*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Câu nói của Nga khiến Thảo phải suy nghĩ, tại sao La Thái Mẫn luôn hỏi về mùi hương trên cơ thể của cô, anh đang quan tâm đến mình như Nga nói, hay chỉ đơn giản là anh cũng thích mùi hương đó thôi.

- Không phải anh ta là kẻ lừa đảo đấy chứ - Thảo vừa húp canh vừa hỏi làm Nga tụt hứng
- Mày nghĩ có ai đẹp trai vậy đi lừa đảo chứ? Với cả tạo có gì mà lừa, mà nếu có lừa tạo tạo cũng cam chịu.

- Con hâm này!!! Thôi ăn nhanh đi để tạo còn rửa chén.

Thảo đúng là bất lực trước sự mê trai không lối thoát của con bạn, có thể thích một người từ cái nhìn đầu tiên như vậy, ít ra cũng phải biết người đó là ai, tính cách như thế nào đã chứ.

Bỗng nghĩ lại bản thân mình, Thảo như tự vả vào mặt, đã biết được người đó là ai, đang đứng ở vị trị nào mà sao vẫn còn ngu muội hi vọng một thứ tình cảm mong manh rồi tự dằn vặt khiến bản thân.

đau buồn chứ.

Nga nhìn thấy vài lon bia đặt dưới ghế liền hỏi - Mày nay có chuyện gì à? sao tự nhiên lại muốn uống bia?
Thảo chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại đáp đại - Lâu lâu thèm thôi.


- Mày còn giấu tạo, chả phải lúc nào tâm trạng không vui mày đều mua bia về nhà sao.

Thảo đặt điện thoại xuống, nhìn sang mấy lon bia rồi thở dài - Làm người lớn khó quá mày nhỉ?
- Mày lại với vẩn gì vậy? Thôi đi rửa chén đi, tí nữa tao uống với mày.

Buổi tối sau khi tắm rửa, Thảo và Nga cầm vài lon bia lên sân thượng, cùng vài túi bim bim, hai người ngồi trên chiếc phản, ngắm thành phố sa hoa ngập tràn ánh đèn lung linh, lắng nghe âm thanh náo nhiệt bên dưới, biết rằng bản thân mình vẫn đang tồn tại trong dòng chảy không ngừng của vạn vật.

Thảo khui một lon bia cho lên miệng uống một ngụm.

- Mày nói xem, sau này bọn mình sẽ sống một cuộc sống như nào nhỉ?
Nga kinh ngạc nhìn qua Thảo, mới đi làm có một tháng mà sao dạo này suy nghĩ trưởng thành lên nhiều vậy, cô thảm nhiên đáp
- Đương nhiên là lấy chồng, sinh con và đi làm kiếm tiền, vậy chứ sao.

.


- Ừm bọn mình sẽ sống một cuộc sống bình thường như bao người khác nhỉ.

- Ở này, mày sao thế? Ai bắt nạt mày à?
Thảo im lặng không nói gì, nằm dài ra chiếc phản nhìn lên bầu trời đầy sao, Nga nằm xuống bên cạnh, quay qua nhìn Thảo.

- Hay là tao giới thiệu cho mày một anh nhá, mày cũng nên có người yêu đi là vừa, cứ ở một mình rồi suy nghĩ lung tung.

Thảo trầm ngâm, nhớ về cuộc tình thời sinh viên ngây ngô của mình, cũng từng rất vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng rồi người ta cũng rời đi chỉ để lại một bầu trời kỉ niệm, tuy là nỗi đau thì có thể được thời gian xoá nhoà những nỗi sợ bị bỏ rơi, một mình tồn tại trong cô đơn vẫn luôn ám ảnh trái tim cô.

- Thôi đừng buồn nữa mà - Nga đưa tay qua ôm Thảo, VỖ VỖ nhẹ an ủi - Hay là ngày mai mày đi ăn tối với bọn tao luôn, tiện cho mày gặp mặt thử anh ấy.

- Thôi, mày hầm thế, người ta muốn hẹn mày dắt tạo theo làm gì, muốn cho tao ăn cẩu huyết sao.

- haha - Nga phì cười - Làm gì đến nỗi ấy, bọn tao chỉ đang tìm hiểu nhau thôi.


Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!.