người họ.

"Có lẽ do anh không tài nào thích một người gần như giống y mình chăng." Nhan Quân cũng hết sức chân thành giải thích, nghĩ một thoáng, lắc đầu cười nói: "Nhất là người ta còn thông minh, tự phụ hơn mình gấp bội."

Nửa câu sau Niệm Từ không nén được, bật cười: "Sao mà mấy năm nay mọi người cứ dùng tự phụ để mô tả em nhỉ."

Bởi vì trước đó, trừ người rất giống em là anh ra, chẳng ai nhìn thấu được dáng vẻ thật sự náu sau bề ngoài ôn hoà của em.

Nhan Quân nhìn cô gái mặt mày nhẹ nhàng nhưng toả ra ánh sắc bén trước mặt, "Hồi đó anh rất sợ mình xử lý không tốt, sẽ làm em đau lòng."

Niệm Từ nghĩ ngợi một thoáng, lắc đầu: "Đau lòng thì vẫn có đau lòng, nhưng chỉ một thời gian thôi, sau đó thì cũng nguôi. Có một số chuyện em rất dễ nguôi cho qua. Hơn nữa lúc đó học trưởng còn dịu dàng như thế. Lại nói, em cũng phải cám ơn anh."

"Cảm ơn chuyện gì? Cám ơn hồi đó anh mắt kém à?" Hai người cùng bật cười.

"Không phải thế." Niệm Từ mỉm cười nhìn vào mắt Nhan Quân: "Học trưởng, em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đến bây giờ vẫn tốt như thế." Nhan Quân ngây người.

Niệm Từ thật lòng nói như vậy.

Tấm lòng trao gửi không sai người, dường như đã bù đắp cho niềm tiếc nuối không thể có được tình yêu. Cho nên, Nhan Quân, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tốt như thế.

Cảm ơn anh đã không thay đổi, vẫn luôn tốt như vậy. Cảm ơn anh đã khiến hết thảy những mến yêu thưở trước của em trở nên đáng giá.

Anh không thích em, em lại thích anh, tuy nghe thì rất buồn, nhưng vì anh đã luôn tốt đẹp như thế, luôn làm người ta thích như thế, khiến cho khi gặp lại đôi bên vẫn có thể vui vẻ nâng ly như thế này, càng khiến cho tình yêu không thành cũng trở nên thật đẹp đẽ, thật đáng để hoài niệm.

Anh tốt đến như vậy, em thật sự cảm ơn.

Nhan Quân nhìn Niệm Từ, thầm cảm thán trong lòng: Anh cũng cảm ơn em, cám ơn một người tốt đẹp đến như em lại thích anh.

Niệm Từ cùng Nhan Quân dùng xong bữa trưa, nói xong hết chuyện thì đã là chiều.

Hai người cùng lái xe ra khỏi cao ốc, Niệm Từ hiếm khi có hôm về sớm, là định đi ủng hộ phim điện ảnh mới của Khâu Hàng. Trước khi tạm biệt, Nhan Quân rốt cuộc vẫn không kềm được tò mò: "Vậy anh Diệp Diệc, với em..."

Niệm Từ lại khá thẳng thắn: "Em có ở cùng anh ấy một thời gian, sau đó cảm thấy không phù hợp nên chia tay rồi." "Sao anh Diệp Diệc không nói thế nhỉ?"

"Ồ, vậy anh ấy nói sao?"

"Khụ..." Anh ta làm gì chịu nói, uống say rồi nghiến răng nghiến lợi kêu "Tiểu Chung Tiểu Chung" mãi còn không chịu nhận mình là bạn trai cũ kìa, đúng rồi, "Anh ấy nói có nhắc chuyện kết hôn với em, em còn cười nhạo anh ấy."

"Nào có." "Không có nhắc chuyện kết hôn?" "Không có cười nhạo anh ấy."...

Nhan Quân nhớ lại dáng vẻ vừa tức uất lên vừa bất lực siêu ít thấy của cái vị Diệp Kháp Kháp kia, tự nhiên thấy buồn cười: "Không phải anh ấy hiểu sai gì rồi chứ?" "Ồ, cũng không hiểu sai."

...

Niệm Từ nhún vai: "Cái này thì đành chịu, em không có ý định kết hôn." Nhan Quân dè dặt: "Không có ý định kết hôn với Diệp Diệc?"

"Không có ý định kết hôn với ai cả." Niệm Từ cười cười, "Em theo chủ nghĩa độc thân." Nhan Quân đỡ trán.

Anh cũng thật sự phục bản thân sát đất, quá có mắt nhìn, cấp ba vừa hơi hiểu việc đời đã gặp phải một ma nữ cỡ này, giờ mới biết là may mắn thoát hiểm, cũng là nhờ trời thương cho. Ra khỏi bãi xe, Nhan Quân lái đằng trước, mở kính cửa vẫy tay tạm biệt Niệm Từ.

Niệm Từ lái xe mới được một đoạn, thì đỗ lại tại tiệm bánh ngọt ngay ngã tư đường, định mua vài cái bánh cho Vân Đoá.

Vừa đóng bánh kem dâu vào hộp xinh xắn, bỗng điện thoại reng lên, Quách Tĩnh hỏi: "Tuần sau tớ đến Bắc Kinh, có đồ gì cần tớ đem theo không?" "Ừm, tớ muốn ăn lưỡi vịt mà dì tẩm."

Quách Tĩnh hiếm khi tỏ vẻ bất bình: "Tớ tẩm không được à?" Niệm Từ cười: "Không được ấy, vị khác nhau mà."

Quách Tĩnh cũng bật cười: "Chỉ có mỗi cậu bảo tớ làm không giống vị của mẹ tớ." Niệm Từ xách hộp bánh kem, đứng trước ngã tư đường Bắc Kinh buổi chiều đầy ồn ào náo nhiệt. "Quách Tĩnh." "Ừ?"

"Cậu phải về nhà nhiều hơn đi nhé."

"Thì ra, vì chuyện này à." Quách Tĩnh hiểu ra: "Có phải vì mẹ giục đi xem mắt mà tớ không về đâu." "Tớ chỉ là muốn ăn lưỡi vịt dì làm thôi ấy."

"Rồi biết rồi." Quách Tĩnh từng vô số lần trong đời hiểu ra không thể đọ miệng lưỡi với cô gái này, dứt khoát giơ cờ trắng. "Tuần này tớ sẽ về. Có điều phải nói trước một câu, tớ có xem mắt thất bại cũng không phải vì cậu đâu nhé."

"Đương nhiên không phải vì tớ, cậu đừng có mà đổ vạ cho tớ."

Quách Tĩnh cười: "Lưỡi vịt tuần sau gặp rồi đưa cậu."

"Ừ." Niệm Từ đáp, nhưng vẫn chưa cúp điện thoại. "Sao thế, còn cần tớ đem gì nữa?"

"Không có." "Vậy cậu sao thế?"

Niệm Từ nghĩ ngợi, bật cười: "Quách Tĩnh, cảm ơn cậu." Quách Tĩnh ở cách xa hàng ngàn cây số ngẩn ra: "Gì cơ?" "Cảm ơn cậu."

Giữa hai người bọn họ chưa bao giờ nói ra câu ấy. Ký ức hằn sâu hơn cả, là năm Niệm Từ quyết định sẽ đến Bắc Kinh, cô từng nói "Xin lỗi cậu".

Hai cô cậu khi ấy chẳng có một xu trong túi, khi sắp chia tay nhau, cùng nói lời từ biệt.

Niệm Từ nói: Xin lỗi cậu.

Bởi vì người thích tớ là cậu, bởi vì tớ không thể thích cậu, cho nên, xin lỗi cậu. Nếu có thể được, tớ hy vọng biết mấy người tớ thích là cậu, cậu tốt đến như thế.

Đứng trước cậu, dù là thẳng thừng từ chối hay cố thử trong cắn rứt tớ đều không tài nào làm được, chuyện như hiện tại đã là chọn lựa tốt nhất tớ có thể đưa ra, nhưng tớ vẫn thấy có lỗi.

Quách Tĩnh, xin lỗi cậu.

Nhưng mà, tớ là Chung Niệm Từ, Chung Niệm Từ sẽ không thoả hiệp với cái "không tốt", nhưng, tớ cũng sẽ không thoả hiệp với cái "tốt". Cậu có hiểu ý của tớ không?

Quách Tĩnh gật đầu đáp: Tớ hiểu, không có gì đâu.

Chuyện giữa nam với nữ, xưa nay chẳng hề có sai đúng, nhưng đối phương là Quách Tĩnh, Niệm Từ không thể cứ nhẹ như không được. Nhiều năm trôi qua, Chung Niệm Từ thật sự đã sống hệt như Akana Rika mà từ bé cô yêu mến.

Cô mặc bộ đồ Tây rộng rãi, ống quần loe rộng, đi trên đường phố Bắc Kinh, không vướng mắc, không buồn, không vui. Tình yêu sâu sắc với một người, cùng tình yêu sâu sắc từ một người, cô đều có.

Chỉ đáng tiếc là, hai điều ấy xưa nay không thể gộp làm một.

Nhưng thế thì sao chứ, Chung Niệm Từ rốt cuộc vẫn là Chung Niệm Từ, cô không cúi mình vì tình yêu, cũng sẽ không cúi mình vì được yêu. Tình yêu trọn vẹn dẫu còn chưa đến, bản thân mình luôn là dáng vẻ chính mình yêu mến nhất.

Mười mấy năm sau đó, ngày qua cảnh cũng đã khác, ở cách hai phương trời, người bỗng nhiên nhận lời cảm ơn là Quách Tĩnh dường như hiểu ra điều gì, bật cười. Anh bước ra khỏi xe hơi, mùa hè phương Bắc ánh ngày chói lọi, có thể len lỏi vào hết thảy những con tim đóng kín.

Quách Tĩnh nói, "Ừ, không cần cảm ơn, đừng khách khí."

========