Buổi đêm yên tĩnh.

Khi tỉnh lại, bên cạnh Ôn Tố đã không còn độ ấm, dường như Khương Lâm Quyện đã ra ngoài làm việc. Ôn Tố kéo chăn che mặt lại, cả người cô đóng bừng lên, bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra hôm qua.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ kia lần theo váy ngủ của cô lên bóp chặt lấy eo cô. Lòng bàn tay cứ vuốt ve làn da trắng nõn của cô một cách nhè nhẹ. Lúc đó Ôn Tố như bị điện giật, cô run rẩy rúc vào trong ngực anh, gần như chưa ra trận đã buông vũ khí đầu hàng.

Khương Lâm Quyện luôn dịu dàng và lịch sự, dù cho anh lạnh nhạt nhưng cũng không làm người ta cảm thấy anh là người vô cảm, anh như ánh trăng sáng chiếu vào lòng người khác. Nhưng ánh mắt lúc ấy của anh tạo cho người ta cảm giác như cơn mưa lớn rơi xuống làm bầu không khí ban đêm ẩm ướt, như mây đen dày đặc che khuất ánh trăng sáng.

Ôn Tố không hề thấy lạnh, cả người cô nóng bừng lên như bị sốt.

Đang lúc mơ mơ màng màng, cô túm lấy tay Khương Lâm Quyện ném ra ngoài, nhưng người đàn ông đã nhịn rất lâu rồi, làm sao anh tha cho cô được cơ chứ?

Ôn Tố cảm nhận được rõ chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo trên tay anh chạm vào. Đây là chiếc nhẫn do cô tự tay chọn, mặt trong còn khắc tên cô. Cô nhắm hai mắt lại, dường như cô ngửi được mùi biển trên người Khương Lâm Quyện, giống y như mùi hương cô ngửi được vào ngày đầu gặp anh. Cô như bị biển rộng màu xanh lam bao lấy, chỉ có thể tùy ý thả trôi cơ thể mình theo dòng nước, trên người cô đầy mồ hôi.

Cô nhớ rõ chiếc áo ngủ màu trắng trên người Khương Lâm Quyện bị cô làm bẩn, bên trên dính đầy mùi hương của cô. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ôn Tố xốc chăn dậy, cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng. Kem đánh răng vị bạch đào nhanh chóng tạo bọt. Cô ngẩng đầu lên súc miệng, cuối cùng nhổ hết nước ra. Sau khi rửa mặt xong, Ôn Tố tỉnh táo hơn nhiều. Lúc cô chuẩn bị bôi mỹ phẩm dưỡng da thì phát hiện trên cổ mình loang lổ đầy vết.

Là Khương Lâm Quyện để lại. Cô kéo cổ áo ra, những dấu vết mờ ám cho thấy hôm qua người nào đó hung dữ như nào.

Nhìn qua trông anh thanh cao vậy, thật ra anh cũng như một con thú dữ thôi.

Ôn Tố thay quần áo xong, lúc cầm điện thoại lên cô mới thấy tin nhắn Khương Lâm Quyện gửi cho cô trước khi rời đi, “Có chuyện gì nhớ gọi anh.”

Ôn Tố ra ngoài ăn trưa. Nhân lúc Khương Lâm Quyện đi làm, cô đi dạo xung quanh một chút. Nam Thành có phố cũ, bên trong có đủ đồ ăn vặt với mấy thứ thú vị để chơi.

Chơi xong, Ôn Tố thấy hơi mệt. Cô cố ý tắm rửa xong trước, chờ lúc Khương Lâm Quyện về, cô đã nằm lên giường ngủ.

Biểu hiện hôm nay của cô đúng là khác một trời một vực so với hôm qua, rõ ràng cô đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Khương Lâm Quyện không nói gì cả. Sau khi tắm rửa xong, anh ngồi lên giường làm việc. Anh tìm mấy tài liệu để đọc, quay đầu lại thì thấy Ôn Tố vẫn quay lưng về phía anh, cô không định nói chuyện với anh.

Anh cũng chưa làm gì cô, chỉ lấy tay trêu cô mà thôi, thế mà người nào đó còn vừa khóc vừa kêu mệt. Anh còn chưa kịp làm gì thì kẻ địch đã giơ cờ trắng đầu hàng rồi. Đúng là về khoản hành động thì cô gái của anh dễ ngại hơn bất cứ ai khác.

Lúc làm thật thì phải làm thế nào bây giờ?

Trước mắt anh lại hiện ra dáng vẻ tối qua của Ôn Tố. Cánh môi cô hơi cong lên, mặt phiếm hồng, vô cùng mê người. Mắt cô thì ngơ ngác nhìn anh. Chỉ cần nhớ lại chút thôi, dã thú trong lòng anh lại có ý định thoát khỏi xiềng xích để thỏa mãn dụ/c vọng rồi.

Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện hơi dừng một chút. Quả nhiên chỉ cần cô ở cạnh thì anh không thể không bị cô ảnh hưởng.

Bên người có tiếng động vang lên, Ôn Tố nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Một lúc lâu sau cô mới quay người nhìn. Cô vốn nghĩ Khương Lâm Quyện đi vệ sinh, nhưng một lát sau cô nghe thấy tiếng nước chảy. Rõ ràng anh đang tắm.

Không phải anh vừa tắm à? Sao lại tắm tiếp thế?

Ôn Tố nằm tiếp. Không biết bao lâu sau cô lại cảm nhận được bên cạnh giường lún xuống. Anh đã về. Khương Lâm Quyện làm việc thêm một lát rồi mới nằm xuống nghỉ. Anh không giữ khoảng cách với Ôn Tố như hôm qua mà cánh tay dài của anh mở ra, trực tiếp ôm Ôn Tố vào trong ngực mình.

Ôn Tố vẫn giả ngủ. Bởi vậy đến cả thở cô cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bị Khương Lâm Quyện phát hiện.

Ôn Tố vẫn còn nhớ tới chuyện hôm qua, sao mà ngại thế cơ chứ? Chỉ là dùng tay thôi. Đều tại Khương Lâm Quyện. Anh xấu tính, lại còn đưa kính cho cô cầm, một hai đòi cô cầm lấy.



Ở Nam Thành ngây ngốc hai ngày, về cơ bản thì Ôn Tố cứ tự chơi phần mình để tránh ảnh hưởng tới công việc của Khương Lâm Quyện. Trùng hợp là khi cô đi quán ăn được người nổi tiếng giới thiệu thì gặp Giản Hàm. Cô nàng thay đổi rất nhiều, nếu không phải cô ấy gọi Ôn Tố thì Ôn Tố cũng chẳng nhận ra.

Ngày trước Giản Hàm rất nhát, gần như chẳng nói chuyện được với người khác hai câu. Không ngờ sau khi tốt nghiệp, nhìn qua cô nàng trông vừa tự tin vừa xinh đẹp. Lúc đối mặt với Ôn Tố, Giản Hàm không còn đỏ mặt như trước nữa.

Ôn Tố nhìn Giản Hàm vài giây mới gọi tên đối phương. Giản Hàm dịu dàng cười, “Tớ tưởng cậu quên tớ rồi cơ.”

“Sao thế được?”

Lúc ấy, Giản Hàm được coi như một số ít bạn đối xử với Ôn Tố thật lòng, làm sao Ôn Tố quên cho được?

Lúc ấy tính tình các cô còn trẻ con, còn ngây thơ, lại còn thích cậy mạnh nữa. Rõ ràng một người bị phạt là được rồi, thế mà hai người còn lại khăng khăng đòi đi ra ngoài. Lúc bị lão Khương mắng mỏ thì ai cũng nhận sai về mình.

Đời này rất khó gặp lại tình cảm đơn thuần như vậy.

Ôn Tố và Giản Hàm ăn một bữa đơn giản với nhau, hai người kể chuyện mấy năm nay cho nhau nghe. Dường như mấy năm nay Giản Hàm chịu không ít thiệt thòi, cô nàng dần vứt bỏ sự tự ti của mình lại phía sau. Ôn Tố chống má, “Cậu còn nhớ hồi ấy cậu yêu thầm Lục Căng Sinh rồi bị mấy bạn nam trong lớp dọa không?”

Giản Hàm cười, nói, “Tớ nhớ. Thế còn cậu, lúc ấy, chuyện cậu theo đuổi Khương Lâm Quyện được cả khối biết. Hồi ý tớ hâm mộ sự dũng cảm của cậu lắm!”

Ôn Tố nghĩ, cô cũng không dũng cảm đến vậy. Ít nhất cô không có sự dũng cảm như Khương Lâm Quyện.

Còn chưa kịp đáp lời, điện thoại trên bàn vang lên. Ôn Tố nhìn thoáng qua tên Khương Lâm Quyện, “Tớ đang có việc, lần sau chúng ta hẹn nhau tiếp nhé!”

“Được.”

Rời khỏi quán ăn, Khương Lâm Quyện đón Ôn Tố lên xe, Ôn Tố hỏi, “Chúng ta đi đâu?”

“Đi mua chút đồ.”

Đến nơi, Ôn Tố nhìn váy cưới từ một tủ kính pha lê từ xa, cô thấy có chỗ nào đó sai sai, “Có phải tiến độ hơi nhanh quá rồi không?”

Khương Lâm Quyện hơi nghiêng đầu, anh không hiểu Ôn Tố đang nói gì.

Sau khi đi vào, Ôn Tố mới phát hiện ra mình hiểu lầm. Tầng một chỗ này bán váy cưới, nhưng tầng hai lại là chỗ bán lễ phục. Khương Lâm Quyện quen với chủ cửa hàng, sau khi vào trong, anh gật đầu chào hỏi rồi bảo Ôn Tố chọn đồ, “Mai có bữa tiệc, em đi với anh đi.”

Những bộ lễ phục rực rỡ sắc màu được treo thành một hàng, trông khá khó lựa chọn. Ôn Tố chọn vài bộ mình khá thích sau đó thử từng bộ một. Cuối cùng khi cô mặc một chiếc váy màu xanh lam, cô thấy rõ sự ngỡ ngàng trong mắt Khương Lâm Quyện.

Xem ra cái này trông đẹp.

“Em lấy cái này à?”

Khương Lâm Quyện lên trước, tay anh đỡ lấy eo Ôn Tố, cằm anh đặt lên vai cô. Anh mặc áo vest màu đen, bóng hai người chồng lên nhau, trông vô cùng xứng đôi, “Đẹp lắm.”

Ôn Tố cười tủm tỉm, “Anh xem, chúng ta có tướng phu thê nhỉ?”

Sau khi ở bên nhau, dáng vẻ khi cười của hai người trông chẳng khác gì nhau cả. Khương Lâm Quyện cảm thấy khá kỳ diệu, anh nhìn gương một lúc lâu.

Ôn Tố nhân lúc anh không để ý, đột nhiên cô nghiêng người hôn một cái lên má anh. Khương Lâm Quyện từ từ lấy lại tinh thần, anh nghiêng người ôm cô vào trong ngực kéo dài nụ hôn này…

Chỉ đi chọn quần áo thôi mà hai người tốn tận một tiếng.

Sau khi chọn đồ xong, chủ cửa hàng dựa theo dáng người Ôn Tố mà chỉnh đồ, Ôn Tố mặc vào càng vừa người hơn.

Hôm sau, bữa tiệc diễn ra trên một du thuyền.

Để có mối làm ăn, không thể không đi bắt nối quan hệ. Hơn nữa, ngôi sao mới nổi hai năm nay trong giới khoa học kỹ thuật chính là sự tồn tại mà nhiều người muốn hướng tới. Chỉ một lát thôi mà đã có rất nhiều người tới bắt chuyện rồi.

Khương Lâm Quyện lúc nào cũng bình thản, vẻ mặt anh lạnh nhạt. Sợ Ôn Tố không quen, anh cúi đầu, dịu dàng nói với cô, “Nếu em không muốn ở chỗ này thì đi chỗ khác chơi cũng được.”

“Vâng.”

Anh hơi không yên tâm, dặn cô thêm, “Em nhớ đừng uống rượu.”

Với tửu lượng của Ôn Tố, Khương Lâm Quyện sợ cô uống vài giọt rồi bị người ta bắt cóc.

Lúc buông tay anh ra, Ôn Tố nghe thấy tiếng người bên cạnh hỏi Khương Lâm Quyện, “Khương tổng, bạn gái anh à?”

Hiếm khi trên mặt Khương Lâm Quyện mang ý cười, “Vợ chưa cưới của tôi.”

Ôn Tố hơi dừng một chút. Nghe được xưng hô ấy, trái tim cô đập bình bịch. Không hiểu sao ba chữ “vợ chưa cưới” này nghe càng nghiêm túc và lãng mạn hơn từ “bạn gái”. Tuy rằng cảm động nhưng Ôn Tố vẫn không nhịn được phàn nàn trong lòng, “Còn chưa cầu hôn đâu. Ai là vợ chưa cưới của anh chứ?”

Cô đi ra boong tàu đứng một lát, gió biển ướt át thổi vào làm người ta cảm thấy thoải mái.

Đột nhiên có giọng nữ vang lên đằng sau, “Cô là vợ chưa cưới của Lâm Quyện?”

Trong đầu Ôn Tố lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo. Đột nhiên tìm tới chỗ cô, còn gọi Khương Lâm Quyện thân mật như vậy thì chỉ có thể là tình địch của cô. Ôn Tố không hề rụt rè, cô hơi nghiêng người, “Hả?”

“Không biết cô là con gái của nhà nào có tiền, hình như tôi chưa nghe tên cô bao giờ.” Cô gái kia mặc một bộ đồ màu đỏ rực rỡ, ngoài giọng điệu cô ta làm Ôn Tố không thích ra thì Ôn Tố khá thích cách ăn mặc của cô ta.

Ôn Tố nghe được sự mỉa mai trong lời nói của đối phương, đối phương chỉ đơn giản muốn tới cười nhạo cô thôi, “Thế cô là con nhà giàu nào mà gọi chồng chưa cưới của tôi thân thiết vậy?”

Cố Tình vô cùng thản nhiên, “Là đối tác làm ăn, gọi thân thiết một chút thì sao? Dù sao chúng tôi cũng quen nhau lâu lắm rồi.”

Đúng là cô ta thích Khương Lâm Quyện thật, cô ta vẫn luôn nghĩ rằng anh chỉ giả vờ bảo mình có người trong lòng thôi, không ngờ hôm nay lại gặp được người thật. Vì thế cô ta cho rằng Ôn Tố với Khương Lâm Quyện chưa quen nhau được bao lâu.

Ôn Tố nghe được người kia đang cố ý so thời gian quen Khương Lâm Quyện với cô, “Ngưỡng mộ thật đấy. Tôi với A Quyện cũng chỉ mới quen nhau mười năm, chắc chưa lâu bằng cô nhỉ?”

“……”

Cố Tình cứng họng, không biết nên nói gì tiếp. Cô ta vừa dùng thời gian định để ra oai với Ôn Tố, lúc này cũng không thể nói rằng thời gian dài ngắn chẳng có ý nghĩa gì.

Lúc này, một người phục vụ bưng rượu qua. Cố Tình bưng hai ly rượu lên, đưa một ly rượu vang đỏ cho Ôn Tố, “Cô biết uống rượu không?”

Ôn Tố do dự hai giây rồi nhận lấy.

“Rượu này đắt lắm, cô uống thử đi. Người bình thường không mua nổi đâu.”

Ôn Tố làm như không hiểu lời của cô ta, cô uống một ngụm, “Thế cô uống nhiều chút không lần sau không được uống nữa đâu.”

“Cô…” Cố Tình nghiến răng, “Nói đùa rồi.”

Ôn Tố đứng một lát. Không lâu sau men say đã từ từ xuất hiện. Cô hoảng hốt nhớ tới lời Khương Lâm Quyện dặn không được uống rượu. Cô nâng tay lên, muốn dùng mu bàn tay hơi lạnh của mình để làm giảm độ nóng trên mặt.

“Em uống rượu à?”

Một giọng nói quen thuộc và dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô. Ôn Tố ngước mắt lên, cô còn chưa kịp nói gì thì đã được áo vest đầy mùi của Khương Lâm Quyện khoác lên người, bọc kín người cô lại.

Cố Tình thấy Khương Lâm Quyện, cô ta vốn định chào anh một tiếng, nhưng thấy anh lạnh lùng, làm như không thấy cô ta. Một tay Khương Lâm Quyện ôm Ôn Tố vào trong ngực, lúc anh cúi đầu anh lại mang dáng vẻ khác, sự dịu dàng trong mắt như tràn ra ngoài, “Sao lại hư như này hả?”

Ra là anh không phải một người lạnh lùng trời sinh. Tất cả sự dịu dàng và nhiệt tình của anh chỉ đều dành cho một người.